Khi ánh trăng đã bắt đầu mờ, tiệc nướng kết thúc.
Đoàn người lại hùng dũng tiến về phía trước, chuyển chiến trường sang biệt thự của Phó Tây Cố và Lê Hoan, nhao nhao hò hét muốn chơi nói thật hay mạo hiểm.
Phó Tây Cố và Lê Hoan đi cuối cùng, anh nắm tay cô dặn dò: “Tụi nó rất là ồn ào, nói chuyện cũng không đến điều, nếu như tụi nó hỏi em vấn đề em không muốn trả lời thì em cũng không được uống rượu, anh sẽ uống thay em, được không?”
Tất nhiên là Lê Hoan hiểu anh có ý gì nhưng vẫn cố ý hỏi lại: “Tại sao không được uống rượu chứ?”
Phó Tây Cố nở nụ cười, nắm tay cô: “Em nói thử xem?”
Lê Hoan lắc đầu: “Không biết.”
“…”
Phó Tây Cố dừng lại.
“Cố ý phải không?” Anh nhìn cô, không đợi cô trả lời, anh đã cố ý thấp giọng nói, “Không sao, nếu như em cố ý muốn uống, tối nay anh sẽ ‘chăm sóc tốt’ cho em, thế nào?”
Anh lại cố ý nhấn mạnh ba chữ chăm sóc tốt, nghe mập mờ vô cùng.
Không hiểu sao Lê Hoan lại cảm thấy vành tai nóng lên một chút.
Đã thế mà ánh mắt của người đàn ông nhìn cô lại nóng rực, nó khiến cô cứ nhớ về việc xảy ra ở phòng bếp ngày hôm qua.
Cô né tránh, nhỏ giọng hừ hừ: “Sao anh cứ cho là em thua vậy hả? Phó Tây Cố…”
“Thua thì có anh giúp em mà.”
Lời nói bị cắt ngang.
Lê Hoan kiềm lòng không đặng mà cong môi.
“Không cần.” Tỏ vẻ ngạo kiều cự tuyệt, cô đẩy anh ra muốn đuổi theo mọi người.
Tay bị níu lại.
“Phó Tây Cố!” Cô trừng mắt với anh.
Vô thức tỏ ra hờn dỗi.
Yết hầu lăn lăn, Phó Tây Cố đột nhiên cong môi cười.
“Hoan Hoan,” Anh gọi cô, tay kia nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve mặt cô, “Mỗi lần em tức giận là gọi cả tên lẫn họ của anh, thật ra anh nghĩ rằng…”
Anh không chịu nói hết lời.
Nhưng nhìn ánh mắt của anh, rõ ràng là trêu chọc cô.
Trái tim Lê Hoan đập hẫng một nhịp.
“Cầm thú!” Sau một lúc lâu cô mới đỏ mặt nói ra hai chữ đó, lập tức hất mạnh tay anh ra, bước nhanh đuổi theo Ôn Noãn đang đi phía trước.
Nhưng mặc dù cách anh một khoảng, dường như cô vẫn nghe thấy tiếng cười của người đàn ông này.
Khốn kiếp.
Cô mắng thầm trong lòng.
Ôn Noãn vừa quay đầu thì đã thấy Lê Hoan, lập tức vui vẻ kéo tay cô rồi nhìn cô: “Lê Hoan sao mặt chị hồng dữ vậy ạ? Có phải nóng quá hay không?”
Lê Hoan: “…”
“Có chút nóng thật.” Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô nghiêm túc gật đầu.
Ôn Noãn ngây thơ nên tin liền.
Ninh Xuyên ở bên cạnh âm thầm nhìn lên trời, bé cưng của anh ta quả nhiên là một ngốc bạch ngọt*.
*ngốc bạch ngọt: là một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.
*****
Đoàn người đi vào phòng khách rồi ngồi vây quanh thành một vòng tròn, quản gia ở trên đảo đã sớm chuẩn bị xong trà bánh trái cây.
