Sau cảnh quay đêm cuối cùng vào đầu tháng 4 thì rốt cuộc Lê Hoan cũng đã đóng máy.
Sáng ngày thứ hai sau khi đóng máy, cô ngồi chuyến bay sớm nhất quay về Nam Thành.
Tiểu Thang ngáp một cái, thấy Lê Hoan không hề cảm thấy mỏi mệt, nhịn không được ghé sát vào cười hề hề rồi nhiều chuyện hỏi: “Chị Hoan Hoan, có phải muốn gặp Phó nhị thiếu nên chị không cảm thấy mệt không ạ? Chị không cho em nói là muốn tạo bất ngờ cho Phó nhị thiếu sao?”
Lê Hoan đã biết cuộc đánh cược giữa Tiểu Thang và Tấn ca từ sớm, nghe vậy thì lấy tay chọc trán cô ấy, cố ý hừ cười nói: “Sao thế, lại đánh cược với Tấn ca rồi à? Nói chị nghe thử xem lần này là cược gì nữa? Hửm?”
Tiểu Thang lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Đương nhiên là không đánh cược đánh kiếc gì rồi! Em không thèm đánh cược với Tấn ca đâu!”
Lê Hoan bật cười, khóe môi cong lên.
“Cho nên em nói không sai đúng không chị Hoan Hoan?” Tiểu Thang rất đắc ý.
“Vâng vâng vâng, Tiểu Thang của chúng ta thông minh nhất.” Lê Hoan hùa theo nói quá lên.
“Đương nhiên rồi,” Tiểu Thang cười hì hì, cô ấy nhìn Lê Hoan vài giây rồi sau đó hạ giọng nói, “Chị Hoan Hoan, em nhận ra… sau khi chị yêu đương thì chị thay đổi nhiều lắm, không chỉ có biểu hiện tức giận mà còn càng vui vẻ hơn trước nữa đấy, càng quyến rũ hơn trước nữa! Chẳng lẽ cái này là do sự thoải mái của tình yêu tạo nên thay đổi sao?”
Sự thoải mái của tình yêu…
Lê Hoan nghe cô ấy nói lúc đang uống nước, nghe vậy thì thiếu chút nữa đã sặc rồi. Chỉ vì cô đột nhiên nhớ tới trước kia cô và Tần Vãn thường nói những lời bậy bạ, trong đó có việc khi yêu thì thoải mái.
Cho nên mới nãy cô mới suy nghĩ lệch lạc.
“Xem ra là em đoán đúng rồi nhỉ?” Tiểu Thang đắc ý, mặt mày hớn hở.
Lê Hoan ra vẻ bình tĩnh, hờn dỗi liếc cô ấy một cái: “Không phải em mệt lắm sao? Ngủ đi, đến nơi thì chị gọi.”
Tinh thần nhiều chuyện của Tiểu Thang đang cháy hừng hực, cô ấy nháy mắt mấy cái lại hỏi tiếp: “Chị Hoan Hoan, chị thích Phó nhị thiếu nhiều hơn hay là anh ấy thích chị nhiều hơn vậy? Chị Hoan Hoan, ngày trước em chưa bao giờ nghĩ chị sẽ yêu đương như vậy đâu, như một cô học trò nhỏ… a, không đúng, là một cô học trò nhỏ hạnh phúc được bạn trai rất chiều chuộng yêu thương.”
Lê Hoan: “…”
“Em không ngủ thì chị ngủ, đừng ồn ào nữa.”
“Chị Hoan Hoan…”
Lê Hoan kéo miếng bịt mắt xuống. Tuy hai mắt nhắm nghiền nhưng môi của cô lại không kiềm được mà cong lên.
Bạn trai của cô… quả thật rất yêu thương chiều chuộng cô.
*****
Hơn hai giờ sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Nam Thành an toàn.
Lê Hoan trực tiếp trở về chỗ ở mới của cô, cô định tắm táp xong xuôi, nghỉ ngơi một chút rồi đi tìm Phó Tây Cố.
Không ngờ…
Anh đã gọi điện thoại tới trước rồi.
“Hoan Hoan, em dậy chưa?”
Là giọng nói trầm thấp quen thuộc, giọng nói của anh luôn luôn trêu chọc lòng người như vậy.
Lê Hoan cong môi: “Rồi, còn anh?”
“Đứng lên nào Hoan Hoan, xuống đây đi.”
Một câu bất ngờ khiến Lê Hoan sửng sốt.
Trong chớp mắt*, đột nhiên cô nghĩ đến việc vì tạo bất ngờ cho Phó Tây Cố mà cô đã dặn đi dặn lại Tiểu Thang không được nói thời gian mình đóng máy với Phó Tây Cố. Anh luôn luôn chiều chuộng cô, thân là bạn gái, cô cũng muốn biểu hiện yêu thương với bạn trai một lần, cho nên đã về từ sáng sớm.
*Điện quang hỏa thạch (电光火石): từ viết đúng là điện quang thạch hỏa (电光石火), chỉ ánh sáng của tia chớp hay lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật đến rồi đi trong nháy mắt như tia chớp hay lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định. (Truyện ngôn tình xuyên không cổ đại, theo Baidu)
Chắc chắn là anh không thể nào biết được việc này.
Cho nên, chỉ có một khả năng——
Anh đã đến khách sạn của đoàn phim.
“Khách sạn sao?” Vẫn còn chút ngờ ngợ, cô muốn hỏi thêm câu nữa.
Đầu dây bên kia, Phó Tây Cố nghẹn lời hai giây.
“Nam Thành sao?” Anh bật cười hỏi.
