Có tin WeChat nhắn đến, Phó Nguyên tiện tay nhấn mở.
Rồi sau đó…
Thoáng chốc, cô cong môi cười.
“Phó Tây Cố,” Kính râm cũng không thể che hết vẻ mặt tươi cười lúc này, cô hừ cười cắt ngang người đàn ông, quơ quơ điện thoại với anh, “Chị đoán tối nay chú em mày phải quỳ sầu riêng rồi.”
Phó Tây Cố nhất thời không kịp phản ứng.
Phó Nguyên cười dịu dàng nhắc nhở: “Bạn thân chị mới gửi tin nhắn tới, nói là chị và em đang ở trên hotsearch. Mấu chốt là đây nè, trên hotsearch chị là niềm vui mới thần bí của em, họ còn nói em và Lê Hoan chia tay rồi, à, chia tay vì chị…”
Phó Tây Cố nhíu mày, vươn tay lấy điện thoại của cô, lúc này khóe mắt thoáng nhìn qua thì phát hiện ra một chiếc xe quen thuộc——
Xe bảo mẫu của Hoan Hoan.
Đang chạy đi rất nhanh!
Mí mắt giật liên hồi, Phó Tây Cố không nói không rằng muốn nổ máy xe đuổi theo.
“Ôi chao,” Phó Nguyên ngăn cản, “Là xe của Lê Hoan à? Chắc chắn là em ấy hiểu lầm rồi. Mà để chị xuống xe cái đã, nếu mà em chở chị đuổi theo em ấy thì em ấy lại càng không muốn gặp em đâu.”
Nói xong, cô cười cười, phóng khoáng đẩy cửa xuống xe, chuẩn bị vẫy tay chào anh thì chiếc xe đã phóng đi như tên bay.
*****
Phó Tây Cố đuổi theo rất nhanh, anh bóp còi ầm ĩ nhưng xe của Lê Hoan vẫn không dừng bên đường đợi anh hoặc là có ý đi chậm lại.
Bất đắc dĩ, anh bấm điện thoại gọi cô.
Không được…
Bị kéo vào danh sách đen rồi.
Phó Tây Cố ngẩn người, bật cười, chuyển sang nhắn tin WeChat, quả nhiên là WeChat cũng bị kéo vào danh sách đen.
Anh quyết định gọi cho Tiểu Thang.
Tuy không bị kéo vào danh sách đen nhưng lại không có ai nhận máy, anh biết đó là ý của Lê Hoan.
Cuối cùng, anh giảm tốc độ xe, bấm một chiếc điện thoại khác.
*****
Nhìn qua kính chiếu hậu, xe Phó Tây Cố đã giảm tốc rất nhiều.
Bỗng nhiên Lê Hoan có cảm giác lòng dạ lại càng buồn bực thêm, nhưng lại không có chỗ để trút giận.
Tiểu Thang nhìn theo tầm mắt của cô, hỏi: “Chị Hoan Hoan…”
“Không được nói giúp cho anh ấy!” Lê Hoan trừng mắt cắt ngang lời cô, sự nóng nảy cháy hừng hực trong lòng cô.
Tiểu Thang mở to mắt: “A, được rồi, nghe lời chị Hoan Hoan…”
Thoắt cái trong xe đã yên tĩnh trở lại.
Nhưng Lê Hoan lại trở nên khó chịu hơn, chỉ cần nghĩ đến này ảnh chụp trên Weibo, nghĩ đến nụ cười vui vẻ lúc nãy của anh là cô…
Mà nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên cô lại thấy tủi thân nữa. Tủi thân vì mình đơn phương đích chiến tranh lạnh mà anh không chỉ không hề hấn gì mà còn không liên lạc với cô.
Khốn kiếp!
Rõ ràng biết là mình vô lí nhưng Lê Hoan không khống chế được tâm trạng của mình lúc này, cả người cứ như nữ sinh đang trong mối tình đầu, không nhịn được cứ suy nghĩ lung tung rồi sinh hờn dỗi.
Nhưng cô vẫn nghĩ là cô sẽ không tha thứ cho anh.
Cô nghĩ như vậy, và cũng làm y như vậy, cô gọi điện thoại cho bảo vệ bên khu chung cư bảo họ phải ngăn Phó Tây Cố bằng mọi cách, không được để xe anh đi vào.
Bảo vệ bên kia đồng ý không ngớt lời.
Gọi điện thoại xong, nghĩ đến hình ảnh người đàn ông kia bị ngăn lại, lúc này Lê Hoan mới có thể thở ra một hơi, cảm thấy khoan khoái dễ chịu hẳn ra. Tuy nhiên dưới đáy lòng lại có loáng thoáng giọng cười cười cô ngây thơ.
Nhưng cô mặc kệ.
Cô không muốn nhìn thấy anh, chỉ muốn trút giận mà thôi.
*****
Lê Hoan ngồi trên xe chạy băng băng trở về chung cư.
Nhìn qua kính chiếu hậu, xe của Phó Tây Cố quả thật bị ngăn lại.
Chưa đầy một lát, xe của cô đã dừng hẳn, cô đẩy cửa xuống xe, nghĩ đến gì đó, cô quay đầu dăn dò Tiểu Thang: “Nếu em dám để anh ấy vào đây…”
Tiểu Thang liên tục cam đoan: “Tất nhiên là em nghe lời chị Hoan Hoan rồi!”