Giang Hàng nhìn một vòng xung quanh rồi cười: “Như vậy đi, Ôn Noãn là chủ tiệc, vòng đầu tiên người cho em ấy, miệng chai chỉ vào ai thì người đó phải chọn nói thật hoặc mạo hiểm, không có vấn đề gì chứ?”
“Không!”
Những người khác ồn ào hẳn lên.
Vì vậy, trò chơi chính thức bắt đầu.
Ôn Noãn chậm chạp không nhúc nhích.
Ninh Xuyên sờ lên tóc cô, hỏi: “Sao vậy bé cưng?”
Ôn Noãn nháy mắt mấy cái: “…Em căng thẳng.”
“Haha——”
Đối diện có người cười ra tiếng, Ninh Xuyên trợn trắng mắt với anh ta, xong rồi quay lại dỗ dành Ôn Noãn: “Đừng căng thẳng, anh nắm tay em quay nhé?”
Ôn Noãn gật đầu.
Ninh Trạch thấy thế, quay đầu nói với Giang Hàng: “Xem đi, anh em tìm cách sàm sỡ Ôn Noãn đấy.”
Giang Hàng nhìn cậu một cái.
“Ninh Trạch.”
“Dạ…?”
“Không có cô gái nào thích em là đúng, đầu gỗ không xứng có được tình yêu, ngay cả sàm sỡ với tình thú còn không phân biệt được. Chắc là em muốn sống độc thân cả đời rồi.” Giang Hàng thở dài.
Ninh Trạch: “…!!!”
Đang muốn tranh cãi ra ngô ra khoai với anh ta thì bỗng dưng mọi người ồn ào lên, thì ra là miệng chai chỉ vào cậu, cậu ngẩng đầu thì chạm phải ánh mắt không có ý tốt của Ninh Xuyên.
Ánh mắt kia cậu quá quen thuộc.
Cậu vội vàng muốn nói là Ôn Noãn hỏi là được, nhưng vẫn chậm một bước.
“Anh hỏi thay bé cưng của anh, nói thật hay mạo hiểm?” Ninh Xuyên cười như không cười hỏi cậu.
Ninh Trạch suy nghĩ hai giây, vì an toàn nên nói: “Nói thật.”
Dường như là cậu vừa dứt lời, Ninh Xuyên đã hỏi ngay một câu vô cùng xấu xa——
“Vẫn là một xử nam ngây thơ hả?”
“Khụ…Khụ khụ!”
Có người đang uống rượu, nghe xong sợ tới mức sặc luôn.
Ninh Trạch: “…”
Cậu… gật đầu!!!
“Không phải chứ, Ninh Trạch của chúng ta vẫn còn zin sao?”
“Ha ha ha——”
Tiếng cười nhạo vang lên không ngừng, Ninh Trạch nghiêm mặt không nhìn ai.
Ninh Xuyên cũng cười, nhưng cười chưa được bao lâu thì anh ta cảm thấy sau lưng hơi lạnh lạnh, đang hoài nghi ngẩng đầu lên thì thấy Phó Tây Cố đang cười như không cười liếc nhìn mình.
Ninh Xuyên: “…”
Ôi đệch!
Sao anh ta lại quên Phó nhị vẫn là hàng chưa được bóc tem chứ.
Anh ta ngừng cười ngay lập tức.
Nhưng không còn kịp rồi.
Trong năm lần quay kế tiếp, vừa khéo là có ba lần miệng chai chỉ về phía anh ta, tụi bạn cô hồn kia hoàn toàn không bận tâm tới việc Ôn Noãn đang ở đây, càng lúc càng hỏi quá đáng hơn, xem chút nữa là làm cho anh ta đỡ không nổi.
Lúc cuối cùng trả lời câu hỏi, anh ta liếc nhìn Ôn Noãn một cái, thầm nghĩ, chắc là tối nay phải quỳ sầu riêng rồi.
