Giang Hàng nghe xong thì lập tức phụ họa theo: “Chị dâu chị muốn biết bí mật gì của Phó nhị thì bây giờ có thể hỏi rồi, đám chúng em sẽ làm chứng cho chị, cậu ấy không dám nói dối đâu, đây cũng là một biểu hiện yêu chị đấy. Mau mau suy nghĩ xem muốn hỏi gì đi.”
“Chị dâu, hỏi đi chị, đừng ngại ngùng nữa.”
“Mạo hiểm cũng được, chị muốn Phó nhị làm gì cũng được, bắt nạt cậu ta thoả thích luôn! Không có chuyện gì đâu!”
“Phấn khích quá đi, muốn biết bí mật của Phó nhị quá.”
“…”
Anh một câu tôi một câu, mọi người đều nóng lòng muốn chạy tới dạy Lê Hoan hỏi.
Lê Hoan vẫn không hề lên tiếng, chỉ là khóe môi luôn chứa ý cười.
Ôn Noãn cho rằng cô đang ngại, vì vậy nháy mắt với cô mấy cái, làm động tác cố lên rồi cổ vũ nói: “Lê Hoan, không sao đâu chị, chị muốn hỏi cái gì thì hỏi, muốn anh ấy làm gì thì bắt ảnh làm, anh Phó nhị sẽ không phản kháng đâu.”
Lê Hoan nghe vậy, khóe môi càng cong sâu hơn, cô hơi nhíu mày rồi quay sang hỏi Ninh Xuyên như muốn xác định lại lần cuối: “Thật sự là tùy tôi à? Hỏi bất cứ cái gì cũng được sao?”
Ninh Xuyên gật đầu thật mạnh, ý định xấu xa đối với Phó Tây Cố càng lúc càng hiện rõ hơn: “Đương nhiên rồi.”
“À…” Lê Hoan kéo dài giọng, quay đầu cười nhẹ nhìn người đàn ông bên cạnh.
Phó Tây Cố cũng cười nhìn lại cô.
Mọi người háo hức mong chờ.
“Vậy…” Chớp mắt, cảm thấy mình đã khơi dậy toàn bộ máu hóng hớt của mọi người thì Lê Hoan mới chậm rãi nói, “Không hỏi, cũng không cho bất cứ yêu cầu mạo hiểm nào.”
Mọi người: “…”
“Không phải chứ,” Ninh Xuyên không dám tin, “Cơ hội tốt như vậy mà, chị chắc chắn chưa?”
Dứt lời, những người khác lại bắt đầu cổ vũ Lê Hoan hỏi lần nữa.
Lê Hoan mím môi dưới, đuôi mắt cong lên vì cười: “Đúng vậy, cậu nói tùy tôi mà, đêm nay tôi không muốn bắt nạt anh ấy. Còn nữa… những lời như vậy thì cần phải nói riêng với nhau chứ…”
…Thức ăn cho chó tấn công bất ngờ.
*****
Chơi thêm một lát nữa, cuối cùng cũng đã tới giờ tan cuộc.
Ninh Xuyên bảo Ôn Noãn chờ anh ta, còn mình thì choàng vai Phó Tây Cố kéo đến một góc, nói với vẻ mặt tranh công: “Thích cách trang trí trong phòng ngủ không? Có phải Lê Hoan rất cảm động hay không?”
Phó Tây Cố hiểu ra liền: “Cậu chuẩn bị?”
Vẻ mặt Ninh Xuyên kiểu “tuy tớ muốn tranh công nhưng cậu cũng không cần cảm kích vô biên như vậy”: “Anh em hết mà, giúp cậu là việc đương nhiên thôi, tớ không thể đứng nhìn anh em của mình đã một bó tuổi mà vẫn còn là xử nam được, không cần cám ơn đâu.”
Phó Tây Cố a một tiếng, anh mặc kệ anh ta, hất tay anh ta ra.
“Ôi chao, Phó nhị à!”
“Ôn Noãn đang đợi cậu kìa.”
Vừa nghe đến tên của Ôn Noãn là Ninh Xuyên lập tức vứt chuyện quan trọng của anh em ra sau đầu, quay người chạy về phía của Ôn Noãn.
