Ở chỗ đậu xe cách đó không xa, Tần Vãn đưa lưng về phía anh, cúi người nói gì đó với người trên ghế lái, cái tư thế kia… rất giống với tư thế cô chủ động hôn môi.
Không đầy một lát, cô đứng thẳng lại, người trên ghế lái đẩy cửa xuống xe, sờ lên tóc cô, cười giúp cô bỏ vali vào cốp xe.
Người đàn ông kia…
Thẩm Mộ nhớ lại, đây là người đàn ông tới đón cô sau khi kết thúc bữa tiệc sinh nhật của Lê Hoan kia, lúc đó cô bảo đây là bạn trai cô.
Quả nhiên là họ vẫn còn yêu nhau.
Trong thoáng chốc, Thẩm Mộ cảm thấy trái tim mình bị một bàn tay vô hình nắm chặt.
Sự đau đớn nhanh chóng lan tràn.
Biết rõ là phải dời tầm mắt đi, nhưng anh lại không cam lòng.
Anh nhìn thấy Tần Vãn mở cửa ghế sau xe.
“Luật sư Thẩm.”
Bỗng nhiên, trợ lý lái xe tới trước mặt anh, chắn tầm nhìn của anh.
Thẩm Mộ bị ép phải hoàn hồn.
Nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, anh mang vẻ mặt đen thui ngồi vào trong xe.
Trợ lý vừa lái xe vừa hỏi: “Luật sư Thẩm, anh vừa mới về, không cần nghỉ ngơi để điều chỉnh chênh lệch múi giờ hay sao ạ?”
“Không cần.” Thẩm Mộ thấp giọng nói.
Sau khi trợ lý nhìn thấy vẻ mặt của anh qua kính trong xe, cảm thấy chắc là do anh mệt mỏi nên không muốn bị làm phiền, vì vậy nói: “Vậy luật sư Thẩm, anh cứ nghỉ ngơi đi ạ, đến văn phòng thì em gọi anh.”
Thẩm Mộ không trả lời mà lại tiếp tục nhắm nghiền mắt.
*****
“Mẹ! Bé cưng muốn hôn. Aaa…”
Tần Vãn vừa mới mở cửa của ghế ngồi phía sau đã thấy bé cưng nhà cô dang rộng hai tay trắng nõn bụ bẫm, vừa mềm lại đáng yêu, trái tim cô mềm cả ra.
“Cục cưng của mẹ,” Cô vui vẻ ngồi vào xe, ôm lấy bé hôn liên tục mấy cái rồi sau đó mới đứa mặt mình đến trước mặt Tiểu Tinh Tinh, “Giờ đến phiên công chúa nhỏ Tinh Tinh của chúng ta hôn mẹ rồi.”
Tiểu Tinh Tinh vui vẻ cực kỳ, bưng lấy mặt cô hôn lấy hôn để.
“Chụt–“
“Mẹ, Tiểu Tinh Tinh rất nhớ mẹ đó, mẹ có nhớ con hông?” Tiểu Tinh Tinh vươn tay ôm cổ cô.
“Nhớ chứ,” Lúc nhìn bé, trong mắt Tần Vãn hiện ra vẻ dịu dàng, “Cho nên mẹ vừa dự hôn lễ của mẹ nuôi Tiểu Tinh Tinh xong là trở về liền nè, mẹ sợ Tiểu Tinh Tinh nhớ mẹ quá đó.”
Tiểu Tinh Tinh cười vô cùng đáng yêu, lúc này lại hôn lên mặt Tần Vãn một cái nữa: “Tiểu Tinh Tinh cũng rất rất là nhớ mẹ luôn đó.”
“Thật sao?”
Tiểu Tinh Tinh đang muốn gật đầu.
Lục Gia Thụ đang lái xe vạch trần một cách thẳng thừng: “Tiểu Tinh Tinh chơi vui vẻ lắm, không có thời giờ để nhớ mẹ đâu.”
Tiểu Tinh Tinh: “…”
“Thu Thu! Tiểu Tinh Tinh… Tiểu Tinh Tinh tức giận đấy!” Bé phồng má hung dữ lên.
“Ah, tức giận rồi kìa, xem ra ngày mai Tiểu Tinh Tinh cũng sẽ không đồng ý ăn trưa với Thu Thu đâu, Thu Thu vừa phát hiện một quán ăn rất ngon đó, trong quán còn có món ăn con thích nữa.” Lục Gia Thụ nói một cách rất là tiếc nuối.
Tiểu Tinh Tinh… giận cực kỳ!
“Mẹ!” Bé tủi thân, “Thu Thu ăn hiếp Tiểu Tinh Tinh.”
