Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên

Chương 96: Thẩm Mộ X Tần Vãn (6): Chờ đến khi ba mẹ Tần vãn về nước, hôn lễ của họ sẽ được đăng lên báo nhỉ?




Thẩm Mộ nheo mắt.

Lại tới nữa.

Mỗi lần mẹ Thẩm mở đầu như vậy thì tiếp đó sẽ là đã gặp con gái nhà ai, chắc chắn là cô gái đó vẫn còn độc thân, dịu dàng, nền nã, xinh đẹp. Tóm lại là tập hợp hết tất cả mọi ưu điểm, cuối cùng tất nhiên là sẽ là thúc giục đi xem mắt các kiểu.

Thẩm Mộ thật sự sợ.

“Mẹ,” Anh ngẩng đầu nhìn bà, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, “Con biết mẹ muốn nói cái gì, lần này mẹ gặp Đậu Vi hay là Hoắc Vi? Mẹ lại muốn con ăn cơm với mẹ lúc nào nữa?”

Mẹ Thẩm: “…”

“Không phải, mẹ…”

“Mẹ,” Không cho bà cơ hội “giải thích”, Thẩm Mộ nói thẳng, “Trong lòng con hiểu, mẹ đừng quan tâm, sau này con sẽ gặp được cô gái phù hợp với mình mà. Loại chuyện duyên phận này hãy để tự nó đến chứ đừng nên cưỡng cầu.”

Buông chén cà phê, anh đè lên mi tâm.

“Đêm đó đã nói rồi…” Môi mỏng mím chặt, cuối cùng anh nói tiếp, không biết là đang an ủi mẹ Thẩm hay là thuyết phục bản thân, “Con sẽ hết hy vọng, cũng sẽ yên tâm, bây giờ cô ấy rất tốt.”

Mấy chữ cuối cùng, giọng nói thấp dần xuống, cố nghe kỹ một chút thì sẽ nhận ra có một chút đắng chát trong đó.

Mẹ Thẩm khẽ giật mình, bà không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy.

Sau khi khiếp sợ, nhất thời bà quên nói chuyện của Tần Vãn và bé cưng đáng yêu của cô, vội vàng hỏi: “Thật sự là con muốn buông tay?”

Thẩm Mộ gật đầu.

“Dạ.”

Theo lý thuyết, khi anh nói vậy thì bà phải thở phào nhẹ nhõm mới đúng. Nhưng nghĩ đến gì đó, mẹ Thẩm vội vàng nghiên cứu nét mặt của anh một cách cẩn thận, rốt cục cũng thấy được một tia khổ sở lóe lên rồi biến mất trong mắt anh.

Vậy mà nói là buông sao?

Rõ ràng là không buông tay được cơ mà!

Mẹ Thẩm vừa tức lại vừa lo, bà thở dài.

“Thẩm Mộ à…,” Tiến lên một bước, bà cầm chặt tay của con trai vỗ vỗ, nói thẳng, “Nghe mẹ nói, nếu như thật sự con không buông tay được thì chủ động theo đuổi Khanh Khanh đi. Nó thích con lâu như vậy rồi, tuy lâu nay nó vẫn ở nước ngoài nhưng con bé vẫn thích con, chỉ cần con…”

Lúc đầu Thẩm Mộ chưa kịp phản ứng Khanh Khanh là ai, mãi đến khi nghe tới hai câu sau.

Anh rất bất đắc dĩ.

“Mẹ,” Anh cười khổ, “Mẹ hiểu lầm rồi, không phải Phó Khanh Khanh, không liên quan gì tới cô ấy hết.”

Thẩm Mộ lại ngẩn ngơ.

“Đó là ai chứ?” Bà thốt ra.

Thẩm Mộ mấp máy môi, bỗng nhiên cảm thấy ngực có chút nặng nề, né tránh ánh mắt của mẹ Thẩm, anh quay người giả vờ như muốn sửa sang lại văn bản tài liệu trên bàn, thấp giọng nói: “Đừng hỏi nữa, tóm lại là con và cô ấy không thể đến với nhau. Con nói buông được là buông được, mẹ, mẹ hãy cho con chút thời gian.”

