Chỉ Yêu Mình Em - Thị Kim

Chương 17





Hổ Phách nhìn hai người đi ra đại sảnh, nhân tiện đi vào thang máy. Cô đã đến tòa nhà Cẩm Thành rất nhiều lần và cũng đã vào phòng làm việc của Cố Tuần.


Lần cuối cùng cô đến là vào mùa hè năm ngoái.


Hôm đó Cố Tuần làm thêm giờ, anh cùng với đoàn nghiên cứu họp đến tận khuya. Hổ Phách và Hứa Nhẫm Nhiễm đến một cửa hàng mì vằn thắn, mua một phần mì vằn thắn mang đến công ty.


Cố Tuần nhận được điện thoại liền xuống đại sảnh đón cô rồi dẫn cô vào phòng làm việc của anh.


Tuy lúc ấy cô chưa chính thức tỏ tình nhưng ý tứ thích anh quá mức rõ ràng mà thủ đoạn theo đuổi lại quá vụng về nên bạn bè xung quanh ai cũng nhìn ra. Song ai ai cũng đều thấy vui mừng. Bởi vì Cố Tuần hai mươi sáu tuổi vẫn chưa có bạn gái đã là rất đặc biệt trong mắt mọi người, ấy thế mà Hổ Phách còn khoa trương hơn, hai mươi bốn tuổi chưa từng thích người khác phái nào. Bạn bè, họ hàng đều cảm thấy hai người cực kì thích hợp để kết thành một đôi, do đó đều rối rít hợp tác, tạo nhiều cơ hội cho hai người.


Dáng vẻ say mê của Hổ Phách liếc qua một cái liền thấy ngay, mỗi lần nhìn thấy Cố Tuần thì ánh mắt sẽ phát ra trái tim hồng. Cố Tuần trời sinh đã lạnh lùng, tuổi tuy còn trẻ nhưng vẻ mặt luôn không biểu lộ vui giận, rốt cuộc có thích Hổ Phách hay không thì không ai biết được.


Hổ Phách yêu đương lần đầu nên không có chút kinh nghiệm nào đáng nói, càng không hiểu được tâm tư của Cố Tuần. Nhất là vào hôm đó, cô viện cớ thông báo tuyển dụng để hỏi anh có bạn gái hay không, Cố Tuần cũng không trả lời. Nếu là người bình thường thì có lẽ đã bỏ cuộc giữa chừng, nhưng Hổ Phách lại ngược lại, cô càng có dung khí để theo đuổi anh hơn.


Cô vào phòng làm việc của anh thì trong lòng nhảy nhót không ngừng, ấn tượng sâu sắc nhất chính là bộ tranh sơn dầu trên tường, trong bộ tranh có một bức vẽ một bầu trời sao rộng lớn thần bí màu xanh da trời, Cố Tuần nói đó chính là bức vẽ anh thích nhất. Cô nhìn một cái liền thích vô cùng, trong lòng âm thầm tính toán, nếu theo đuổi được anh thì nhất định sẽ nói anh tặng cho cô một bức.


Cố Tuần khi đó mới vừa họp xong, nhìn có vẻ mệt mỏi, chống cánh tay dựa vào ghế, vẻ mặt hơi có vẻ uể oải tỏa ra một loại mùi vị gần gũi bình dị.


Hổ Phách định nhân cơ hội tốt này để hiểu rõ tâm tư anh hơn, liền hỏi anh: "Anh thích ăn mì vằn thắn à?"


Cố Tuần đáp: "Coi như là thích."


"Vậy người tặng mì vằn thắn, anh có thích không?"


Cố Tuần có vẻ hơi kinh ngạc, ánh mắt sáng rực nhìn cô.


Hổ Phách mặt dày tiếp tục hỏi: "Thích không?"


Bộ dạng Cố Tuần thuận theo nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khó lường, vẻ mặt rất kỳ quái, bên mép yên lặng hiện lên một nụ cười.


Nếu anh không bác bỏ cũng không thừa nhận, Hổ Phách hiển nhiên cho rằng là anh đã ngầm thừa nhận, tự quyết định xác nhận một lần: "Vậy em sẽ theo đuổi anh nhé?"


Phản ứng của Cố Tuần thật sự là điều ngoài ý muốn của cô, không trả lời, chợt ôm lấy cô.


Không phải là ôm chặt mà là nhẹ nhàng cẩn thận, giống như sợ sẽ làm vỡ cô.


Lúc ấy cô bị dọa cho giật mình, liền đẩy anh ra nói: "Theo trình tự bình thường là nắm tay trước sau đó mới đến ôm."


Cố Tuần cười.