Tần Vãn giả vờ trừng Lục Gia Thụ: “Ăn hiếp trẻ con thú vị lắm hả?”
“Tất nhiên là có…”
“…”
Tiểu Tinh Tinh hừ hừ hai tiếng: “Mẹ, chúng ta đừng để ý đến Thu Thu, Thu Thu xấu xa.”
Tần Vãn nhịn cười, dịu dàng dỗ dành: “Nghe Tiểu Tinh Tinh hết.”
“Hừ hừ.” Tiểu Tinh Tinh đắc ý khoe khoang với Lục Gia Thụ.
“Tiểu Tinh Tinh không có lương tâm.” Lục Gia Thụ cười.
“Tiểu Tinh Tinh có nhé, là Thu Thu không có đấy.”
“…”
Ồn ào một lát rồi cũng tới thời gian ngủ trưa, Tiểu Tinh Tinh ngáp dài một cái.
Tần Vãn ru một khúc hát, dỗ bé ngủ rất nhanh.
Lục Gia Thụ nhìn thấy, thấp giọng nói: “Anh thấy em và Thẩm Mộ, hai người về chung với nhau cơ à?”
“Dạ.” Tần Vãn trả lời một cách thờ ơ.
Nhìn cái thái độ mất hứng giống như không thèm để ý cũng như không có liên quan gì đến mình của cô, anh cười.
“Đúng rồi, tháng trước Thẩm Mộ đi xem mắt đó,” Anh tỏ vẻ như đang nói bâng quơ, nghĩ đến gì đó, bật cười, “Con gái nhỏ của nhà họ Đậu ở Thành Nam, nghe nói vừa tốt nghiệp đại học, vẫn luôn thích Thẩm Mộ.”
Tần Vãn liếc mắt nhìn anh, a một tiếng: “Liên quan gì tới em?”
Lục Gia Thụ không trả lời: “Anh còn nghe nói bốn năm nay Thẩm Mộ vẫn luôn cô đơn lẻ bóng, vẫn không yêu đương cũng không có phụ nữ bên cạnh.”
Tần Vãn ghét bỏ: “Anh quan tâm người khác như vậy không bằng quan tâm chính bản thân mình đi.”
“Đây là thẹn quá hoá giận hả?”
“…”
“Lục Gia Thụ anh nói xong chưa hả?” Tần Vãn trừng mắt với anh.
Lục Gia Thụ chậc một tiếng, cười: “Vãn Vãn, anh chỉ muốn nhắc nhở em, nếu như đã quyết định về nước thì sớm muộn gì cũng có một ngày Thẩm Mộ biết đến sự tồn tại của Tần Vãn. Đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
“Vậy thì thế nào?” Tần Vãn hỏi lại.
“Cậu ta là…”
“Cùng lắm chỉ là cung cấp một con t*ng trùng thôi mà,” Tần Vãn tỏ vẻ vô tư không để ý, mà thật ra là cô cũng chẳng để ý, “Chỉ là như vậy mà cũng muốn nhận Tiểu Tinh Tinh làm con gái à? Nằm mơ đi, Tiểu Tinh Tinh họ Tần, đời này cũng chỉ mang họ Tần, vĩnh viễn là cục cưng của nhà họ Tần.”
Lục Gia Thụ nghe vậy thì nhìn cô một cái, lại nhìn Tiểu Tinh Tinh.
Thật ra anh hiểu rõ, tuy Tần Vãn nói mây trôi nước chảy như vậy, nhưng cuối cùng cũng mang theo oán trách. Tiểu Tinh Tinh sinh non, trông nhỏ hơn các bạn cùng tuổi nhiều, khi mới ra đời thì sức khỏe không tốt. Người chăm sóc quan tâm con bé cả ngày lẫn đêm là Tần Vãn, người gầy mất một vòng cũng là Tần Vãn, không phải Thẩm Mộ.
Thẩm Mộ, chính xác là hoàn toàn không có tư cách.
“Được rồi, nhắc em sơ qua vậy thôi,” Anh thay đổi chủ đề, lại nói với ý xấu, “Cô bảo anh giới thiệu cho em mấy chàng trai ưu tú làm quen một chút.”
Tần Vãn: “…”
Lục Gia Thụ xấu miệng bỏ thêm một câu: “Yên tâm đi, ai cũng đều ưu tú hơn Thẩm Mộ.”
Tần Vãn: “…”
Chán chả muốn nói.
