Chỉ Yêu Mình Em - Thị Kim

Chương 12




Tim Hổ Phách đập như sấm rền, cô chưa bao giờ thấy hồi hộp như thế này, thậm chí còn không biết bước chân như thế nào.


Cố Tuần quay lại, sau lưng anh là hàng vạn hàng nghìn bóng đèn, anh tựa như đang đứng giữa muôn ngàn ánh sao khiến cho người khác cảm thấy lóa mắt.


Hổ Phách theo bản năng nheo mắt, thu nhỏ con ngươi lại, dường như chỉ có làm vậy mới có thể giảm bớt tầm nhìn cùng rung động trong lòng của cô.


Cố Tuần chăm chú nhìn cô một lúc lâu giống như những cảnh quay chậm trong phim, ánh mắt trong suốt có chút lạnh lẽo giống như đèn pha tra tấn cô, khiến cô có cảm giác như máu trong người đều sôi trào.


"Xin lỗi, em đến muộn." Giọng nói của cô có phần gấp gáp, lo lắng.


"Không sao." Ánh mắt Cố Tuần trầm tĩnh, khách sáo lịch sự giống như đã quên tất cả chuyện cũ, chỉ xem cô như là bạn bình thường hoặc bạn xã giao.


Phản ứng này của anh rất đúng với dự đoán của Hổ Phách. Hai lần chạm mặt trước anh không thèm nhìn cô một cái cũng không chào hỏi, cô còn tưởng rằng anh rất ghét cô. Cho nên lúc trên đường đến đây cô đã rất căng thẳng, tưởng tượng ra đủ thái độ trên khuôn mặt anh.


Nhưng thật không ngờ Cố Tuần lại khách sáo như vậy, vẫn quân tử khiêm tốn, phong thái dịu dàng như ngọc trước sau như một.


Hổ Phách theo sau anh đi vào trong, suốt dọc đường cô bước nhẹ nhàng như đang đi trên mây. Cô không ngờ anh lại hẹn ở chỗ này, không chỉ vì nó đắt mà đây còn là nơi lần đầu tiên hai người hẹn hò. Bên trong vẫn bài trí như cũ, trên bàn vẫn để một lọ hoa hồng đang nở rộ. Về phần Cố Tuần, dẫu đã một năm trôi qua nhưng anh vẫn không thay đổi chút nào, vẫn là dáng vẻ anh tuấn khiến người ta khó rời mắt khỏi dung nhan.


Trở lại chốn xưa, cảnh còn nhưng người mất, làm cô không khỏi có phần lúng túng.


Hổ Phách cúi đầu, giả bộ chỉnh lại váy. Trong cái túi đeo bên người là bức tranh quạt kia. Làm sao cô có thể mở miệng, đây thật sự là một vấn đề vô cùng khó khăn. Nếu là chuyện của người khác, cô chắc chắn sẽ mặc kệ không để ý tới. Nhưng đây là giúp Phó Chiếu, cho dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cô cũng không từ chối, bởi vì Phó Chiếu là con trai duy nhất của chú dì, giúp anh xem như là báo ân.


Nhân viên phục vụ rót cho hai người mỗi người một ly trà xanh. Trà xuân thượng hạng, nước trà có màu xanh ngọc bích, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.


"Cám ơn." Cố Tuần nói lời cám ơn với nhân viên phục vụ, giọng nói dịu dàng vô cùng lịch sự.


Đây cũng chính là điểm mà Hổ Phách thích nhất ở anh, mặc dù Cố Tuần ưu tú hơn người nhưng chưa bao giờ kiêu ngạo vênh váo với ai, đối xử với người khác rất tao nhã khiêm tốn, dẫu là người xa lạ anh cũng rất chân thành, khoan dung. Thế thì chắc hẳn cũng đã tha thứ cho sự trẻ người non dạ của cô năm ngoái phải không.


Cái cụm từ "Trẻ người non dạ" này lởn vởn trong đầu cô mấy vòng lập tức bị đá văng đi, bản thân cũng tự thấy xấu hổ khi dùng từ này để miêu tả bản thân mình hồi năm ngoái.