Mặc dù da mặt của Hổ Phách tương đối dày, lá gan cũng tương đối lớn nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với người khác phái, hơn nữa còn là ôm nên hơi ngượng ngùng. Cô chỉ lên bức tranh sơn dầu trên tường, lảng sang chuyện khác.


"Em rất thích bức tranh này, khi về tặng cho em một bức được không?"


Cố Tuần nhìn cô: "Anh sẽ tặng em một bức tranh khác.


Cô vui mừng không dứt, lập tức đưa tay muốn ngoéo tay anh.


Cố Tuần ngoéo tay với cô, sau đó nắm tay cô, rồi sau đó ôm lấy cô, bộ dáng thuận theo cười hỏi: "Trình tự thế này đúng không?"


Đáng tiếc, tình yêu chấm dứt, chuyện tặng cô một bức tranh cũng tự nhiên rơi vào khoảng không.


...


Hổ Phách vừa đi vừa nhớ lại, thoáng chốc đã đến phòng làm việc của Cố Tuần ở tầng trệt. Hành lang thật dài, một bên là tường kính thủy tinh màu xanh in bóng người, một bên bày đầy các chậu cây. Lần đầu tiên đến nhà họ Cố, cô nhìn thấy trên sân thượng trồng rất nhiều loại hoa cỏ, còn tưởng rằng đó là tác phẩm của Cố Viễn Sơn, sau đó mới biết hóa ra là Cố Tuần thích cây cối.


Cả tầng lầu an tĩnh khác thường, từ trong phòng trà bay ra mùi cà phê thơm thoang thoảng. Một chàng trai chừng hai mươi tuổi trông rất hoạt bát từ sau bàn làm việc cười tủm tỉm chào đón: "Hổ Phách đúng không?"


Đây là thư kí của Cố Tuần – Chu Nhất Minh, là họ hàng bên nhà mẹ anh, tính theo vai vế phải gọi Cố Tuần là cậu. Những chuyện này phải đến mùa hè năm ngoái cô mới biết được. Hổ Phách cười chúm chím nói rõ mục đích đến.


"Mời chị vào." Chu Nhất Minh đã nhận được điện thoại của Cố Tuần, liền dẫn cô vào phòng làm việc.


Người nhà sốt ruột bảo Cố Tuần tìm bạn gái chỉ có một nguyên nhân, tỷ lệ nam nữ trong công ty không cân xứng, nhân viên nữ thì thật là ít ỏi, ngay cả thư ký cũng là đàn ông. Cố Hiểu Quân e là càng rối hơn, trước mặt cha mẹ thường xuyên nói chuyện giật gân, nói anh trai đã già rồi mà vẫn không tìm bạn gái, chẳng lẽ là thích đàn ông. Nếu Chu Nhất Minh không phải là họ hàng thân thích thì e rằng bà Chu đã cắt chức anh ta lâu rồi.


Một năm trôi qua, phòng làm việc của Cố Tuần vẫn như cũ, đồ trưng bày trong phòng vẫn không thay đổi, thậm chí những chậu cây bày trong phòng cũng không đổi: văn trúc, quân tử lan, dương xỉ, còn có bộ tranh sơn dầu tên Tinh tích (Dấu sao) kia.


Gia đình Cố Tuần có tiếng là học giỏi và rất có thiên phú về hội họa. Anh học kiến trúc theo ý nguyện của bố. Sau hai năm tốt nghiệp cuối cùng vẫn làm theo sở thích của mình, làm chuyện mà bản thân mình thích.


Nhìn từ điểm này thì anh và cô cùng một kiểu người. Vốn cô muốn trở thành một phóng viên tài giỏi, song ai ngờ lại làm hướng dẫn chương trình hai năm liền, mỗi ngày đều phải giải quyết vấn đề tình cảm rác rưởi của người khác. Tại sao phải lãng phí sinh mệnh có hạn làm những chuyện mà mình không thích?


Cô mở ngăn kéo thứ nhất bên phải của bàn làm việc ra, quả nhiên thấy dây chuyền hổ phách ở bên trong. Cô cầm lên, bỗng nhiên nhận ra phía dưới dây chuyền là một tờ giấy. Tờ giấy này vô cùng thân thuộc, đó chính là bức thư tình đầu tiên cô viết cho anh.


Cô vội vàng cầm lên đọc, quả nhiên chính là nó, hàng chữ phía trên kia đúng là chữ viết tay của cô, không che đậy mà viết lời tỏ tình, lời văn ngây thơ giống như một học sinh cấp một.


Hổ Phách xấu hổ đỏ bừng mặt. Đúng là không ngờ anh vẫn còn giữ, hơn nữa còn để ở ngăn kéo trong phòng làm việc. Thử nói anh vô tình hay cố ý đây?