Chưa đầy một lát là cả thế giới đã yên tĩnh lại.
Lê Hoan đang ngồi ở trên ghế sô pha uống nước.
“Còn chưa uống đủ sao?” Phó Tây Cố đến gần, cúi người cười với cô.
Lê Hoan dừng tay lại, thoáng nhớ lại cái điệu cười như không cười này của anh khi chơi mạo hiểm lúc nãy.
“Có ý kiến à?” Cô tỏ vẻ bình tĩnh liếc nhìn anh.
Lúc này Phó Tây Cố ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô lại gần, dùng giọng nói hết sức dịu dàng dỗ dành cô: “Không có, Hoan Hoan muốn uống nhiều hay uống ít gì cũng được, không đủ thì anh cho em uống tiếp.”
Anh cầm một tay cô rồi thản nhiên chơi đùa với những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của cô.
“Có mệt không?” Anh lại hỏi.
Lê Hoan đưa ly nước cho anh để anh đặt lên bàn một cách tự nhiên rồi thuận tiện tìm trong ngực anh một vị trí thoải mái nằm vào.
“Có chút mệt.” Giọng nói của cô mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền.
Phó Tây Cố ghé gần lại, hôn lên mặt cô một cái: “Vậy anh xoa bóp cho em nhé?”
Lê Hoan khẽ cong môi cười: “Được, bóp vai đi.”
“Ừ.”
Phó Tây Cố vừa đáp vừa xoa bóp vai cho cô thật.
Lê Hoan vốn cho là anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, cho dù xoa bóp thì chắc cũng chẳng thoải mái bao nhiêu, không ngờ anh không chỉ xoa bóp với lực vừa phải mà còn biết ấn và giữ khiến cô cảm thấy xương cốt giãn ra, cả người thư thái, thoải mái ra không ít.
“Có mạnh không?”
“Không mạnh, vừa đủ.”
Xoa bóp thêm một lúc nữa, Lê Hoan nhịn không được hỏi: “Anh cố ý học sao?”
Trước kia lúc mệt mỏi cô sẽ dẫn Tiểu Thang đi spa, cũng sẽ có chuyên gia đến mát xa, tuy kĩ thuật và lực tay của Phó Tây Cố không tính là chuyên nghiệp lắm nhưng vẫn đủ xài, điều này chứng tỏ anh đã từng học qua.
Cô từ từ nhắm mắt, từ góc độ của Phó Tây Cố nhìn lại thì có thể thấy hàng mi cong và mảnh của cô một cách rõ ràng, làn da của cô thì luôn trong trạng thái rất tốt, hầu như là không nhìn ra lỗ chân lông, rất trắng, là loại trắng sứ nhiều người mơ ước.
Rất muốn… hôn một cái.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Phó Tây Cố bật cười vì dường như mình luôn mất tự chủ trước mặt cô.
“Ừ,” Anh phải khó khăn nhẫn nhịn biết bao nhiêu mới có thể đè ý định xấu xa này xuống, sau đó thấp giọng trả lời câu hỏi của cô, “Anh lo em quay phim vất vả mệt mỏi nên cố tình đi học, như vậy thì sau này khi em xong việc về nhà thì có thể đấm bóp cho em.”
Hô hấp của Lê Hoan cứng lại.
Một giây sau, tim đập nhanh kịch liệt, thịch thịch thịch, như muốn lao ra khỏi ngực bất cứ lúc nào.
Cô còn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô một chút.
Cô trợn mắt, ngây ngốc hỏi lại: “Chỉ vì em thôi?”
Phó Tây Cố bật cười, nhéo nhéo dái tai cô theo thói quen: “Cảm động lắm à?” Chưa đợi cô trả lời thì anh đã thấp giọng nói, “Em là quan trọng nhất, đây chỉ là một việc nhỏ, là một việc nhỏ rất đơn giản thôi.”
Sự cảm động không thể hình dung bỗng dưng dâng lên từ tận đáy lòng, còn hòa lẫn với rất nhiều tâm trạng khác, trào lên tràn ngập khắp ngóc ngách trong cơ thể cô.
“Phó Tây Cố.”
“Hửm?”
