Chiến tranh lạnh lần đầu tiên của hai người đã kết thúc trong màn cầu hôn thất bại đầu tiên của họ.
Sau khi giải thích rõ ràng các vấn đề liên quan, Phó Tây Cố bị “đuổi” ra ngoài, lấy lại tâm trạng, Lê Hoan ở nhà phóng túng ngủ đến trưa, lúc tỉnh lại thì nhớ về giấc mơ hồi tối hôm qua, cảm thấy ngọt ngào vô cùng, ngay cả không khí cũng ngọt lây.
Chỉ là rất nhanh, loại ngọt ngào ấm áp này lại bị cảm giác căng thẳng thay thế.
Phó Tây Cố nói Phó Nguyên muốn mời hai người ăn cơm tối, đã đặt xong nhà hàng rồi.
Lê Hoan cực kỳ căng thẳng.
Thứ nhất là Phó Nguyên xem như là thần tượng của cô, thứ hai là hôm qua lại gây ra sự việc đáng xấu hổ như vậy, cuối cùng là ngoại trừ Phó lão phụ nhân thì đây là người nhà họ Phó đầu tiên cô gặp, chị của Phó Tây Cố.
Chỉ cần vừa nghĩ tới là cô lập tức có cảm giác căng thẳng như chuẩn bị gặp người lớn.
Phó Tây Cố cười an ủi cô không cần căng thẳng, cứ coi như là bữa cơm giữa bạn bè bình thường là được, nhưng Lê Hoan cũng không tốt lên bao nhiêu, tới khi đến nhà hàng thì Phó Nguyên mới làm bay biến cảm giác căng thẳng đó.
Có lẽ là do sống ở nước ngoài từ nhỏ, Phó Nguyên rất hoạt ngôn và hướng ngoại.
Trò chuyện một chút, hai người hợp ý, thoắt cái đã vứt Phó Tây Cố sang một bên, bắt đầu nói chuyện về những vấn đề của con gái, ví dụ như túi xách, đồ trang điểm, quần áo, và cả du lịch.
Lúc đầu Phó Tây Cố còn có thể chen vào hai câu nhưng chưa đầy một lát chủ đề của hai người họ đã vượt ra khỏi tầm với của anh, anh chen vào không lọt nữa, cuối cùng anh quyết định ngồi cắt bò bít tết giúp Lê Hoan rồi đổi đĩa thịt đã được cắt qua cho cô.
Tình bạn giữa con gái với nhau đôi khi chỉ đơn giản như vậy, nói chuyện với Phó Nguyên, Lê Hoan không chú ý tới hành động của Phó Tây Cố, nhưng Phó Nguyên nhìn thấy.
Chờ đến lúc Lê Hoan đứng dậy đi toilet, Phó Nguyên nhướng mày với anh, cố ý trêu ghẹo: “Ai có thể đoán được là người có thanh danh xấu như Phó nhị thiếu lại có một ngày thua trong tay một cô gái, hóa thân thành một người bạn trai nhị thập tứ hiếu chứ.”
Phó Tây Cố nhìn cô một cái, hừ cười: “Hâm mộ à? Hâm mộ cũng không có cách nào.”
Phó Nguyên: “…”
Hừ một tiếng, một tay chống cằm, cô cười: “Người ghen tỵ không phải là chú mày à? Đêm nay Hoan Hoan nhà em lại không hề chú ý đến em, đến cả việc em đổi đĩa thịt bò của em ấy mà em ấy cũng chẳng phát hiện mà. Xem ra là em cần phải tiếp tục cố gắng rồi, nếu không thì ngày nào đó cũng bị đá thôi.”
Phó Tây Cố: “…”
Phó Nguyên hỏi lại, trong mắt lóe ra tia sáng hóng hớt: “Cầu hôn thành công không?”
Phó Tây Cố nghẹn lại.
Phó Nguyên hiểu rõ, kéo dài giọng: “Xem ra là không được rồi, Phó tiểu nhị à, em cũng vô dụng quá rồi đó, nói thế nào ta, con gái mà từ chối lời cầu hôn nghĩa là không có cảm giác an toàn, em không cho đủ.”
Câu cuối cùng tràn đầy đều là ghét bỏ.
“Đồ ăn không chặn được miệng chị à?”
“Chặn không nổi.”
Phó Tây Cố: “…”
*****
Một bữa cơm đã chấm dứt trong sự phiền muộn của Phó Tây Cố cùng với cuộc trò chuyện vui vẻ của Lê Hoan và Phó Nguyên.