Bầu không khí hoàn toàn được khuấy động, mọi người càng chơi càng hăng, bất kể là nói thật hay là mạo hiểm thì đều cho phép mọi người thể hiện bản thân* thoải mái.
*放飞自我 là một từ vựng tiếng Trung, bính âm là fàng fēi zì wǒ, ban đầu có nghĩa là giải phóng bản thân và theo đuổi ước mơ của mình, sau này do thường xuyên thảo luận trên Weibo nên nó còn mang nghĩa là thể hiện tính tình thật của bản thân. (Theo baike)
Lê Hoan xem từ đầu tới cuối, nghĩ thầm mình thật là may mắn khi chưa bị dính lần nào, nhưng không ngờ mới nghĩ như vậy, miệng chai đã chỉ ngay vào cô.
“Nói thật hay là mạo hiểm đây?”
“Nói thật.”
Người đối diện chuẩn bị hỏi đẩy kính mắt trên sống mũi, cười vô cùng ôn tồn lễ độ, không biết như nào mà Lê Hoan lại cảm thấy căng thẳng, trực giác bảo rằng cô sắp bị đào hố rồi.
Quả nhiên——
“Biểu hiện của Phó nhị ở phương diện đó tốt đến mức nào?”
Cho dù Lê Hoan đã nghe nhiều và cũng đã chuẩn bị tâm lí cho những câu hỏi quá trớn mà cũng không kém phần xảo trá của bọn họ, nhưng không ngờ nghe xong câu hỏi cô vẫn bị kích thích như vậy.
Trong lúc nhất thời, đúng thật là cô không thể thốt nên lời.
Nhưng mọi người vẫn đang nhìn chằm chằm, kể cả Ôn Noãn ngây thơ cũng mang vẻ mặt hóng hớt, điều này khiến cho cô không thể không nghĩ rằng Ôn Noãn đã không còn ngây thơ nữa rồi.
Cũng may cô vẫn luôn khống chế tốt tâm trạng và vẻ mặt của mình, ngoại trừ ở trước mặt Phó Tây Cố.
Chỉ hai giây sau, cô đã lấy lại tinh thần, mỉm cười chuẩn bị cầm ly rượu trước mặt mình.
“Tôi uống.”
Động tác của anh nhanh hơn cô một bước.
Lúc này Giang Hàng cố ý gào to: “Không được không được, chị dâu phải chịu phạt, không được uống thay.”
Phó Tây Cố cười ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt lành lạnh.
Giang Hàng… kinh sợ ngay tắp lự.
Phó Tây Cố cũng không để ý đến ánh mắt xem kịch vui của những người khác, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Yết hầu nhẹ lăn, gợi cảm lại mê người.
Lê Hoan ở bên cạnh nhìn thấy, không hiểu sao tim đập càng lúc càng nhanh.
Uống hết rượu, Phó Tây Cố nhân cơ hội cầm tay cô, mười ngón đan chặt vô cùng thân mật.
“Đừng lo lắng, có anh đây.”
Hơi thở ấm áp tiện thể phả lên cổ cô.
Ngứa.
Lê Hoan nghiêng đầu, khóe môi cong lên, cười với anh, dùng khẩu hình nói được.
Chỉ là không biết cô xui hay như thế nào, lần quay tiếp theo miệng chai lại chỉ vào cô.
Đã có chuẩn bị tâm lí lần trước, lần này Lê Hoan chọn mạo hiểm.
Không ngờ——
“Mạo hiểm hả, vậy thì… hôn một nơi mà chị cho rằng là nơi gợi cảm nhất của Phó nhị đi, giữ lâu ít nhất 10 giây, nếu như là môi thì phải hôn nồng nhiệt hơn một phút.”
Lê Hoan: “…”
Quả nhiên chỉ có cô là không thể nghĩ ra thôi.
Một đám người lập tức ồn ào.
“Chị dâu đừng thẹn thùng nha, tụi em đều rất muốn biết chỗ nào của Phó nhị gợi cảm nhất đó!”