Chóp mũi cay cay một chút, Lê Hoan hiếm khi làm nũng, giọng nói mềm mại vô cùng: “Anh cúi đầu đi…”
Phó Tây Cố làm theo lời cô.
Cánh tay mềm mại như không xương vòng lên cổ anh, anh bị kéo xuống gần hơn chút nữa, mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô bay vào trong mũi, mùi hương thơm ngát mang theo một chút dụ dỗ.
Phó Tây Cố thất thần.
Bờ môi mềm mại dựa vào tư thế gần gũi của hai người mà dán lên môi anh, cô còn cố ý nghịch ngợm quét qua một vòng.
“Trêu chọc anh hả?”
Gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở hòa lẫn vào nhau.
Bàn tay vốn đang xoa bóp cho cô lại lặng lẽ mò xuống, Phó Tây Cố nhìn cô không chớp mắt, đáy mắt hiện ra vẻ tối tăm cuồn cuộn: “Hoan Hoan, không phải là anh đã từng nói với em là không được trêu chọc anh rồi sao?”
Tiếng nói trầm thấp nặng nề, không ai có thể không chìm đắm trong sự gợi cảm ấy.
Lê Hoan cười tươi như hoa, không hề che giấu vẻ khiêu khích và giảo hoạt trong ánh mắt: “Đúng vậy, em đang trêu chọc anh đó.”
Hô hấp của Phó Tây Cố thoáng chốc trở nên nặng nề hơn.
Chợt anh cũng cười.
Nụ cười ấy rơi vào trong mắt Lê Hoan thì sáng chói như ánh sao.
Chưa đợi cô hoàn hồn thì bỗng trời đất quay cuồng, cô bị người đàn ông đè xuống ghế sô pha.
“Lê Hoan, cái này là do em tạo ra đấy, đừng hối hận.”
Tiếng nói nặng nề ấy vừa dứt thì cũng là lúc một nụ hôn cực nóng rơi xuống.
Cũng chính vào lúc này…
“Leng keng——”
Tiếng chuông cửa vang lên.
“Phó nhị!”
Là giọng nói của Ninh Xuyên.
Động tác của Phó Tây Cố thoáng dừng lại, đôi mắt tối tăm nhìn vào người dưới thân mình.
Lê Hoan cũng nhìn lại anh hai giây, rốt cục không nhịn được mà bật cười.
“Ninh Xuyên tìm anh kìa.” Cô nhỏ giọng nói.
“Không cho phép cười nữa.” Phó Tây Cố hung dữ uy hiếp, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Phó nhị! Mở cửa ra đi…”
Tiếng chuông cửa lại vang lên.
Thái dương Phó Tây Cố nhảy lên thình thịch, tức giận hỏi: “Chuyện gì?”
“Điện thoại của Ôn Noãn rơi ở đây, tớ tới tìm, mở cửa nhanh đi.”
Ninh Xuyên hồn nhiên không biết rằng mình đã cắt đứt chuyện tốt của Phó Tây Cố, lại càng không biết bây giờ Phó Tây Cố đang thầm muốn đá văng anh ta ra xa.
“Chờ đi.” Mặt đen thui, anh không thể không đứng dậy.
Nhưng mà Lê Hoan lại vươn tay ngoắc lấy ngón út của anh, dùng ánh mắt vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ nhìn anh.
Chỉ liếc một cái thôi mà Phó Tây Cố đã cảm thấy máu nóng sôi trào.
“Em cũng chờ đó cho anh, để xem anh trừng phạt em như thế nào.” Anh hạ giọng, từng chữ từng chữ như phát ra từ sâu trong cổ họng.
Lê Hoan không nói chuyện, chỉ nở một nụ cười thật tươi với anh.
Đệch!
Phó Tây Cố không nhịn được chửi tục trong lòng.
Ninh Xuyên ở ngoài cửa vẫn còn giục.
Hít một hơi thật sâu, tạm thời tha cho Lê Hoan, Phó Tây Cố quay người đi đến chỗ Ninh Xuyên và Ôn Noãn ngồi lúc trước để tìm điện thoại.
Thì ra điện thoại bị rơi vào phía trong gối ôm.
Phó Tây Cố cầm lấy rồi đi thẳng ra bên ngoài.
