Lúc Lê Hoan gọi điện thoại tới, Phó Tây Cố đang chuẩn bị đăng ký.
Trong lòng vui mừng, khóe môi kìm lòng không được cong lên, anh nhận máy ngay lập tức, vô thức dịu giọng hỏi: “Dậy rồi sao?”
“Phó Tây Cố, dùng tên của Khanh Khanh add WeChat với em là anh hả?”
Hai giọng nói đồng thanh vang lên.
Phó Tây Cố khẽ giật mình.
Sau khi kịp phản ứng, anh nhanh chóng giải thích: “Hoan Hoan, thật ra…”
Lê Hoan khẽ hừ một tiếng, cắt ngang anh: “Anh chỉ cần trả lời phải hay là không phải?”
Phó Tây Cố: “…”
“Phải.” Hé miệng, anh ảo não gật đầu.
“A.”
Chỉ một chữ thản nhiên, dường như không thể hiện cảm xúc gì cả.
Nhưng khiến lòng Phó Tây Cố căng thẳng: “Hoan Hoan…”
Ánh mắt liếc qua từng cái hot search trên Weibo, Lê Hoan nói với giọng không quan tâm: “Thật ra tối hôm qua em đã suy nghĩ, em cũng thích anh, anh cũng vậy. Anh vắt óc suy nghĩ vì em, làm hết mọi việc có thể làm vì em huống hồ anh lại chẳng có lỗi gì với em cả. Đã như vậy, thích nhau thì ở bên nhau thôi.”
Câu nói cuối cùng vừa dứt, hai mắt Phó Tây Cố sáng rực, vui mừng trào ra rồi như bao phủ cả người anh, nhưng mà anh nhanh chóng lấy lại tinh thần
“Chúng ta ở bên nhau được không?” Anh nịnh nọt hỏi.
“Không được.”
Từ chối gọn gàng linh hoạt, không chút do dự.
“Hoan Hoan…”
Lê Hoan hừ một tiếng, cho dù đã nhủ rằng mình phải tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng lời nói thốt ra lại như đang hờn dỗi: “Tối hôm qua anh nói là không gạt em điều gì, chưa bao giờ gạt em.”
Phó Tây Cố ảo não không thôi.
Anh vội vàng nói: “Bây giờ anh về liền, Hoan Hoan, anh sẽ giải thích rõ ràng với em việc này được không?”
“Được.”
Phó Tây Cố vui vẻ.
“Vậy…”
“Anh mà về thì chúng ta xong rồi.”
“…”
Mặc dù không nhìn thấy nhưng Lê Hoan cũng có thể cảm nhận được tâm trạng đang giảm sút của anh.
Cong môi, Lê Hoan hừ hừ, uy hiếp: “Giải quyết việc của anh êm xuôi đi, không xong thì đừng có về. Còn nữa, trong một tháng này em không muốn nhìn thấy anh.”
“Anh…”
“Tút tút tút…”
Tiếng cúp máy đột ngột truyền đến.
Phó Tây Cố cầm điện thoại dở khóc dở cười, chọc tới “bà nội nhỏ*” thì “bà nội nhỏ” tức giận ngay.
*Thật ra chỗ này là tiểu tổ tông nhưng mà Việt Nam mình có câu “Em là bà nội của anh” mà. Để bà nội cũng hay hay :)))
“Ông chủ, đến giờ lên máy nay rồi ạ.” Cao Khang nhắc nhở.
Phó Tây Cố ừ một tiếng, nhanh tay mở WeChat, gửi lời thêm bạn bè qua.
“Tích——”
Chỉ chưa tới hai giây đã được phản hồi.
Không ngoài ý muốn, anh bị từ chối.
Đầu lưỡi chạm vào răng cấm, Phó Tây Cố bất đắc dĩ bật cười, chỉ có thể gửi tin nhắn cho cô——
“Cục cưng, anh lên máy bay đây, chờ anh xử lí xong việc bên kia thì anh sẽ về. Sau này công việc của anh đều ở Nam Thành, sẽ luôn ở bên em.”
Tất nhiên, không có ai trả lời lại.
*****
Chưa từ chối lời mời kết bạn WeChat của Phó Tây Cố được bao lâu thì Tấn ca gọi điện tới.
“Em nghe Tấn ca.”
“Dậy rồi sao? Xem Weibo chưa?”
Lê Hoan đăng xuất tài khoản khỏi máy tính bảng rồi gật đầu: “Xem rồi ạ.”
Vụ việc vẫn còn đang lên men, nhưng đối tượng lên men là Lê Tư Tư.