Một câu cuối cùng, mẹ Thẩm nghe vào lại cảm thấy trong lời nói như có ý cầu xin. Từ nhỏ tới lớn anh chưa bao giờ nói chuyện với bà bằng giọng điệu như thế cả, cũng chưa từng nói như vậy với bất cứ ai trong nhà.

Bà chắc chắn là con bà đang rất thương tâm nhưng không muốn nói ra, bà cũng đoán được có lẽ lúc cô gái đó thích nó thì nó không thích, đến khi người ta thoải mái buông xuôi tình cảm ấy thì nó lại nhận ra là mình đã yêu rồi.

Nhưng như vậy thì có kết quả gì đâu chứ?

Muốn trách thì chỉ có thể trách nó quá cặn bã, quá khốn kiếp, quá tệ hại thôi.

“Được rồi, tùy con vậy.” Kéo suy nghĩ đang dần bay xa về, mẹ Thẩm không có dây dưa việc này nữa, dù sao chuyện tình cảm không ai giúp được ai, chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.

Nhưng rốt cuộc cũng thương con, lúc nói chuyện trở lại, giọng bà đã dịu dàng hơn không ít: “Còn không ăn cơm đi? Mẹ bảo người gói vài món ăn con thích đem tới đây đấy, nhân lúc còn nóng ăn nhanh đi, ăn nhanh làm xong việc rồi còn về nhà nghỉ ngơi.”

Bà để hộp cơm giữ nhiệt lên bàn trà.

Thẩm Mộ muốn ở yên một mình.

“Con biết rồi mẹ, mẹ về trước đi.” Ngăn cản động tác muốn mở hộp cơm giữ nhiệt giúp anh của bà, Thẩm Mộ ra vẻ bình tĩnh nói.

Mẹ Thẩm gật đầu, cũng muốn để thời gian cho anh suy nghĩ.

“Được, mẹ đi đây,” Bà nói xong liền đi, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, đi tới cửa ra vào thì bà quay người, cau mày không vui nói, “Đúng rồi, nếu như chi thứ hai nhà họ Tần tìm con lên tòa giúp họ, cho dù họ có cho nhiều tiền gấp mấy cũng không được nhận, chi thứ hai nhà họ Tần chả có mống nào tốt cả!”

Vừa dứt lời, điện thoại vang lên, là chồng bà gọi điện thoại tới.

Mẹ Thẩm thoắt cái đã nở nụ cười, khuôn mặt hiện lên vẻ thẹn thùng hạnh phúc như thiếu nữ mới yêu: “Không nói nữa, ba con gọi điện thoại tới, ba mẹ hẹn nhau xem phim. Con cứ bận việc của mình đi, nhớ về nghỉ ngơi sớm nhé…”

Nói xong bà nhanh chân rời đi.

Chờ đến khi ngồi vào xe, bà mới hậu tri hậu giác nhớ ra vốn là mình muốn dùng việc của Tần Vãn để kích thích thằng con mình, không ngờ lại bị nó quay vòng vòng rồi quên mất.

Ngẫm nghĩ thêm một lát, được rồi, nghe thím hai Tần Vãn nói không rõ ba đứa bé kia là ai, loại việc không tốt này không nên nói sau lưng người khác, nếu không bà và mụ thím hai đáng ghét kia có khác gì nhau đâu?

*****

Mãi đến khi bóng lưng mẹ Thẩm hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Thẩm Mộ mới hậu tri hậu giác nhận ra chi thứ hai nhà họ Tần là chú của Tần Vãn.

Việc của nhà họ Tần, thật ra là sự việc Tần Vãn phải ra nước ngoài với ba mẹ một cách bất đắc dĩ, năm đó nổi lên rần rần trong cái giới này. Anh nhớ lúc trước Ninh Xuyên có thuận miệng nhắc qua một lần, nói luôn luôn có mấy cô tiểu thư thù địch Tần Vãn chế giễu sau lưng cô, nói Tần Vãn kiêu căng đã quen, ra nước ngoài sợ là không thích ứng được với thân phận mới, lại càng khổ hơn rồi.

Chi thứ hai nhà họ Tần…

Tần Vãn…

Biết rõ là không nên, cũng vừa mới hạ quyết tâm xong, nhưng Thẩm Mộ vẫn không nhịn được, gọi một cuộc điện thoại cho bạn bè là đối tác làm ăn của nhà họ Tần hỏi tình hình bây giờ thế nào.