Lục Gia Thụ được đằng chân lân đằng đầu: “Mấy năm nay em cũng không yêu đương gì cả, có phải còn vương tơ lòng với Thẩm Mộ không? Thằng nhóc kia ngoại trừ khuôn mặt kiếm cơm kia ra thì còn có gì nữa đâu? Vậy mà cứ nhớ mãi không quên sao?”
Quả thật là như thế.
Tần Vãn hung hăng trừng mắt với anh: “Lục Gia Thụ anh có phiền không hả, có tin em đạp anh xuống xe không!”
Lục Gia Thụ gật đầu, vẻ mặt chân thành: “Tin chứ, Vãn Vãn nhà chúng ta trước giờ nói được làm được, gây chuyện với ai chứ không thể gây chuyện với em ấy…”
“Vậy câm miệng đi!”
“…OK.”
Đúng là Lục Gia Thụ không nói nữa thật.
Cũng không biết có phải là lúc trước anh cứ om sòm khiến người ta phiền lòng hay không, hay là do hôm nay Thẩm Mộ dây dưa khiến cho cô mất hứng, dù là trong xe rất yên lặng nhưng Tần Vãn vẫn không thể bình tĩnh được.
Cô quyết định nhắm nghiền mắt lại.
Một lúc lâu sau, cô mới mở mắt ra, nhìn Lục Gia Thụ nói: “Em không còn vương tơ lòng với anh ta, chỉ là chưa gặp được người vừa khiến lòng em rung động vừa khiến cho Tiểu Tinh Tinh thích thôi. Hơn nữa, em có tiền có sắc, cuộc sống bây giờ tự do phóng khoáng, muốn làm gì thì làm, sao phải tìm bạn trai để tự gây khó dễ cho mình chứ?”
*****
Lục Gia Thụ đưa Tần Vãn và Tiểu Tinh Tinh đến chung cư rồi rời đi. Trước khi đi anh còn dặn trợ lý của mình sẽ đưa cơm trưa tới đây, tối nay anh sẽ tới chở hai mẹ con đi ăn.
Tần Vãn phất tay đuổi người.
Chưa được một lát trợ lý đã đưa cơm trưa tới, tất cả đều là món cô thích ăn, khiến khẩu vị của cô tăng lên rất nhiều, tất nhiên con mèo nhỏ tham ăn Tiểu Tinh Tinh cũng ăn rất nhiều.
Ăn xong hai mẹ con ngồi chơi tiêu cơm một chút rồi lại đi ngủ, Tần Vãn cần nghỉ ngơi điều chỉnh chênh lệch múi giờ còn Tiểu Tinh Tinh thì là muốn ngủ chung với mẹ.
*****
Chờ đến khi Tần Vãn ngủ dậy thì phố đã lên đèn.
Vừa mở mắt đã thấy bé con dễ thương nhà cô đang mở to mắt nhìn mình, ánh mắt kia càng nhìn càng thấy đáng yêu quá chừng.
Tần Vãn cảm thấy vô cùng may mắn khi bé là con mình.
“Cục cưng có đói bụng không nè?” Hôn lên mặt bé vài cái theo thói quen, cô hỏi.
Tiểu Tinh Tinh gật đầu, lại lắc đầu, giọng nói trong trẻo non nớt vang lên: “Con đợi thêm xíu nữa cũng được ạ, chưa đói lắm đâu. Mẹ ngủ ngon quan trọng hơn, Thu Thu nói mẹ ngồi máy bay vất vả lắm.”
Trái tim Tần Vãn chảy nước luôn rồi: “Đợi mẹ tí nhé, mẹ dẫn cục cưng của mẹ ra ngoài ăn liền đây, được không nào?”
“Được ạ được ạ!”
Tần Vãn không nhịn được lại hôn bé thêm vài cái nữa rồi mở điện thoại đang đặt chế độ im lặng ra. Hơn nửa giờ trước Lục Gia Thụ có nhắn tin WeChat bảo có một cuộc hội nghị nên sẽ tới đón cô trễ, Tần Vãn ngẫm nghĩ, trả lời lại là anh cứ họp đi, để cô tự dẫn Tiểu Tinh Tinh ra ngoài ăn cơm cũng được.
Lục Gia Thụ không trả lời lại, chắc là đang bận lắm.
Tần Vãn không đợi anh, nhanh chóng đứng dậy đi rửa mặt, thay quần áo, trang điểm trang nhã, sau đó khoác cho Tiểu Tinh Tinh một chiếc áo khoác mỏng rồi bế bé ra khỏi cửa.
Cô tự lái xe, Tiểu Tinh Tinh ngồi trên ghế dành cho trẻ em, đi về phía cửa hàng gần đó.