Tấn ca vắt chéo chân, bình chân như vại* nói: “Anh và Phó nhị thiếu cùng nhau xử lí những việc trên Weibo, em đừng lo, cũng không cần xem. Em chỉ cần làm tốt việc của em là được, em sắp phải chụp ảnh cho một tạp chí và một đại ngôn, sau đó bắt đầu ghi hình kì thứ hai cho chương trình tạp kĩ. À, đúng rồi, giáo viên em nhờ anh tìm cũng đã có rồi, chờ em ghi hình xong thì về sẽ học.”
*老神在在 (lão thần tại tại): là một tục ngữ Nam Phúc Kiến, ý chỉ tâm trạng bình tĩnh, ổn trọng như những lão thần ngày xưa. (Theo Baidu)
Nghĩ nghĩ, anh lại dặn dò: “Trên Weibo dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến em, nhớ chưa?”
Lê Hoan hỏi sâu xa: “Việc Phó Tây Cố công khai tình cảm cũng không liên quan đến em đúng không?”
Tấn ca: “…”
“Cái đó không giống!”
“Cũng như nhau mà.”
“…”
Tấn ca nghẹn lại, cuối cùng lại nhiều chuyện hỏi: “Vậy khi nào em định đáp lại? Nhớ nói với anh sớm chút, anh đây sẽ túc trực chuẩn bị sẵn sàng, em cũng phải nói kế hoạch đáp lại của mình với anh đấy, hai ta phải thảo luận kĩ càng.”
“Không đáp lại.”
Tấn ca còn tưởng mình nghe lầm: “Cái gì?”
Lê Hoan hừ cười: “Em không đáp lại đấy, em muốn tùy hứng một chút. Khi nào anh ấy dỗ em vui vẻ thì em sẽ cân nhắc đến chuyện đáp lại.”
Tấn ca im lặng.
“Anh nói em đấy…”
“Hay là anh nghĩ bây giờ em chưa đáp lại thì em không phải bạn gái của anh ấy?”
Tấn ca nhìn lên trời, nghĩ nghĩ: “Ừ, vậy cứ để Phó nhị thiếu dỗ em vui rồi tính sau, chúng ta không vội.”
Lê Hoan nhỏ giọng lầm bầm một câu, giống như phàn nàn lại như phủ nhận: “Hơn nữa anh ấy cũng đâu có chủ động hỏi em đâu cơ chứ.”
Giọng nói quá nhỏ, nhất thời Tấn ca không nghe rõ: “Em nói cái gì?”
Giọng điệu Lê Hoan thản nhiên phủ nhận: “Không có ạ, em có nói gì đâu, anh nghe lầm rồi.”
Tấn ca: “…”
“Vậy thôi,” Anh lại dặn dò vài câu, lúc sắp cúp máy thì anh lại nhớ đếm chuyện khác, “Đúng rồi, thật ra sáng nay anh và Tiểu Thang định đi lên, nhưng mà không ngờ lại gặp Dịch Miên Miên và Phó nhị thiếu ở dưới lầu.”
“Dịch Miên Miên?”
“Ừ,” Tấn ca không thích cô gái kia chút nào, nói thẳng, “Chắc là lấy tin từ Lê Tư Tư, biết em và Phó nhị thiếu đều ở đây nên chắc cô ta tìm Phó nhị thiếu để nói về nguyên nhân anh trai cô ta chết. Thật ra hôm qua cô ta muốn đăng Weibo nhưng bị Phó nhị thiếu cản lại đấy.”
Nói đến đây, anh tỏ vẻ không thích rõ rệt: “Con nhóc Dịch Miên Miên thật đúng là đứa vong ơn bội nghĩa, nghĩ rằng ai cũng phải chiều theo cô ta sao. Nếu biết vậy thì lúc trước để cho cô ta ở trong nhà giam vài ngày để cô ta hiểu sự đời.”
Đã nói về việc này thì khó mà ngừng, nhưng Tấn ca vẫn nhịn được, nói thẳng vào việc chính: “Anh không biết cô ta nói gì với Phó nhị thiếu, cũng không biết Phó nhị thiếu nói với cô ta những gì. Tóm lại là khi tụi anh thấy cô ta khóc lóc chạy đi thì Phó nhị thiếu chỉ nói cô ta đã hiểu ra, sau này sẽ không làm phiền em nữa.”
“Ôi chao, Hoan nhi, em nghĩ thử xem Phó nhị thiếu đã nói gì mà khiến cô ta lại như thế nhỉ?”
Lê Hoan lắc đầu: “Không biết ạ.”
Thật ra là không phải Tấn ca thật lòng muốn hỏi, chỉ là muốn nói kết quả vụ việc cho cô biết nên khi nói xong anh cũng không dài dòng nữa: “Xong rồi, ngày nay em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, nghỉ ngơi tốt thì mới có tinh thần làm việc, chuyện khác cứ để anh lo.”
Lê Hoan gật đầu: “Được ạ, em biết rồi.”