Hai mươi bốn tuổi quả thực không thể coi như là "trẻ". Mặc dù cô chỉ mới có mối tình đầu nhưng ngoại trừ mẹ của Phó Chiếu và Hứa Nhẫm Nhiễm ra, sợ rằng sẽ không ai chịu tin. Mọi người đều nói, cô xinh đẹp như tiên giáng trần, chắc chắn đã trải qua rất nhiều mối tình, ai mà tin cô đến năm hai mươi bốn tuổi mới bắt đầu yêu.


Hệt như lúc cô nói mình bị bệnh cũng vậy, có ma cũng chẳng tin.


Cô áp chế suy nghĩ rối loạn trong lòng, mở thực đơn ra mời Cố Tuần gọi thức ăn trước.


"Em gọi đi." Cố Tuần rất lịch sự, đẩy thực đơn trở lại để cho cô gọi.


Lần đầu tiên hẹn hò cũng là cô gọi thức ăn, khi đó cô mới vừa theo đuổi anh nên trong lòng rất là phấn khởi. Nhìn thực đơn có đủ loại các món ăn ngon nhưng trong lòng cô chỉ nghĩ một điều: Có tình yêu thì uống nước lã cũng thấy no, chỉ cần được ở cùng anh, có ăn trấu cũng không vấn đề gì.


Ai biết được chỉ qua mấy ngày sau đã...


—-


Cố Tuần nói đúng, một năm sau mới đến nói xin lỗi quả thực là hơi muộn, dĩ nhiên sẽ không được suôn sẻ, cho nên bữa cơm này cho thấy rõ ràng là có ý đồ khác. Vì cảm thấy áy náy nên cô gọi một hơi sáu món, tỏ vẻ là thật lòng muốn nhận lỗi.


Cô đưa thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, lén nhìn thoáng qua Cố Tuần một cái. So với tâm thần bất định của cô thì sắc mặt của anh vẫn ung dung ổn định, không nhìn ra bất kì gợn sóng ưu tư nào, cúi đầu xắn tay áo.


Dáng vẻ cúi đầu cụp mắt của anh thực sự đẹp như tranh vẽ. Sắc đẹp có thể thay được cơm như vậy quả là một người bạn trai xuất chúng, năm ngoái như thế nào mà lại bỏ anh nhỉ, nhất định là cô bị nắp bồn cầu kẹp vào đầu rồi.


Bây giờ cô mới hiểu ra thì bắt đầu thấy hối hận, sau đó là khó chịu.


Một luồng hơi thở như có như không từ phía đối diện truyền tới, cô không nhịn được hít sâu một hơi.


Thật kì lạ, mỗi khi đến mùa hè thì khứu giác của cô lại trở nên mẫn cảm đến mức có thể ngửi được mùi của từng người khác nhau, thế nhưng mùi hương trên người Cố Tuần cho đến bây giờ vẫn làm cho cô mê muội đến không có cách nào kiềm chế hứng thú của bản thân.


Cô không hiểu tại sao mình lại nhạy cảm với hơi thở của anh như vậy, giống như bị trúng mê hương hay mê dược trong phim võ hiệp, chỉ cần đến gần anh thì tim sẽ đập nhanh hơn, yêu như nước thủy triều dâng trào.


Về phần tại sao chia tay thì dường như cũng có liên quan đến vấn đề này. Khứu giác của cô bất chợt trở nên bình thường, hoàn toàn không ngửi thấy mùi hormone của người khác phái, cũng như không ngửi thấy mùi hương trên người Cố Tuần. Ngay sau đó thì cô đến kì kinh nguyệt, lượng máu của tháng đó quả thật nhiều đến đáng sợ. Tính tình của cô trở nên nóng nảy, tinh thần bất an, mất ngủ triền miên. Tiếp đó liền cảm thấy mệt mỏi với chuyện yêu đương.


Cố Tuần mỗi ngày đều gọi ba cuộc điện thoại, nhắn hơn hai mươi tin nhắn mỗi tối, nhắn đến 12 giờ đêm vẫn còn chưa muốn tạm biệt thật sự là phiền chết được! Với lại, lúc anh mở nút áo sơ mi là mở từ nút thứ ba đi lên phía cổ áo, không phải mở từ trên xuống dưới mà là từ dưới lên trên! Với chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô mà nói thì thật không thể chịu nổi.