Bạn anh nói rất nhiều nhưng Thẩm Mộ chỉ nắm được hai điểm mấu chốt——

Thứ nhất, việc làm ăn của công ty nhà họ Tần gặp khủng hoảng, là ba của Tần Vãn đã lật ngược tình thế, người giúp đỡ ông ấy tên là Lục Gia Thụ. Không ai biết anh ta tới từ đâu, nhưng bây giờ bằng việc này anh ta đã trở thành một người nổi tiếng hot hòn họt, đồng thời là người cầm quyền của nhà họ Tần.

Thứ hai, ba mẹ Tần Vãn sẽ về nước tham gia hội nghị ban giám đốc, thuận tiện tính sổ luôn với chi thứ hai việc năm đó, chắc là sẽ không đi nữa, cho nên mấy hôm rày chi thứ hai phải chạy vạy khắp nơi cầu người giúp đỡ.

Anh bạn bên kia còn bận việc nên nói câu hẹn hôm nào tụ tập rồi cúp máy.

Thẩm Mộ lại đứng bất động một lúc lâu.

Mãi đến khi bạn anh nhắn tin WeChat, anh mới động đậy.

Nhấn mở, là một tấm ảnh chụp không rõ lắm.

Bạn anh nói đây chính là Lục Gia Thụ.

Thẩm Mộ lập tức nhận ra.

Anh ta chính là người đàn ông ở sân bay, chính là bạn trai đã yêu đương với Tần Vãn bốn năm.

Cổ họng khô khốc, Thẩm Mộ cười khổ.

Hèn chi cô lại về nước, hèn chi một Lục Gia Thụ không rõ lai lịch lại được ba mẹ cô tin tưởng giao cho chức vụ người cầm quyền, hèn chi…

Chắc là họ đã gặp ba mẹ hai bên rồi nhỉ?

Hoặc là, chờ đến khi ba mẹ Tần vãn về nước, hôn lễ của họ sẽ được đăng lên báo nhỉ?

Bọn họ…

Thẩm Mộ đột ngột nhắm nghiền mắt lại.

Ngực nặng trĩu, dường như có một bàn tay nào đó đang xé rách trái tim anh một cách không do dự.

Quá đau.

Anh không dám nghĩ tiếp nữa.

Anh cũng không có tư cách không buông tay nữa rồi.

*****

Nửa tháng sau, thứ bảy.

Vì để cho chính mình nhanh chóng hết hy vọng, nửa tháng này hầu như Thẩm Mộ không ở Nam Thành mà là bận rộn ở bên ngoài, trời Nam biển Bắc, trong nước ngoài nước gì cũng đi, hoàn toàn không để cho mình có kẽ hở để thở.

Vốn sáng mai anh còn phải bay đến thủ đô tham gia một hội nghị quan trọng, hôm nay mới vừa về nên muốn nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng không chịu nổi bọn Ninh Xuyên Giang Hàng gọi điện thoại oanh tạc, cùng với bầy lũ điên cuồng tag @ trong WeChat, anh lái xe đến hội sở mới khai trương hôm nay của Giang Hàng.

Anh tới muộn, vừa ngồi vào đã bị hô hào phạt ba ly trước. Giang Hàng vẫn là kẻ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, la hét nói thời gian qua anh không ở Nam Thành chơi với họ nên phải uống thêm hai ly nữa, phải uống rượu pha kia kìa.

Không chịu nổi đám người nóng lòng muốn tự mình rót rượu cho anh, Thẩm Mộ chỉ đành phải uống năm ly.

Đám bạn này chơi cũng rất lớn, nói rượu pha phải pha từ ba loại rượu trở lên, là một người làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm cả tháng nay không nghỉ ngơi, Thẩm Mộ uống vào nhất thời cảm thấy chóng mặt.

Anh nhân cơ hội ngồi xuống, bóp thái dương.

Lúc này có người la lên: “Ơ, Phó nhị của tớ!”

Thẩm Mộ vô thức ngước mắt miễn cưỡng nhìn lại.

Mà chỉ với cái liếc mắt tùy ý ấy, anh thấy…

Trong chốc lát, sắc mặt Thẩm Mộ thay đổi đột ngột!

~~~~~~hết (6)~~~~~~