Lê Hoan: “…”
Cho nên, hai người đều muốn tạo bất ngờ cho người kia, vì vậy một người lặng lẽ về nhà, một người lại len lén đến nơi cô quay phim.
Cuối cùng, bỏ lỡ một cách hoàn hảo.
Lê Hoan không biết nên khóc hay nên cười, nhưng rất nhanh, ngọt ngào lại dâng đầy trái tim.
“Chờ anh.”
“Chờ anh.”
Một giây sau, hai người đều đồng thanh nói.
Đầu quả tim lại nổi lên từng hồi rung động, lúc nói chuyện trở lại, giọng nói của Lê Hoan dịu dàng đi rất nhiều: “Không cần gấp gáp trở về đâu.”
“Anh muốn nhìn thấy em thật sớm.” Phó Tây Cố cười nhẹ, nghĩ đến gì đó, anh lại dặn dò, “Bây giờ ngủ một giấc thật ngon đi, anh tới đón em.”
“A…Được rồi.”
“Vâng lời nhé.”
Khóe môi Lê Hoan cong lên: “Vâng lời thì có thưởng không?”
Hoàn toàn mang dáng vẻ bị bạn trai chiều hư, dáng vẻ mà cô chưa bao giờ có.
“Có.” Phó Tây Cố vô thức dụ dỗ nói, “Bạn gái vâng lời, tất nhiên sẽ có thưởng.”
“Thưởng cái gì?”
“Bí mật.”
Anh một câu em một câu, ngọt ngào chạy tới tận tim.
“Em chờ bí mật đó của anh đấy,” Lê Hoan cười nói, giọng điệu vô thức mềm mại đáng yêu: “Và anh nữa.”
“Được.”
*****
Đã cúp điện thoại lâu rồi nhưng Lê Hoan vẫn cảm thấy trong không khí thật ngọt ngào.
Cô chợt nhớ tới câu nói của Tiểu Thang trên máy bay.
Thật ra nếu nói đến trước khi yêu đương, cô không hề nghĩ đến sẽ có một ngày mình bị Phó Tây Cố chiều hư như vậy.
Hẳn là… sự thoải mái của tình yêu đây mà.
Nghĩ như thế, khuôn mặt nhỏ của cô lại bất giác đỏ lên, hít sâu vài lần mới có thể bình thường trở lại.
Sau khi bình thường trở lại, cô đến phòng tắm nhỏ vài giọt tinh dầu vào bồn rồi thoải mái tắm rửa xả hơi, sau khi nằm trên giường không bao lâu thì lâm vào giấc ngủ.
Bởi vì đã kiểm tra vé trước khi ngủ nên cô biết anh sẽ mua chuyến bay sớm nhất để về. Vì thế mặc dù anh không nói với cô nhưng Lê Hoan vẫn đặt đồng hồ báo thức đàng hoàng.
Dù sao cô cũng rất nhớ anh, muốn nhìn thấy anh sớm một chút.
Nhớ chính là nhớ, cô sẽ không phủ nhận, cũng không do dự khi thừa nhận điều đó.
Có lẽ là trong lòng luôn lo nghĩ về việc này nên đồng hồ báo thức chưa vang thì Lê Hoan đã tỉnh. Cô quyết định không ngủ nữa, rời giường dậy rửa mặt trang điểm rồi thay quần áo.
Lúc tìm quần áo để thay, dừng tay lại, bỗng nhiên cô nghĩ đến một việc.
Khi bộ phim thanh xuân cô và Hạ Cảnh đóng phát sóng, có một cảnh cô và Hạ Cảnh diễn cảnh tình cảm mập mờ, chưa đâm rách tấm màn mỏng để đến với nhau. Lúc ấy anh nhìn thấy, máu ghen nổi lên, ghen bậy ghen bạ rồi tự làm mình khó chịu.
Bây giờ…
Ngón tay lướt qua từng dãy quần áo trên giá, cuối cùng Lê Hoan cũng chọn được một bộ quần áo cô chưa mặc lần nào.
Sau đó cô lấy điện thoại bấm một dãy số, sau khi thông báo xong thì bắt đầu trang điểm, cô còn cố ý trang điểm để hợp với áo quần đang mặc.
*****
Tâm trạng muốn gặp cô càng ngày càng mãnh liệt, nhớ nhung tăng lên, sau khi ra khỏi sân bay, tốc độ lái xa của Phó Tây Cố tăng lên rõ rệt, vốn một đoạn đường phải đi 50 phút thì đằng này anh đã rút ngắn còn 40 phút.
Chỉ là khi đến dưới lầu nhà Lê Hoan thì anh mới chợt nhận ra.
Lúc này có lẽ cô vẫn còn đang ngủ bù, gần đây quay phim khổ cực như vậy, anh nên để cho cô nghỉ ngơi khỏe một chút thì mới phải.
Vì vậy, dù là trong lòng rất muốn nhưng anh vẫn cố kiềm chế không gọi điện thoại làm ồn tới cô, định ngồi yên lặng trong xe chờ một lát, ít nhất là cho đến lúc cô tỉnh dậy.
Mới ngồi một lát, cơn nghiện thuốc lá đột nhiên tới, Phó Tây Cố định hút điếu thuốc.
Lấy điếu thuốc, anh châm thuốc.
Ngay khi ngọn lửa màu lam hiện ra, anh vô tình thoáng nhìn rồi sửng sốt, thậm chí hô hấp cũng nghẹn lại.
Cô gái cười yếu ớt đi về phía anh kia, không phải cục cưng của anh thì là ai?
Mà cô ăn mặc…
~~~~~~hết ngoại truyện 3~~~~~~