Vừa nghĩ tới sau này mỗi tối phải nằm trên giường nhìn anh cởi quần áo như vậy, hay là chia tay cho rồi.


Tiếp đó cô hồi tưởng lại hồi tưởng, cảm thấy mình thật là xấu xa... Thật đáng chết.


Cô bèn thành tâm sám hối.


Cố Tuần ngước mắt lên, đúng lúc chạm vào ánh mắt sám hối của cô.


Hổ Phách vội vàng mỉm cười: "Hôm nay em cùng với bạn đến Vĩnh An, không ngờ sẽ tình cờ gặp được anh."


"Anh cũng bất ngờ."


Cố Tuần khoanh hai tay, tùy tiện đặt lên bàn, xắn tay áo lên, để lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc. Nếu là người bình thường thì sẽ không đủ ưu nhã, trên người anh từ đầu đến cuối không nói hết phong lưu hào phóng, nho nhã ung dung.


Hiếm có người đàn ông nào có bàn tay đẹp như anh, khớp xương mảnh khảnh, da trắng nhưng không hề khiến người ta có cảm giác yếu ớt.


Nhưng mùa hè năm ngoái lúc anh nắm tay cô, cô lại cảm thấy quá nóng mà buông ra!


Hổ Phách nhìn anh không chớp mắt.


Nếu bạn cho là Hổ Phách đang nhìn cánh tay đẹp đẽ của Cố Tuần thì sai lầm rồi. Đối với chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô mà nói, vấn đề chính không phải nằm ở cánh tay Cố Tuần mà là ở ống tay áo của anh.


Hai ống tay áo kia xắn không cân đối, một cao một thấp, một dài một ngắn là cái quỷ gì.


Cố Tuần chú ý tới ánh mắt của cô liền hỏi: "Sao thế?"


Hổ Phách vội vàng nói: "Tay áo của anh xắn không được đều, một bên cao một bên thấp."


Nếu là người bình thường thì chắc hẳn sẽ nghe lời mà xắn lại tay áo cho đều, nhưng Cố Tuần lại hết lần này tới lần khác dùng ngữ điệu không có gì đáng kể nói một câu "Không sao đâu".


Tại sao lại không sao, rất có sao đó! Trong lòng Hổ Phách khó chịu giống như bị mèo cào, cứ trơ mắt nhìn tay áo của anh, hận không thể dùng ánh mắt bắn ra lực, xắn cao hai ống tay áo của anh lên.


Nếu là năm ngoái thì cô đã xông lên rồi xắn tay áo của anh lên đến khuỷu tay rồi. Song, năm nay anh không còn là bạn trai cô nữa, có thể bắt đầu lại khôn? Đó là cả một vấn đề.


Dường như Cố Tuần đoán được suy nghĩ của cô nên chiều theo, chỉnh lại ống tay áo. Nhưng lại xắn tay áo vốn đã xắn cao hơn bên kia lên thêm một lớp.


Hổ Phách ép mình buông tầm mắt xuống, thầm niệm chú trong lòng: Nhắm mắt làm ngơ, nhắm mắt làm ngơ....


Cố Tuần bưng ly trà lên uống một ngụm, nói: "Thật kì lạ, suốt một năm trời không bao giờ tình cờ gặp được em, vậy mà không hiểu sao mấy ngày gần đây cứ liên tiếp đụng phải."


"Đúng vậy, rất tình cờ." Hổ Phách hơi lúng túng, không sai, ngày coi mắt đó là cô cố ý chạy đến nhưng buổi đấu giá hôm nay tuyệt đối không phải là cô cố ý đến gặp anh, mà đây hoàn toàn là tình cờ.


Cố Tuần nhìn cô một cái: "Hình như tình huống này hơi giống năm ngoái."


Hổ Phách bỗng chốc đỏ mặt, hàm ý trong lời nói của Cố Tuần đương nhiên cô hiểu.