Sau khi ăn xong, Phó Nguyên từ chối lời mời đưa về của hai người, nói rằng còn có hẹn với bạn nên tạm biệt hai người ở đây.
Lê Hoan còn chưa nghĩ ra tiếp theo phải làm gì thì chợt nghe người đàn ông hỏi cô có muốn đi xem phim không.
Nói mới nhớ, hai người đã yêu nhau gần một năm nhưng lại thường xuyên bận việc riêng của mình, chưa cùng nhau xem phim điện ảnh bao giờ, vì thế Lê Hoan vui vẻ đồng ý.
Do đó hai người trực tiếp đi lên rạp chiếu phim ở tầng cao nhất.
Để tránh bị nhận ra, hai người ăn ý mang khẩu trang tình nhân, nắm tay nhau đi không khác gì những đôi tình nhân khác.
Đúng lúc là cuối tuần, gần đây cũng có rất nhiều phim điện ảnh được chiếu nên người trong rạp rất nhiều, liếc qua một cái là thấy biển người tấp nập, nếu lơ là một chút là sẽ bị lạc nhau ngay.
“Nắm chặt tay anh, đừng buông ra.” Phó Tây Cố cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.
Lê Hoan nháy mắt mấy cái với anh, cố ý khó xử: “Nếu lỡ nắm không chặt rồi tuột tay thì sao?”
Phó Tây Cố cũng cười, bàn tay nắm tay cô lại siết chặt hơn: “Anh sẽ nắm chặt tay em, sẽ không cho em cơ hội tách ra. Cho dù bị tách ra thì anh cũng có thể tìm thấy em rất nhanh.”
Bởi vì quá đông người nên hai người dính sát vào nhau.
Vui vẻ càng tăng lên, Lê Hoan cười cong mí mắt: “Được ạ.”
Hai người nhìn nhau cười.
“A… A… A…Cậu nhìn anh trai với chị gái kia kìa, lúc hai người nhìn nhau tớ thấy ngọt ngào quá đi, huhuhu… sao tớ lại đi xem phim với cậu cơ chứ, đau lòng quá đi.”
Nghe thấy tiếng hâm mộ nho nhỏ của người bên cạnh, Lê Hoan không nhịn được cong môi cười.
Hai người cũng lấy được vé rất nhanh.
Ánh mắt quét qua xung quanh, ngẫm nghĩ một lát, anh hỏi: “Muốn ăn bắp rang bơ không? Muốn uống gì nào?”
Tuy chưa đến rạp chiếu phim bao giờ nhưng anh biết người yêu đi xem phim ăn bắp rang bơ uống nước ngọt là chuyện bình thường.
Hai người vô cùng ăn ý.
Chỉ liếc mắt một cái là Lê Hoan đã biết anh đang nghĩ gì.
Anh muốn cho cô một buổi hẹn hò xem phim tuyệt vời, tất nhiên cô cũng mong rằng sau này khi hai người nhớ lại cảnh này sẽ chỉ cảm thấy ngọt ngào mà không hề tiếc nuối. Cô cũng muốn đem lại cho anh một cuộc hẹn ngọt ngào.
“Muốn ạ.” Cô cười với anh, không hề khách sáo, “Bắp lấy size lớn nhất, còn đồ uống…”
Nhìn xung quanh, cô chỉ vào máy ép nước trái cây ở gần đó: “Anh uống nước chanh không? Em đi mua.”
“Không cần đâu,” Phó Tây Cố nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói, “Không thể để cho bạn gái trả tiền.”
Lê Hoan không nhịn được muốn cười anh, mà cô cũng cười thật: “Được rồi bạn trai, cho anh cơ hội trả tiền đấy.”
“Ngoan, cám ơn bạn gái.”
Vì vậy Phó Tây Cố nắm tay cô đi mua một hộp bắp rang bơ loại lớn, rồi sau đó lại dẫn cô đi tới trươca máy ép trái cây mua hai ly nước chanh. Trong khi mua nước, Lê Hoan ngỏ ý muốn cầm bắp giúp anh nhưng bị anh từ chối.
Nói một cách hoa mỹ là cô chỉ cần nắm tay anh là được, không cần làm bất cứ việc gì khác nữa.
*****
Đến lúc hai người chuẩn bị đi vào xem phim, Lê Hoan cảm thấy có một chút căng thẳng.
Bởi vì một cô bé đằng trước đột nhiên quay đầu hỏi cô có phải Lê Hoan không, nhìn ánh mắt nghiên cứu chăm chú kia, trong lúc nhất thời Lê Hoan quên mất phải phản ứng lại như thế nào.