Ninh Xuyên đang chuẩn bị gõ cửa lần nữa thì cửa mở ra.
“Làm gì mà gọi lão cả buổi lão mới mở cửa vậy.” Anh ta thuận miệng nói, nói xong mới thoáng nhìn thấy khuôn mặt chưa thỏa mãn dục vọng kia của Phó Tây Cố, nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như muốn giết mình.
Quả tim thót lên một cái, hiểu ra được gì đó, anh ta không khỏi chột dạ.
“Vậy,” Anh ta cố ý nhíu mày, mang dáng vẻ người tốt khuyên bảo, “Chưa mất thời gian bao nhiêu mà, cậu gấp cái gì chứ? A…? Từ từ sẽ đến, nhẹ nhàng một chút, đừng dọa…”
“Cầm lấy điện thoại rồi biến mau, ông đây không muốn nhìn thấy cậu.” Điện thoại bị nhét vào trong tay thì tiếng nói nặng nề cũng vang lên.
“Rầm——”
Cánh cửa trước mặt bị đóng sầm lại.
Ninh Xuyên nhịn cười không được, cười đến nỗi gập người luôn.
*****
Lúc Phó Tây Cố quay lại phòng khách, trên ghế sô pha đã sớm không còn bóng dáng của Lê Hoan.
Hừ cười một tiếng với ý vị sâu xa, anh lập tức đi lên lầu.
Anh gõ cửa.
“Hoan Hoan.”
Không ai đáp lại.
“Hoan Hoan…”
Kêu thêm vài tiếng nữa, Lê Hoan vẫn không trả lời anh.
Cẩn thận nghe thì có tiếng nước chảy loáng thoáng vang lên, hình như là đang tắm.
A.
Chạy trốn nhanh thật.
Ngẫm nghĩ một lát, Phó Tây Cố trực tiếp xoay tay nắm cửa.
Lại bị khóa.
Nhíu mày, anh thảnh thơi nhập mật khẩu.
“Răng rắc——”
Một tiếng rất nhỏ vang lên, cửa mở.
Đập vào mắt anh là cảnh trang trí ban ngày của căn phòng, cánh hoa hồng phủ kín giường lớn, trong khung cảnh với ánh đèn mờ như vầy thì càng thêm mờ ám gợi ra những ý nghĩ sâu xa.
Phó Tây Cố đứng đấy nhìn vài giây, lúc này mới đi tới ngồi trên ghế sô pha, cầm một quyển tạp chí thản nhiên lật xem.
So với ở ngoài cửa thì bây giờ tiếng nước chảy trong phòng tắm lại rõ ràng hơn một chút, mà từ tiếng nước mơ hồ đến rõ ràng đó, hình ảnh kiều diễm của cô cũng dần rõ ràng theo.
Xóa đi không được.
Thời gian dần trôi qua, Phó Tây Cố càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Cuối cùng anh cũng hậu tri hậu giác phát hiện ra là vốn muốn dạy dỗ cô một chút để cô biết không nên trêu chọc anh một cách tùy tiện, nhưng xem ra người bị dạy dỗ tra tấn lại chính là anh đây.
Yết hầu nặng nề lăn, Phó Tây Cố nhắm nghiền mắt lại.
Nhưng mà khi mất đi thị giác thì thính giác lại càng nhạy cảm hơn.
Cái tiếng nước chảy kia…
Phó Tây Cố đứng bật dậy, nhìn có vẻ hơi chật vật.
Anh không chần chừ nữa, dứt khoát nhấc chân bỏ đi.
Cũng chính vào lúc này…
Tiếng nước chảy dừng lại.
Bước chân hơi khựng lại, Phó Tây Cố vươn tay đè lên mi tâm, vứt bỏ hình ảnh không nên có trong đầu rồi tiếp tục đi về phía cửa.
Cũng ngay tại lúc tay anh đặt lên tay cầm…
“A…”
Một tiếng thét kinh hãi.
“Bịch——”
Lại một tiếng nặng nề nữa.
Đến khi đầu óc phản ứng lại kịp thì Phó Tây Cố đã sớm vọt tới trước cửa phòng tắm, vẻ mặt căng thẳng.
“Hoan Hoan!”
~~~~~~hết ngoại truyện 9~~~~~~