Mùa hè năm ngoái, hai ba ngày cô lại "tình cờ gặp" anh, rồi ngẫu nhiên các kiểu, ngay cả khi công ty của anh tuyển dụng, cô cũng "tình cờ" mà đến. Đúng lúc đó, cô vừa nghỉ làm ở đài truyền hình nên lý do tìm việc làm cũng xem như là chính đáng.


Nhưng dĩ nhiên kết quả là bị phòng nhân sự từ chối, bởi vì chuyên môn hoàn toàn là một trời một vực.


Vì vậy cô rất "bất đắc dĩ" mà đi đến phòng làm việc của Cố Tuần nhờ anh "dàn xếp một chút."


Cố Tuần xem qua CV (sơ yếu lí lịch) của cô, nở nụ cười: "Thật xin lỗi, công ty chúng tôi chỉ tuyển nhà thiết kế game với kĩ sư đồ họa, không tuyển phiên dịch viên."


Trong lòng Hổ Phách đầy hi vọng, nói: "Tôi có thể làm thư kí."


"Tôi có thư kí rồi." Cố Tuần chỉ chỉ bên ngoài, không sai, đó là một nam thư kí, tên là Chu Minh, Hổ Phách nghe nói anh ta là họ hàng bên mẹ của Cố Tuần, theo vai vế thì phải gọi Cố Tuần là cậu.


Hổ Phách vô cùng thất vọng, vì theo đuổi Cố Tuần mà cô đã đọc qua mười mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm, trong đó có cuốn "1001 cách yêu". Nam chính trong truyện luôn giữ nữ chính ở trong phòng làm việc của mình, luôn thân mật dịu dàng, ngọt ngào ấm áp các kiểu. Cô cảm thấy yêu như thế cũng rất hay.


Mà đáng tiếc, Cố Tuần lại không nhận cô...


Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Vậy anh có tuyển bạn gái không?"


Nụ cười trên mặt Cố Tuần bỗng nhiên biến hóa, ngơ ngác nhìn cô, vẻ mặt nói là khiếp sợ cũng không quá đáng.


Hổ Phách mặt dày hỏi xong, không nghĩ rằng Cố Tuần lại có phản ứng như vậy, hồi lâu anh vẫn không nói được lời nào, chỉ dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn cô, giống như nghe được tin vũ trụ sắp nổ tung.


Cô lúng túng đến mức sơ yếu lí lịch cũng không cầm liền bỏ của chạy lấy người.


Bạn cho là như thế đã hết rồi ư? Tất nhiên là không phải. Sức mạnh của tình yêu quả thực rất đáng sợ, cô chỉ là thất bại một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy tinh thần liền phấn chấn trở lại đi đến cao ốc Cẩm Thành, sau đó lại rất khéo léo mà "tình cờ gặp" Cố Tuần trong thang máy. Đúng vậy, anh xuống đại sảnh của công ty nhận việc.


Đúng vậy, năm ngoái tần suất gặp anh nhiều như vậy, vì theo đuổi anh, cô đã tạo ra đủ các tình huống tình cờ.


Nhưng năm nay thật sự không phải là cô cố ý. Hai lần liên tiếp đụng phải anh thật sự là tình cờ, tuyệt đối không phải có ý giống như năm ngoái, chẳng qua tình hình có chút tương tự nhau thật.


Không có lời nào để biện hộ, việc cấp bách, có ngồi chờ trên mạng cũng vô ích.


May mắn thay, Cố Tuần cũng không tiếp tục đề tài này nữa mà hỏi cô: "Em tìm anh hẳn cũng không phải chỉ để ăn cơm đúng không."


Đúng là không phải chỉ để ăn cơm, da mặt Hổ Phách nóng lên, dứt khoát nói thẳng: "Bức tranh quạt chiều hôm nay, em có thể chuyển nhượng lại cho anh không?"


Lúc nói xong yêu cầu này, cô đoán Cố Tuần sẽ bất ngờ và sẽ cho là cô có vấn đề cũng nên.


Thế nhưng, phản ứng của anh lại vô cùng trấn định, không hề có chút ngạc nhiên nào mà chỉ nhìn cô cười nhạt: "Một khi đã có được trong tay rồi thì không còn cần nữa có đúng không?"


Hết chương 12