“Tớ muốn quay video lại, Phó nhị chắc chắn sẽ cảm ơn tớ.”
“Chú ý chú ý, thời khắc lãng mạn hành hạ chó độc thân nhất năm nay sắp đến, mời mọi người chuẩn bị sẵn sàng!”
“…”
Anh một câu tôi một câu, tim Lê Hoan… đập rộn lên.
Cô quay đầu nhưng lại thấy người đàn ông ấy đang nhìn mình cười, ánh mắt kia, rõ ràng là đang… chờ mong.
Lê Hoan: “…”
Cô cảm thấy hình như tim lại đập nhanh hơn, căng thẳng bao phủ toàn cơ thể cô, cô càng cảm thấy người đàn ông này đang quyến rũ cô.
Người xung quanh vẫn còn ồn ào.
Lê Hoan liếc nhìn anh, xiết chặt bàn tay, không hề lãng phí một giây nào, lập tức cúi người hôn lên… yết hầu của anh.
Khi vừa đặt nụ hôn xuống, cô nhạy cảm nhận ra cơ thể của anh cứng lại một cách rõ ràng.
Lê Hoan bỗng nhiên cảm thấy cao hứng, có cảm giác vui mừng hài lòng, cũng vô cùng đắc ý, thì ra yết hầu là nơi nhạy cảm của người đàn ông này.
Thật ra là cô vốn định hôn mắt anh, như vậy thì vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ mà vừa có thể không căng thẳng xấu hổ, nhưng không hiểu tại sao trong lúc tiến lại gần đó cô lại thay đổi quyết định.
Mười giây nói dài không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, chờ đến khi Giang Hàng hô lên hết giờ thì Lê Hoan nhanh chóng tách ra, giả vờ cầm ly nước trước mặt lên uống một hớp để che đi đôi má đang nóng phừng phừng của mình.
Giang Hàng nhìn thấy, muốn nói giỡn thêm hai câu nữa, Phó Tây Cố quét mắt tới, anh ta rất biết điều mà ngậm miệng, chỉ là nụ cười trên mặt không thể nào che hết được.
Những người khác cũng vậy.
Có người còn không sợ chết mà nói thêm: “Cuối cùng cũng biết nơi gợi cảm nhất của Phó nhị là yết hầu rồi, không nói nhiều, bây giờ tớ đồng ý hai tay hai chân luôn.”
Lê Hoan đang uống nước: “…”
“Nói chưa xong nữa hả?” Phó Tây Cố hừ cười cảnh cáo.
Lúc này mọi người mới im lặng không trêu ghẹo nữa.
Lê Hoan vẫn không ngẩng đầu.
Phó Tây Cố tới gần, cười trầm thấp: “Nước hết rồi mà còn uống sao?”
Lê Hoan: “…”
Cái tên này!
Đột nhiên Lê Hoan thấy hối hận, cô không nên hôn thật làm gì, để anh uống rượu luôn cho rồi.
Nghĩ như thế, cô ngẩng đầu, tỏ vẻ bình tĩnh cười với anh, nửa làm nũng nửa uy hiếp: “Không uống nữa, giữ lại cho anh uống rượu, anh nói thích uống thay em mà.”
Phó Tây Cố đồng ý ngay tức khắc: “Có thể uống rượu thay Hoan Hoan là vinh dự của anh.”
Lê Hoan: “…”
“…Miệng lưỡi dẻo quẹo.”
Phó Tây Cố nắm lấy tay cô, trong mắt chỉ phản chiếu khuôn mặt của cô: “Thật lòng.”
Lê Hoan quay mặt đi, rất muốn ép xuống, nhưng làm thế nào cũng không ép nụ cười trên khóe miệng xuống được.
Mấy lần tiếp theo rốt cuộc cũng không chỉ vào Lê Hoan nữa.
Lúc này cô mới phát hiện, đám người này chơi nói thật hay mạo hiểm với con gái còn có chút kiêng dè, còn đối với con trai là không hề kiêng dè một chút nào cả, nhưng vẫn khá tốt.