Đã bốn năm xa quê, bây giờ chưa quen được đường xá ở Nam Thành, cũng may chung cư của cô cũng gần trung tâm mua sắm, chưa được một lát là cô đã đến trung tâm thuận lợi.
Cô nhớ ở trung tâm này có một nhà hàng dành cho mẹ con khá nổi tiếng, cũng không biết có còn ở đó không nữa. Cô nghĩ nếu nhà hàng đó không còn nữa thì cô sẽ dẫn cục cưng của mình đến quán ăn Tư Trù của bạn cô.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Tinh Tinh về nước, nhìn cái gì cũng mới lạ cả. Cho dù là đã về chơi trước với Lục Gia Thụ rồi vẫn không vui vẻ háo hức bằng đi chơi với mẹ.
Bé ôm cổ Tần Vãn, lúc thì mở to mắt kinh ngạc, lúc thì nói cái này đẹp, lúc lại chỉ vào một chữ cái nào đó hỏi cô phải đọc như thế nào, chờ Tần Vãn nói cho bé biết thì bé sẽ hôn Tần Vãn một cái xem như phần thưởng.
Nụ cười của Tần Vãn trên đường đi vẫn không hề biến mất.
Mãi đến khi cô tình cờ nhìn thẳng vào ánh mắt của thím hai, cộng với việc nhìn thấy mẹ của Thẩm Mộ bên cạnh thím hai. Nhưng cũng chỉ qua hai giây, cô lập tức trở lại bình thường, không liếc qua thím hai dù chỉ một cái mà cao ngạo đi thẳng.
Thím hai thì lại tức điên lên, không nhịn được mà mắng: “Con hoang!”
Giọng mắng của bà ta nhỏ nhưng mẹ Thẩm vẫn nghe được, bà không vui nhíu mày.
Thím hai ngẩng đầu thấy thế, hoảng hốt rồi xấu hổ giải thích: “Có thể là bà Thẩm đây không nhớ rõ, cái con ăn mặc lẳng lơ mới đi qua đó là Tần Vãn, cháu của tôi. Tôi nói cho bà nghe, cái đứa bé nó ôm trong ngực đó là con hoang, nghe nói là nó sinh mà không biết ba đứa nhỏ là ai! Loại con gái như vậy chắc chắn không gả đi được, nếu như may mắn gả đi được thì chắc nhà trai cũng khổ tám đời à.”
Nói xong bà ta lại quay sang hỏi em gái mình: “Đúng không?”
Em gái bà ta xấu hổ không đáp lại.
Ai trong giới này mà không biết đến việc của nhà họ Tần. Năm đó em trai cùng cha khác mẹ của ba Tần Vãn cấu kết với người ngoài hãm hại ông một cách thê thảm, sau đó ông bệnh nặng một thời gian dài, cả nhà bị ép phải di cư ra nước ngoài. Lúc trước Tần thị lâm vào nguy hiểm, ba Tần Vãn đoạt lại quyền lực một lần nữa, nhưng em trai của ông nào cam tâm chứ?
Cho nên mới có việc thím hai cô tìm mọi cách để chèo kéo quan hệ với mẹ Thẩm như hôm nay. Nhưng bà ta miệng mồm bép xép, nói toàn những lời thô tục khó nghe, em gái bà ta cũng không biết nói gì để hòa hoãn không khí. Huống chi, nhìn sự sắp xếp cực kì keo kiệt tối nay của bà ta, bà cũng không dám vác cái mặt ra nói giúp!
Thím hai thấy em gái không để ý đến mình, nhíu mày khó hiểu, lại gượng cười nhìn về phía mẹ Thẩm: “Bà Thẩm, chúng ta…”
“Không dám nhận tiếng chúng ta của bà Tần đây,” Mẹ Thẩm thản nhiên ngắt lời bà ta, từng chữ trong lời nói thoạt nhìn thờ ơ nhưng thật ra khiến người ta rất khó chịu, “Sau này đừng đưa những thứ đồ lộn xộn bẩn thỉu đến trước mặt tôi, chướng mắt, buồn nôn.”
Câu nói sau là nói với bà em gái, nói xong bà quay người đi, không thèm liếc hai chị em họ lấy một cái.
Bà em gái xấu hổ đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ lại vừa bực bội.
Thím hai lại không hiểu, tức giận đến mức cả người run rẩy: “Bà ta… bà ta có ý gì đấy? Nhà họ Thẩm thì giỏi lắm sao?!”
“Chị câm mồm lại đi!” Bà em gái giận tới mức mắng bà ta, “Vẫn muốn tìm Thẩm Mộ lên tòa giúp mấy người nữa à? Nằm mơ đi! Sau này đừng có tìm tới tôi nữa!”