“Không phải, cô nhầm người rồi.” Phó Tây Cố thấp giọng nói thay cô.
Cô bé còn muốn hỏi nữa, Phó Tây Cố nhắc cô đã đến gườ soát vé, hiển nhiên cô bé rất thất vọng, đã đi xa rồi mà còn nhỏ giọng nói ánh mắt kia rất giống Lê Hoan, mình mà nhận lầm thì chắc chắn không làm fans trung thành nữa.
Đột nhiên Lê Hoan có cảm giác yêu sớm lén lút chạy đi xem phim lại bị người ta phát hiện.
Cô quay đầu nhìn Phó Tây Cố, Phó Tây Cố cũng đang nhìn cô, nhìn một lúc, hai người lại không nhịn được bật cười.
“Ngốc.” Cô vừa cười vừa nhỏ giọng trêu anh.
Phó Tây Cố không lên tiếng, chỉ nắm tay cô chặt hơn một chút, mà Lê Hoan lại lập tức hiểu ra ngay, người đàn ông này đang uy hiếp cô.
Nhưng Lê Hoan không thèm sợ anh.
Hừ hừ đầy kiêu ngạo, cô quay đầu không nhìn anh nữa, làm như không hiểu ý anh.
Phó Tây Cố cười không nói.
*****
Chỗ ngồi của hai người nằm ở hàng ghế sau.
Khéo một cái là cô bé lúc nãy hỏi cô có phải là Lê Hoan không đang ngồi trước bọn họ, cô bé lại quay đầu nhìn hai người một chút, hình như muốn nói gì đó. May là lúc đó bộ phim bắt đầu nên cô mới quay đầu lại.
Lê Hoan ngẫm nghĩ, đoạn chọc chọc vào cánh tay người đàn ông bên cạnh.
Phó Tây Cố lập tức ghé sát vào.
“Sao thế?”
Không biết là do xung quanh tối om hay là do giọng nói của người đàn ông quá mức trầm thấp, rõ ràng là một câu rất bình thường nhưng không hiểu tại sao Lê Hoan nghe vào trong tai lại có cảm giác anh đang đùa giỡn mình.
Cô nhìn người đàn ông.
Phó Tây Cố cũng nhìn cô, nói nghiêm túc: “Hửm?”
Xem ra vừa rồi thật sự là ảo giác của cô.
Lê Hoan chớp mắt, tỉnh táo lại.
“Thật ra thì,” Cô theo ý nghĩ ban đầu mà ghé sát vào tai anh, nói rất yểu điệu, “Lúc nãy em muốn hôn anh.”
Ở chỗ cô không nhìn thấy, bên trong khẩu trang, khóe môi Phó Tây Cố nhếch lên một chút, trong mắt tràn ngập vui vẻ.
“Sau đó thì sao?” Anh hỏi theo lời cô.
Trong mắt hiện lên giảo hoạt, Lê Hoan nhỏ giọng nói một cách nghiêm túc: “Nhưng cô bé phía trước đột nhiên quay đầu lại nên không thực hiện được.”
“Thật không?”
“Thật.”
Phó Tây Cố nở nụ cười.
Lúc đầu Lê Hoan cũng không hiểu người đàn ông đang cười cái gì, chỉ cho rằng anh đã bị mình lừa rồi.
Nhưng khi cô kéo khẩu trang chuẩn bị ăn bắp rang bơ thì một đôi môi ấm áp đột nhiên hôn lên mặt cô, chưa đợi cô phản ứng kịp thì người đàn ông đã ghì chặt ót cô rồi hôn lên môi cô.
“Không sao, anh có thể hôn em.”
Xen lẫn trong âm thanh của bộ phim là giọng cười của anh, khàn khàn mê người, êm tai vô cùng.
Nhớ ra đây là rạp chiếu phim, đằng sau còn có người khác nên mặt Lê Hoan lập tức đỏ lên. Cô sợ người ta nhìn thấy nên đẩy người đàn ông ra, anh lại ngồi ngay ngắn lại nhanh hơn cô một bước, tỏ vẻ đứng đắn như chưa hề làm gì cả.
Lúc này cô trừng mắt với anh một cái, lúc thu hồi tầm mắt thì đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô bé ngồi trước.
Vẻ mặt của cô bé vô cùng hưng phấn, nếu như không phải không đúng địa điểm thì sợ cô bé đã chạy thẳng tới rồi dùng ánh mắt mờ ám mà nhìn cô và Phó Tây Cố. Cô bé phấn khích muốn chết rồi.
