Nói là chiến tranh lạnh, thật ra là chỉ có Lê Hoan đơn phương chiến tranh lạnh, không nhận điện thoại của Phó Tây Cố, cũng cấm tiệt mấy người Tiểu Thang không được nhận điện thoại của anh, bất kể hỏi cô chuyện gì cô cũng không nói.
Tìm hiểu nguyên nhân thì có lẽ là do bộ điện ảnh cô đang quay khiến cô bực bội.
Vào khoảng cuối tháng sáu, Tấn ca nói với cô là đạo diễn Vương An hy vọng cô có thể quay một bộ điện ảnh. Đó là một bộ phim nam chính truyền bá thông điệp tích cực, tuy nhân vật của cô chỉ là ánh trăng sáng của nam chính thời niên thiếu nhưng cũng có thể xem là vai nữ số 1.
Địa vị của đạo diễn Vương An trong giới giải trí không cần nói cũng biết, đây lại là lần đầu tiên cô tiếp xúc với màn ảnh lớn, là thách thức, càng là cơ hội, tất nhiên cô và Tấn ca cũng cảm thấy phải thử một lần.
Chờ đến khi vào đoàn làm phim rồi mới phát hiện người diễn vai nam chính thời niên thiếu lại trùng hợp là Hạ Cảnh.
Hai người đã từng hợp tác qua, ăn ý không cần phải nói, vì thế quay chụp rất thuận lợi.
Bước ngoặt là ở cảnh cuối cùng.
Ngày đó trước khi quay đạo diễn Vương có gọi cô tới, cau mày đánh giá cô thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi rồi nói, đã là ánh trăng sáng thì khó tránh khỏi phải hôn nhau trước khi chia xa, đó cũng là một phút bộc phát tình cảm tức thời, không thể không làm, hy vọng cô có thể thương lượng với Phó Tây Cố một chút.
Cũng mãi đến khi đó cô mới biết được một việc từ Tấn ca——
Khi cô nhận kịch bản, Phó Tây Cố sẽ xem trước từ sớm, nếu như có cảnh thân mật thì sẽ lập tức bị xóa bỏ, lần này cũng không ngoại lệ.
Vốn chỉ quay một cảnh hôn trán nhẹ nhàng nhưng Phó Tây Cố vẫn tới chào hỏi rồi bảo xóa đi. Hình như anh còn rất chú tâm tới việc cô hợp tác với Hạ Cảnh, xém chút nữa là cũng đổi Hạ Cảnh rồi.
Chỉ là đạo diễn Vương băn khoăn một lúc lâu, cảm thấy không thể xóa, nếu không thì không thể nào biểu hiện được tình cảm nóng bỏng mà cũng không kém phần áp lực kia.
Nhớ đến sự bất mãn của đạo diễn Vương, Lê Hoan từ áy náy xấu hổ chuyển thành tức giận.
Cô cảm thấy Phó Tây Cố không tôn trọng cô, nếu như anh tôn trọng cô thì hoàn toàn có thể nói rõ với cô, huống chi vấn đề này cũng đã được đề cập đến trước khi họ yêu nhau, nhưng bây giờ lại tùy tiện quyết định thay cô như vậy…
Cuối cùng, Lê Hoan và đạo diễn Vương nghiên cứu thảo luận thật lâu rồi quyết định giữ cảnh hôn trán ấy.
Trước khi quay Hạ Cảnh còn nói vui là cảnh này mà bị Phó Tây Cố nhìn thấy thì chắc anh sẽ khó chịu lắm, Lê Hoan nghe xong, tức giận trong lòng với anh càng nhiều hơn.
Vì vậy cô đơn phương chiến tranh lạnh.
Nhưng trong hai ngày chiến tranh lạnh Phó Tây Cố lại không hề tìm cô.
Mà mệt nhọc quay xong bay về Nam Thành, sóng gió lại bắt đầu.
Khi Tiểu Thang ngăn cản cô lướt điện thoại một lần nữa, nói gần nói xa lại càng không cho cô lướt Weibo rồi dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, Lê Hoan đã nhận ra có gì đó sai sai.
Cô không nói nhiều, lập tức đăng nhập Weibo.
Sau đó…
Hashtag #Lê Hoan Phó Tây Cố chia tay# nằm chình ình trên No.1 hotsearch.
Lê Hoan: “…”
Ngực như đột nhiên bị chặn lại, cô thở ra rồi hít vào một hơi.
“Thực hư việc Lê Hoan bị đá, Phó nhị thiếu và niềm vui mới thần bí xuất hiện tại biệt thự.”
Là giải trí XX đăng Weibo vào năm phút trước, có ảnh chụp, có GIF, trong ảnh không ai khác là Phó Tây Cố và một cô gái thần bí đeo kính râm không nhìn rõ mặt.
À, còn có hai tấm ảnh chụp cô ở phim trường, trong ảnh nhìn cô có vẻ rầu rĩ không vui, tâm trạng không tốt.
Bọn họ nói rằng nhận được tin Lê Hoan và Phó Tây Cố chia tay cho nên chia ra hai đường bắt đầu đi tìm sự thật, sau đó phát hiện Lê Hoan đau khổ vì tình nên quay phim không tốt, vì vậy nên bị đạo diễn Vương mắng.