“Anh cúp đây.”
“Bai anh.”
Cúp máy với Tấn ca không bao lâu, điện thoại lại vang lên, lần này là điện thoại của Lê Bằng Trình.
Do dự hai giây, Lê Hoan vẫn nhận máy: “Chú Lê ạ.”
*****
Nhà họ Lê.
Cho dù khi gọi điện thoại đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng lúc nghe Lê Hoan từ chối một cách lễ phép và xa cách thì Lê Bằng Trình vẫn thở dài.
“Bằng Trình…” Lộ Vận Nhân hai mắt đỏ au nhìn ông.
Lê Bằng Trình vuốt mi tâm, quay người ngồi xuống ghê sô pha, chỉ qua một đêm thôi mà nhìn ông như già đi cả chục tuổi.
Cách đó vài bước, Lê Tư Tư đã quỳ rất lâu ở đó.
Tâm trạng của ông vô cùng phức tạp, ông nhìn cô ta, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Vì sao vậy? Từ nhỏ đến lớn, trong nhà từ trên xuống dưới, ai không cưng chiều con hả? Con là đứa nhỏ nhất, mẹ của con… bà ấy dồn tất cả tinh lực vào con. Bởi vì con mà bà ấy lơ là Lê Hoan ngần ấy năm, vậy mà con…”
Cứ nói một câu là giọng của ông lại thấp đi một chút, cuối cùng, ông không nói nên lời nữa, dứt khoát nhắm nghiền hai mắt lại.
Lê Tư Tư trang điểm đã lâu rồi, bây giờ nhìn cô ta vô cùng chật vật.
Trước khi bị dẫn về, cô ta cho rằng Lê Bằng Trình sẽ chất vấn cô ta giống như lần trước, quát cô ta, thậm chí là đánh cô ta.
Không ngờ…
Nhưng càng là như thế, trong lòng cô ta càng cảm thấy mất thăng bằng.
Có lẽ là tất cả dày vò cả đêm đều đồng loạt trào ra ngay lúc này, hoặc là những cam lòng trong mấy chục năm nay dồn nén bung ra, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô ta phát tiết ra hết thảy: “Con ghét chị ta! Bởi vì con ghét chị ta! Vậy được chưa? Con ghét Lê Hoan! Con ghét chị ta!”
Chữ nào cũng run, mà vừa dứt lời thì nước mắt rơi xuống.
Lê Tư Tư lau qua loa, quay đầu nhìn Lộ Vận Nhân không chớp mắt, tâm trạng của cô ta đã không còn khống chế được: “Cái gì mà chỉ thương con yêu con chứ, đều là lừa gạt cả thôi! Căn bản là mẹ không thương con! Trong lòng mẹ chỉ thương Lê Hoan mà thôi! Chỉ là do chị ta thờ ơ, không thân thiết với mẹ nên mẹ mới quan tâm đến con, muốn tìm cảm giác tương tự trên người của con! Mẹ không thương con!”
Càng nói thì càng gào lớn hơn.
Ngũ quan của cô ta gần như vặn vẹo.
Mà Lộ Vận Nhân…
Hoàn toàn ngơ ngẩn.
“Chát~——”
Một cái tát đã rơi vào mặt cô ta.
Sắc mặt Lê Bằng Trình tái nhợt, bên ngoài phẫn nộ nhưng bên trong bất lực: “Sao con có thể nói chuyện như vậy với mẹ con hả! Con có lương tâm hay không hả?! Xin lỗi mẹ ngay!”
“Con nói sai sao?! Không hề!” Lê Tư Tư bụm mặt, oán hận gào to, “Bà ấy xem con là thế thân của Lê Hoan! Bà ấy không thương con thật lòng! Không hề!”
“Tư Tư!” Rốt cuộc nghe không được nữa, Lộ Vận Nhân đứng dậy ngay tức khắc, run rẩy cắt ngang lời cô ta, nhưng lại không nói tiếp được nữa.
Một khi tâm trạng đã bộc phát thì không thể nào ngăn lại được.
“Con thấy… cái gì con cũng thấy hết!” Cô ta quát to với Lộ Vận Nhân, “Vào một năm sinh nhật con, trong phòng mẹ có một con búp bê, người giúp việc nói rằng đó là quà của mẹ cho con, mẹ có biết con vui vẻ chờ mong bao nhiêu hay không?! Nhưng cuối cùng thì sao, nó xuất hiện trên giường Lê Hoan! Mẹ tặng cho chị ta! Còn con, mẹ chỉ mua qua loa một cái váy, con không cần váy!”
Lộ Vận Nhân ngơ ngẩn.