Lê Hoan: “…”
Bị bắt quả tang, ít nhiều gì Lê Hoan cũng ngại ngùng, lúc đang muốn lén đeo khẩu trang lại thì người đàn ông nắm tay cô: “Đi thôi.”
“Đi sao?” Lê Hoan không phản ứng kịp.
Phó Tây Cố mắt đượm ý cười, hất cằm về phía cô bé kia: “Con bé đang đăng Weibo kìa.”
Lê Hoan nhìn theo ánh mắt của anh thì thấy màn hình điện thoại của cô đang sáng lên, rõ ràng là giao diện của Weibo. Nghĩ đến trường hợp cảnh này có thể xuất hiện trên Weibo, mặt cô đỏ hồng ngay tắp lự, cô vội vàng gật đầu.
Đang chuẩn bị đứng dậy, cô lại nghe thấy giọng cười nhẹ của anh——
“Cục cưng à, dáng vẻ em xấu hổ gật đầu ngoan quá đi, ngoan đến nỗi mà anh muốn bắt nạt em ngay bây giờ, ngay ở chỗ này…”
*****
Mãi đến khi ra khỏi rạp mà mặt Lê Hoan vẫn hồng vô cùng, ngược lại người đàn ông lại thản nhiên như không, vẫn mang dáng vẻ thiếu gia nghiêm túc nhẹ nhàng, giống như người nói những lời lưu manh lúc nãy không phải là anh vậy.
Lê Hoan liếc nhìn người đàn ông, nghĩ thầm lần sau phải tìm cách khiến cho anh xấu hổ mới được.
Không ngờ ý nghĩ này vừa nảy ra, giọng cười đáng ghét kia của anh lại vang lên——
“Hoan Hoan, anh rất chờ mong em sẽ làm gì với anh đấy.”
Ánh mắt kia, rõ ràng…
Lê Hoan: “…”
Nắm chặt tay cô để cô không thể buông ra, Phó Tây Cố bật cười chuyển chủ đề: “Muốn đi bộ về hay là đi xe?”
Nơi này cách chung cư của Lê Hoan cũng không xa.
Ăn hết bắp rang bơ ít nhiều gì cũng có tội, Lê Hoan nói: “Đi bộ về đi, sẵn tiện tiêu hóa đồ ăn.”
“Được.”
Vì vậy hai người nắm chặt tay ung dung đi trên đường.
Hai người cũng không nói chuyện suốt đường, nhưng dù vậy, không khí dịu dàng bao phủ quanh họ lại không giảm mà càng lúc càng tăng, sự ngọt ngào luôn luôn tồn tại.
Trên đường đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, vừa khéo cửa hàng có hoạt động tự cắm hoa mỗi tháng, Phó Tây Cố cúi đầu nói với Lê Hoan vài câu rồi dẫn cô đi vào cửa hàng hoa.
Lê Hoan nhìn anh chăm chú lựa hoa trong đám người rồi tập trung lắng nghe hướng dẫn cắm hoa của bà chủ cửa hàng. Thỉnh thoảng anh cũng nhíu mày, nhưng nhiều hơn vẫn là dịu dàng trìu mến luôn tràn ngập trong mắt anh.
Chỉ liếc ngang một cái mà tim Lê Hoan đã đập thịch thịch. Cô không nhịn được lén lấy điện thoại chụp lại dáng vẻ nghiêm túc ấy của anh, sau đó chọn lấy một tấm không dính mặt anh, chỉ chụp những ngón tay thon dài và những bông hoa tươi rồi đăng lên vòng bạn bè.
Đây là lần đầu tiên cô chia sẻ ngọt ngào trong tình yêu của mình sau lần sinh nhật đó của anh. Trong suốt quá trình đăng bài, đôi môi của cô luôn cong lên, cô không nhịn được nghĩ rằng, thật ra mình cũng giống mấy cô bé kia, lúc hạnh phúc cũng muốn khoe khoang một chút.
“Hoan Hoan.”
Người đàn ông đưa bó hoa mình tự cắm tới trước mặt cô.
Đôi mắt của anh vẫn luôn ánh lên nét cười, mà trong mắt anh cũng chỉ có cô.
Tim đập dồn dập, Lê Hoan nhận lấy, cùng lúc đó, cô nhón chân hôn lên mặt anh qua lớp khẩu trang.
“Cám ơn anh, bạn trai của em.”
~~~~~~hết ngoại truyện 15~~~~~~