Cô có nên lén lấy nó đi hay không? Không được sự đồng ý mà lấy đi há chẳng phải là trộm ư? Nhưng bức thư này là do chính tay cô viết, tự mình lấy đi thì có tính là trộm không? Nội tâm giằng xé, cô gửi cho Cố Tuần một tin nhắn: "Em đã lấy được dây chuyền, cám ơn anh."


Cố Tuần rất khách sáo trả lời lại ba chữ: "Đừng khách sáo."


Hổ Phách hít một hơi, đánh một hàng chữ: "Bức thư kia em có thể lấy đi hay không?"


"Không thể."


Tại sao không thể? Anh giữ lại làm gì vậy?


Đánh xong cô lại xóa đi, không có can đảm để hỏi...


Cô đóng ngăn kéo lại và đi ra khỏi phòng làm việc của Cố Tuần, bắt taxi đi đến phố thủ công Hoa Sen. Ở đây có một tiệm tư nhân chuyên làm đồ thủ công mỹ nghệ, thiết kế các loại đồ trang sức bạc rất nổi danh ở thành phố S.


Dây chuyền đã làm mất hai lần, có thể lần sau sẽ không may mắn mà tìm được về như vậy. Cô đến đây để hỏi có thể làm thêm một cái móc nhỏ kết hợp với khóa bạc để tránh đánh rơi dây chuyền lần nữa được không. Thợ phó nói không thành vấn đề, mất khoảng một hai tiếng là có thể làm xong, Hổ Phách không rời đi mà đến khu bên cạnh nghỉ ngơi chờ đợi.


Do đã nhìn thấy bức thư tình kia, lòng cô lúc này lại giống như hồ xuân thủy, rung động nổi lên bốn phía.


Liệu có phải anh ấy vẫn chưa quên được mình hay không? Nếu không thì tại sao lại ấu trĩ một mực muốn giữ lại bức thư? Hơn nữa lại còn để trong phòng làm việc, chẳng lẽ là để những lúc nhớ đến cô, sẽ lấy bức thư ra đọc lại?


Cô liền gọi điện thoại cho Hứa Nhẫm Nhiễm.


Hứa Nhẫm Nhiễm vừa nghe cô đến công ty của Cố Tuần thì lập tức la lên: "Không phải em đã nói là đừng có đụng chạm đến anh ta nữa sao!"


Hổ Phách toát mồ hôi, giải thích nguyên do, sau đó nhỏ giọng chột dạ nói một câu: "Chị còn phát hiện trong ngăn kéo phòng làm việc của anh ấy vẫn còn giữ...bức thư tình kia của chị..."


Hai chữ thư tình cô nói lầm thầm giống như tiếng muỗi kêu.


Hứa Nhẫm Nhiễm ngẩn ra: "Vậy là có ý gì?"


Hổ Phách hỏi: "Đúng vậy, em nói xem anh ấy giữ lại bức thư đó là có ý gì?"


"Giữ lại có thể là muốn để luôn luôn nhắc nhở mình không thể tin phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp. Giống như là Ân Tố Tố trước khi chết nhắc nhở Trương Vô Kỵ vậy."


Hổ Phách: "..."


Thật là một chậu nước lạnh lớn, rét đến người muốn run run.


Cô không phục: "Vậy tại sao anh ấy lại đặt ở ngăn kéo để cho chị nhìn thấy chứ?"


"Mỗi người mỗi thói quen khác nhau mà, giống như chị thích sắp xếp còn người ta thì thích sưu tầm đấy."


Hổ Phách vẫn cảm thấy không đúng, "Nhưng mà..."


"Không nhưng mà gì hết. Nếu anh ta thật sự thích chị thì sẽ không chút do dự mà mua bức tranh quạt kia cho chị. Thật lòng muốn giúp đỡ chị mới là thích chị. Anh ta mua à? Không hề."


Hổ Phách: "..."


Ngày đó cùng Cố Tuần ăn cơm ở Chu Đỉnh, anh nói: Nếu như là năm ngoái thì anh sẽ giúp em.


Ý nói: Năm ngoái anh còn thích cô, anh sẽ không chối từ mà giúp đỡ.


Năm nay không giúp thì chính là: Không thích...


Suy được ra kết luận này, ngực Hổ Phách bỗng thấy đau, giống như bị chín con dao nhỏ đâm vào, xếp thành ba hàng ngay ngắn chỉnh tề.