Dạo qua một vòng, đến phiên Ôn Noãn quay chai, miệng chai lại chỉ về phía Lê Hoan lần nữa.
Ánh mắt Ôn Noãn sáng rực, vô cùng chờ mong hưng phấn: “Vẫn là mạo hiểm ư?”
Lê Hoan ngẫm nghĩ: “Nói thật đi.”
Ôn Noãn giảo hoạt đảo mắt: “Em muốn biết… chị đã làm việc gì lớn gan khó quên nhất trong thời kì thiếu nữ?”
Tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Lê Hoan, trong mắt ai cũng lóe lên ánh sáng hóng hớt, cũng có những ánh mắt mang hàm ý sâu xa hướng về phía Phó Tây Cố.
Lê Hoan đều nhìn thấy.
Cô cười cười, đợi mọi người chờ mong mỏi mòn rồi mới vui vẻ thoải mái nói: “Thầm mến một người, từng viết một bài thơ cho người ấy.”
Vừa mới nói xong, không khí bỗng dưng yên tĩnh hai giây.
Giang Hàng luôn luôn sợ thiên hạ không loạn, anh ta là người phản ứng đầu tiên, vừa cười hì hì với Phó Tây Cố vừa hỏi tiếp: “Người nọ là ai?”
Câu hỏi này hoàn toàn khơi dậy máu tò mò của tất cả mọi người.
Lê Hoan mỉm cười: “Chỉ có thể hỏi một câu thôi.”
Lúc này Giang Hàng hô hào lên: “Lần sau chắc chắn cũng sẽ là chị, chắc chắn em sẽ hỏi câu này.” Cuối cùng, anh ta lại nháy mắt ra hiệu với Phó Tây Cố, “Phó nhị, cậu cũng muốn biết đúng không?”
Phó Tây Cố ngước mắt nhìn anh ta, khóe môi nhếch lên, cười như không cười: “Tớ biết.”
Giang Hàng vội vàng hỏi tiếp: “Ai?”
“Mắc mớ gì tới cậu?” Phó Tây Cố mất hứng trả lời một câu.
Giang Hàng bị oán giận: “…”
Sau khi ngồi xuống anh ta nhỏ giọng nói với Ninh Trạch: “Xem đi, nhất định là anh Phó nhị của em đang ghen ghét, cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu trong lòng đang rỉ máu đấy.”
Ninh Trạch liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt hết thuốc chữa.
Giang Hàng ghét bỏ: “Con mẹ nó ánh mắt của em có ý gì đấy?”
Ninh Trạch thở dài: “Anh Giang Hàng, em thấy anh mới là kẻ phải độc thân cả đời đấy, ngay cả tình thú mà còn không phân biệt được, người Lê Hoan nói thầm mến rõ ràng là anh Phó nhị, mọi người đều nhìn ra cả, nếu không thì sao anh Phó nhị có thể tươi cười hớn hở như thế cơ chứ?”
Giang Hàng bị ghét bỏ: “…”
Anh ta đột ngột quay đầu lại.
Còn phải nói nữa sao?
Phó nhị cười hạnh phúc vui vẻ đến thế cơ mà.
Ôi đệch!
Quả nhiên là mắt anh ta mù.
Không, mắt của anh ta là bị những màn ân ái của bọn họ chọc mù.
*****
Chơi hăng say một lúc thật lâu, khi quay chai lần cuối cùng, rốt cuộc thì miệng chai cũng chỉ vào Phó Tây Cố.
Người đáng ra nên đặt câu hỏi là Ninh Xuyên lại cười gian trá, nói với Lê Hoan: “Chị dâu, sau khi được toàn thể anh em biểu quyết thông qua, cơ hội này dành cho chị, muốn Phó nhị nói thật hay mạo hiểm đều tùy vào chị.”
~~~~~~hết ngoại truyện 8~~~~~~