Mặt khác, sau hai ngày không ăn không ngủ theo chân Phó Tây Cố thì cũng đã chụp được chứng cứ bổ sung, ra vào biệt thự Lan Minh cùng niềm vui thần bí mới một cách rõ ràng, ở cùng phòng với nhau mấy tiếng đồng hồ.
Biệt thự Lan Minh, biệt thự có tiền cũng không mua được ở Nam Thành, đó là biểu tượng cho thân phận địa vị của những người giàu có nhất giới thượng lưu.
Lê Hoan đột nhiên cảm thấy buồn phiền.
Cô hít một hơi thật sâu.
“Chị Hoan Hoan, chắc chắn chỉ là hiểu lầm.” Tiểu Thang ở bên cạnh muốn an ủi, “Phó nhị thiếu…”
“Đừng nói nữa.”
Nhưng mà một giây sau, điện thoại rung lên.
Vốn định từ chối nhận, ai ngờ là điện thoại của chú Lê, Lê Bằng Trình.
Lê Hoan cố gắng điều chỉnh tốt tâm trạng rồi bắt máy: “Chú Lê ạ.”
“Hoan Hoan, tuy nhà họ Lê kém nhà họ Phó, nhưng cho dù thế nào cũng sẽ không để con gái nhà mình phải tủi thân, nếu như Phó Tây Cố thật sự có lỗi với con, làm ra chuyện khiến con đau lòng thì chắc chắn chú Lê sẽ bảo vệ con.”
Lời nói kiên định và mạnh mẽ của Lê Bằng Trình truyền vào trong tai, mà theo đó còn có cả sự quan tâm của ông.
Lê Hoan không ngờ ông gọi điện cho cô là để nói những lời này.
Trong lúc nhất thời, quả thật cô không biết đáp lại như thế nào, đột nhiên cô cảm thấy mảnh đất khô cằn trong lòng đột nhiên mềm mại trở lại, mà trong lúc đó, cô còn loáng thoáng nghe được giọng nghẹn ngào của Lộ Vận Nhân, bà đang lo lắng hỏi chú Lê là cô thế nào.
“Hoan Hoan?”
Lê Hoan hoàn hồn.
Có tâm trạng gì đó lặng lẽ xẹt qua, Lê Hoan mấp máy môi.
“Con cảm ơn chú Lê.” Cô nói nhỏ, bàn tay kia nhanh chóng nắm chặt lại theo vô thức.
“Có chuyện gì thì phải nói với chú, không được kiêng dè, con cũng là con gái nhà họ Lê.”
“…Vâng ạ.”
Sau đó là mấy giây yên lặng.
Tất nhiên là Lê Bằng Trình muốn nói nhiều nữa, nhưng cuối cùng ông chỉ dặn dò vài câu là quay phim chú ý sức khỏe với nghỉ ngơi thật tốt rồi cúp máy.
Tâm trạng Lê Hoan rất phức tạp.
“Chị Hoan Hoan…” Tiểu Thang ở bên cạnh lo lắng.
Lê Hoan nhìn cảnh vật không ngừng lùi về sau, nói: “Không về nhà trọ, đi đến biệt thự Lan Minh.”
*****
Hơn bốn mươi phút sau.
Xe đến biệt thự Lan Minh, tất nhiên là các cô không vào được.
Cũng chính vào lúc này, Lê Hoan mới hậu tri hậu giác phản ứng ra là mình bảo đi đến biệt thự Lan Minh là nóng nảy bao nhiêu, mà trên đường đi lại cứ nghĩ ngợi lung tung không giống mình một chút nào.
Lạ lẫm.
Bực bội.
Cô nhận ra hai điểm này.
Mà càng là nghĩ như vậy, cô càng không thể tiếp nhận, lại càng giận Phó Tây Cố.
Cô nhắm nghiền mắt lại.
“Quay về chung cư.” Cô bực bội nói.
Ngực trở nên nặng nề, giống như là đang bị một đống bông dính nước chặn lại, rất khó chịu. Lê Hoan mắng thầm Phó Tây Cố một trận, càng chưa hết giận, cô lấy điện thoại ra kéo toàn bộ phương thức liên lạc của anh vào sổ đen!
Tiểu Thang ở bên cạnh nhìn thấy: “…”
“Tại sao còn chưa đi?” Nhận ra xe còn chưa đi, cô không nhịn được thúc giục.
Cô cảm thấy nếu không đi thật, nếu không tìm một chỗ trút giận, chắc chắn cô sẽ…
“Chị Hoan Hoan, Phó…Phó nhị thiếu…”
Đột nhiên, Tiểu Thang vừa xấu hổ lại vừa khiếp sợ hô lên.
Rõ ràng thầm nhủ là không nên nhìn, rõ ràng vẫn còn đang giận, nhưng không hiểu vì sao Lê Hoan lại không nhịn được, cô vẫm theo ánh mắt Lê Hoan nhìn sang.
Sau đó…
Cô nhìn thấy xe của Phó Tây Cố.
Anh đang ngồi trên ghế lái, một tay giữ tay lái, khuỷu tay khoác lên trên cử sổ, quả nhiên vẫn mang bộ dạng thiếu gia ưu nhã tự phụ.
Anh đang cười, mà nói đúng hơn là đang cười với người phụ nữ mang kính râm ngồi trên ghế lái phụ đối diện anh.
Hai người đang nói gì đó, rất là vui vẻ.
~~~~~~hết ngoại truyện 12~~~~~~