Hứa Nhẫm Nhiễm nói đúng, đã một năm rồi mà vẫn nhớ mình mãi không quên thì mới là điều phi lí. Nếu thích một người thì nên giải quyết mọi chuyện thay người đó. Chỉ có không thích mới có thể trơ mắt nhìn cô bị làm khó. Cái gì mà 520, thuốc trị đỏ da, thư tình, không khéo đều là vì đến mùa hè năm ngoài cô mới bắt đầu có triệu chứng bệnh, đó đơn giản chỉ là cô tự mình đa tình mà thôi.


Hổ Phách mặt mày ủ dột ngẩng mặt lên ngẩn người, ngay cả di động cũng không có tâm tư mà nhìn, trái tim đau nhói.


Cũng không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên sau lưng có người gọi cô: "Chị Hổ Phách."


Hổ Phách quay đầu lại nhìn thì thấy người gọi cô là Cố Hiểu Quân, chỉ muốn lập tức trốn đi.


Một là, sau khi cô bỏ rơi Cố Tuần thì luôn mang lòng áy náy, căn bản là luôn cảm thấy có lỗi với nhà họ Cố.


Hai là, Cố Hiểu Quân đã từng thấy hai bức thư tình của cô trên weibo của Cố Tuần, thật là xấu hổ....


Cô thấy ngại khi gặp mặt cô bé, nhưng mà bây giờ có muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, bởi vì cùng đi với Cố Hiểu Quân còn có người bạn nhỏ của cô bé – Đường Bối Bối.


Hổ Phách đỏ mặt cười cười: "Tình cờ quá, các em cũng tới mua đồ trang sức à?"


"Dạ, không phải ạ. Chả là sắp đến sinh nhật của ông nội em, em có đặt làm cho ông một bộ thẻ đánh dấu sách (bookmark) theo yêu cầu nên hôm nay đến lấy." Cố Hiểu Quân cười tủm tỉm mở cái hộp trong tay ra: "Chị Hổ Phách nhìn xem, có đẹp không ạ?"


Hổ Phách nhìn một cái, trong hộp đặt một bộ thẻ đánh dấu sách bằng bạc, tổng cộng bốn thẻ, chạm rỗng hình vẽ mai lan cúc trúc, quả thực rất đẹp, rất tinh xảo.


Hổ Phách yêu thích cầm không muốn buông tay, khen: "Đẹp quá, ông nội em nhất định sẽ rất thích."


Cố Hiểu Quân hào phóng nói: "Nếu như chị thích thì sau em sẽ tặng chị một bộ!"


Hổ Phách vội vàng nói cám ơn rồi từ chối khéo.


Cố Hiểu Quân nói: "Cái này không đắt đâu ạ. Em không có tiền, không giống như anh trai tiền muôn bạc biển đi đến hội đấu giá mua quà tặng cho ông nội."


Hổ Phách nghe đến mấy chữ hội đấu giá liền giật mình, vì vậy hỏi lại: "Anh của em định tặng quà gì?"


"Vốn là muốn tặng cho ông một bức tranh quạt, ông nội em rất thích sưu tầm những thứ này, đáng tiếc lại không mua được, bị người khác mua mất rồi."


Hổ Phách cười: "Là bạn của chị."


"Bạn chị?"


Hổ Phách lại để cho Hứa Tranh Vanh chịu oan uổng lần nữa, sau đó nói: "Bây giờ anh ấy rất muốn nhường bức tranh quạt này lại cho anh của em. Em có thể giúp chị một chuyện không?"


Cố Hiểu Quân cười: "Chị đi tìm anh em đi, thấy chị anh ấy nhất định sẽ đồng ý thôi ạ! Bởi vì đó vốn là quà anh ấy muốn tặng cho ông nội mà! Đây chẳng phải là một công việc sao ạ! Vừa giải quyết được vấn đề của anh ấy lại vừa giải quyết được vấn đề của bạn chị!"


Hổ Phách khổ não: "Ừ, nhưng chị đi tìm anh ấy rồi, anh ấy không chịu."


Cố Hiểu Quân phụt cười: "Chắc anh ấy còn giận chị. Chị thử đi một lần nữa xem, dám chắc sẽ được."


Hổ Phách cười lúng túng: "Chị đã nói xin lỗi với anh ấy nhưng anh ấy không chấp nhận."


Anh Cố vẫn còn giận, vẫn còn ở trong giai đoạn "chưa tha thứ".


Cố Hiểu Quân cong môi sẵng giọng: "Chị ơi, nói xin lỗi phải có thành ý. Lúc cần người ta mới đi nói xin lỗi, dĩ nhiên sẽ không được chấp nhận rồi."


Hổ Phách đỏ mặt, phải thừa nhận cô bé nói rất có lý.


Cố Hiểu Quân chống cằm, nháy mắt: "Nhìn chị xinh đẹp như vậy, không thì em chỉ cho chị một chiêu nhé."


Hết chương 17