Lê Hoan thấy thế mới không nói gì nữa.
Quét thẻ, cô lên lầu.
Chỉ là khi cửa thang máy đóng lại, xung quanh mình trở nên yên tĩnh, nỗi phiền muộn bị cô đè xuống lúc trước lại bùng lên, bao phủ kín người cô, thậm chí đầu óc cô còn không chịu khống chế, cứ lặp đi lặp lại hình ảnh ở biệt thự Lan Minh kia.
Trái tim rất buồn phiền.
Nặng nề nữa.
Thoáng chốc, thang máy đã tới.
Sau hai giây hồi hồn, Lê Hoan mới nhấc chân bước ra.
Nhập mật mã, cô đẩy cửa đi vào, đóng cửa rồi xoay người, cơ thể đột ngột cứng đờ.
Hô hấp hơi nặng nề.
Từ cửa ra vào, bắt đầu từ dưới chân cô là một con đường nhỏ do cánh hoa xanh nhạt rải tạo thành, một đường kéo dài đến phòng khách, ở đó có một hình trái tim thật to được ghép lại từ nhiều đóa hoa cô thích, mà bên cạnh còn có nến.
Nhìn giống như là… khung cảnh cầu hôn.
Lông mi khẽ run, đồng thời Lê Hoan mới hậu tri hậu giác phát hiện trong khoảng thời gian cô không ở đây hình như ngôi nhà thay đổi rất nhiều.
Cô thích hoa, nhất là hoa có màu xanh nhạt và trắng nhạt, cô còn thích hoa hồng tươi mới ướt đẫm sương sớm. Mà giờ phút này trong phòng khách, nhìn đâu cũng thấy màu sắc của ba loại hoa ấy.
Nhiều, nhưng tuyệt đối không lộn xộn, mỗi nơi một đóa hoa, thậm chí có nơi có một cánh hoa, tất cả đều nằm đúng vị trí của mình, vẻ đẹp tươi mát và vẻ đẹp hoàn mĩ dung hợp với nhau, xinh đẹp khiến lòng người ngây ngất.
Cô thích tất cả các đồ trang trí theo phong cách Bắc Âu, chẳng hạn như thảm trang trí tua rua dệt tay, bức tường ảnh lưới và những chiếc lọ hoa đơn giản nhưng không làm mất đi kết cấu…
Tất cả đều có.
Căn chung cư lạnh băng không trang trí gì ngày trước bỗng rực rỡ hẳn lên vào hôm nay.
Lê Hoan đảo mắt một vòng.
Cuối cùng, ánh mắt rơi trên chiếc bàn trà nhỏ ngoài ban công.
Chỗ đó có một đóa hoa hồng.
Chỉ cần nhìn thoáng qua cô đã có thể nhận ra đó là bông hồng Ecuador màu hồng thượng hạng.
“Cốc cốc cốc——”
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên
Lê Hoan hoàn hồn.
“Hoan Hoan.”
Là giọng nói của anh.
Cách một cánh cửa, hơi thở của hai người dường như hòa quyện vào nhau, trái tim dường như cũng đập cùng tần suất.
Mím môi, đè nhịp tim đang dần tăng tốc của mình xuống, Lê Hoan không lên tiếng.
Không ngờ nháy mắt một cái, cửa đã mở ra.
Lúc này Lê Hoan mới hậu tri hậu giác nhớ ra là cô đã đưa mật khẩu nhà cho anh, cũng lấy dấu vân tay anh luôn rồi, anh muốn vào là chuyện dễ dàng, bảo vệ ở cổng lớn ngăn cản anh cũng chẳng được bao lâu.
Lúc nhận ra được điều này, hơi thở của người đàn ông đã ập đến, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ ôm cô từ phía sau, giống như cái ôm thân mật ngày thường của họ vậy.
Cô chưa bao giờ nói là cô thích anh ôm từ phía sau nhất, mà hôm nay Lê Hoan nghĩ, thật ra là anh cũng biết điều đó.
“Hoan Hoan, sao vậy? Vì sao lại giận anh?”
Giọng nói truyền đến, theo đó là hơi thở ấm áp của anh phả lên chỗ nhạy cảm trên cổ cô.
Tật xấu bị anh chiều hư thoắt cái bùng phát, Lê Hoan hờn dỗi đẩy anh ra, nói lời trái lòng: “Ai cho anh vào? Đi ra ngoài!”
Ở góc độ cô không nhìn thấy, khóe môi Phó Tây Cố khẽ nhếch.
“Không đi đâu, anh nhớ Hoan Hoan.” Chôn mặt trong cổ cô, anh thấp giọng nói.
Lê Hoan giận lên ngay.
“Ai muốn anh nhớ chứ?!” Màu hồng phấn lặng lẽ nhiễm lên vành tai cô với tốc độ chóng mặt, cô vô thức tức giận, tất cả là do người đàn ông này chiều hư, “Bây giờ em không muốn thấy anh, không muốn chút nào, Phó Tây Cố, anh đi ra cho em… A…!”
Đột nhiên gáy bị giữ chặt, chưa đợi cô kịp phản ứng thì nụ hôn của người đàn ông đã rơi xuống, nuốt những lời còn lại của cô vào bụng.
~~~~~~hết ngoại truyện 13~~~~~~