Thấy hai người kia đều bỏ đi hết rồi, thím hai tức tới mức mặt đổi sắc liên tục, không nhịn được lại mắng thầm Tần Vãn chục lần, tất cả là do mày, đồ sao chổi xui xẻo!
*****
Tất nhiên là Tần Vãn không biết gì về những chuyện xảy ra, cho dù biết thì cô cũng sẽ không cãi nhau với thím hai làm gì, vô nghĩa. Huống chi Tiểu Tinh Tinh vẫn còn ở đây, muốn trừng trị đám người chi thứ hai kia còn nhiều thời gian, không vội vàng làm gì.
Tâm trạng của cô vẫn không bị ảnh hưởng gì nhiều, cho dù là gặp mẹ Thẩm Mộ. Cô vui vẻ bế Tiểu Tinh Tinh lên tầng cao nhất, nhà hàng dành cho mẹ con vẫn còn, vì vậy hai người đi vào.
Tần Vãn chọn cho Tiểu Tinh Tinh món ăn độc đáo nhất của nhà hàng, rồi chọn cho mình hai món ăn ưa thích. Tiểu Tinh Tinh học theo, nháy mắt rồi dùng giọng nói non nớt của mình nói với chị gái phục vụ mẹ mình thích ăn gì.
Tiểu Tinh Tinh quả thật là như từ một khuôn đúc ra với Tần Vãn, đều là một mĩ nhân, trừ đôi mắt không giống. Bộ dáng vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu trong chớp mắt đã thu hút được rất nhiều sự yêu thích từ mọi người, thậm chí còn có mấy bạn nhỏ chạy tới chơi với cô bé.
Tiểu Tinh Tinh cười vui vẻ vô cùng, thỉnh thoảng còn quay sang nháy mắt mấy cái với Tần Vãn, dùng ánh mắt hỏi có phải bé dễ thương khiến nhiều người yêu mến hay không.
Tần Vãn bị bé chọc cười, nhéo nhéo mặt bé nói: “Đúng rồi, Tiểu Tinh Tinh của mẹ dễ thương nhất, là cục cưng khiến nhiều người thích nhất.”
Tiểu Tinh Tinh nghe xong, ôm cổ cô, hôn lên mặt cô vài cái rồi nói: “Mẹ cũng dễ thương nhất, cũng là cục cưng khiến nhiều người thích nữa. Mẹ, con yêu mẹ nhiều nhiều.”
*****
Mẹ Thẩm hỏi trợ lý của Thẩm Mộ thì biết anh vẫn còn tăng ca ở văn phòng, vì vậy định gói gì đó qua cho anh, không ngờ đi ngang qua nhà hàng dành cho mẹ con thì thấy cô đang bế con mình ăn cơm.
Chỉ liếc qua một cái mà trái tim của bà đã muốn chảy ra luôn rồi.
Tại sao lại có một bé con đáng yêu đến như vậy cơ chứ?
Quá đáng yêu, khiến cho người ta thích quá mà.
Nếu như bà cũng có một cô cháu gái đáng yêu như vậy thì tốt biết mấy?
Tưởng tượng như vậy, bà lại không khỏi nhớ tới Thẩm Mộ, không chịu quen người khác mà cũng không chịu quên cô gái mình thích, phải làm sao với nó mới được đây? Chừng nào bà mới thấy nó cưới vợ sinh con đây trời?
Thêm thằng cả với thằng ba trong nhà cũng không làm bà bớt lo, cũng y chang vậy, cả đám không chịu cưới vợ.
Không được.
Nhân dịp đi đưa đồ ăn cho Thẩm Mộ, bà phải lựa lời khuyên bảo nó mới được.
Nếu thật sự không được nữa thì bà sẽ vác cái mặt mo này qua nhà họ Phó tìm Phó Khanh Khanh. Khanh Khanh vẫn chưa có bạn trai, xem chừng là vẫn còn thích Thẩm Mộ, có thể bà sẽ tác hợp bọn chúng được.
Nghĩ như vậy, bà không chần chừ lập tức mua đồ ăn đi đến văn phòng làm việc của Thẩm Mộ.
*****
Thẩm Mộ đang bận, nói đúng hơn là ép mình bận để không phải nhớ đến những việc không nên nhớ.
Bận rộn một lát, anh đứng dậy pha cho mình một ly cà phê.
Lúc này giọng nói của mẹ Thẩm vang lên–
“Thẩm Mộ, con có biết mẹ gặp phải ai ở cửa hàng không?”
~~~~~~hết (5)~~~~~~