Búp bê…
Nước mắt liên tục rơi xuống, Lê Tư Tư lại thét lên: “Còn ngày hôm qua…ngày hôm qua mẹ tự tay làm bánh sinh nhật cho chị ta! Vì sao chứ! Sinh nhật chị ta thì hay lắm sao! Mẹ còn đánh con vì chị ta… Nếu như để ý chị ta như vậy thì cần đứa con gái như con làm gì!”
“Mẹ chỉ thích Lê Hoan thôi! Trong lòng mẹ thật ra không hề có con! Con ghét chị ta, cũng ghét mẹ! Con không muốn chị ta sống tốt đấy! Chị ta có tư cách gì cướp đồ của con chứ!” Nói xong lời cuối cùng, cả người cô ta đều run hết cả lên.
“Chát~——”
Lại là một cái tát nữa.
Tay Lộ Vận Nhân run rẩy, nước mắt đầm đìa.
“Búp bê kia là món quà duy nhất còn lại mà cha con bé để lại cho nó. Búp bê… bị hỏng, mẹ… chỉ khâu lại cho con bé mà thôi…” Hô hấp cũng trở nên khó khăn, cả người bà chìm trong thống khổ cực lớn, “Tư Tư…Hoan Hoan…Hoan Hoan nó có tư cách trách mẹ, thậm chí là hận mẹ, bởi vì đúng là mẹ bất công. Nhưng con… nhưng con không thể…”
“Vận Nhân!” Lê Bằng Trình nhíu chặt mày nhanh tay đỡ lấy bà đang lảo đảo suýt ngã.
Lộ Vận Nhân bám chặt lấy tay ông, nhìn ông khóc nức nở: “Hoan Hoan…Hoan Hoan nói em bất công, nghĩ rằng… trong lòng em không có nó, Tư Tư…Tư Tư cũng nói em bất công, mà còn nghĩ nhiều năm như vậy. Bằng Trình, em thấy em làm mẹ thất bại quá, tại sao lại có một người mẹ như em chứ, em…”
Lời còn chưa dứt thì bà đã ngất đi.
Lê Bằng Trình hoảng hốt!
“Vận Nhân!”
Con ngươi Lê Tư Tư co rụt lại!
“Mẹ!” Cô ta giãy giụa muốn đứng lên.
“Đừng đụng vào bà ấy!” Lê Bằng Trình quát với cô ta.
“Bùm” một tiếng, đầu óc Lê Tư Tư nổ tung.
“Ba…”
“Cũng đừng gọi tôi!” Không còn vẻ ngoài trầm ổn như trước nữa, giờ phút này Lê Bằng Trình không khống chế được tâm trạng của mình, ông cực kỳ thất vọng mà nhìn Lê Tư Tư, “Cho tới bây giờ cô vẫn không cho rằng là cô sai, cũng bởi vì ghen ghét mà cô có thể làm những việc như vậy với chị mình, còn phá hủy danh dự của gia đình. Lê Tư Tư…tôi thà để Lê Hoan là con gái ruột của mình còn hơn.”
Rầm!
Một câu cuối cùng, giống như sét đánh ngang tai.
Sắc mặt Lê Tư Tư trắng bệch!
“Mẹ của cô nói cũng đúng, Lê Hoan có tư cách oán trách, bởi vì đúng là cả nhà chúng ta mắc nợ nó, nhưng Lê Tư Tư cô không có! Bây giờ cô cút ra ngoài cho tôi! Đừng có bước vào cái nhà này nửa bước!” Ông gào lên, tuyệt tình và nhẫn tâm.
Cả người Lê Tư Tư lập tức lung lay muốn ngã.
Cô ta sợ hãi.
“Ba…” Cô ta khóc bù lu bù loa.
Lê Bằng Trình không liếc cô ta một cái.
Không bao lâu sau thì xe cấp cứu đến.
Lộ Vận Nhân được đưa lên cáng cẩn thận, Lê Bằng Trình đi theo phía sau, nghĩ đến gì đó, ông dừng lại, nói câu cuối cùng: “Nếu như nỗi hận lớn như vậy thì từ nay về sau tự giải quyết chuyện của mình. Còn nữa, rời khỏi giới giải trí đi, xin lỗi Lê Hoan trước mặt mọi người, đây là yêu cầu của Phó Tây Cố. Cô cũng có thể không xin lỗi, nhưng cậu ta làm gì với cô thì tôi sẽ không quản.”
“Lê Tư Tư, đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm, nhà họ Lê sẽ không gánh vác giùm cô nữa đâu.”
*****
Lúc Lộ Vận Nhân tỉnh lại thì cũng đã chạng vạng tối, mở mắt ra thì thấy trần nhà trắng tinh, bà quay đầu, thấy Lê Bằng Trình ngồi bên cạnh mình.
Bà còn muốn ngoái đầu nhìn ra ngoài.
“Đừng nhìn nữa, anh không cho Lê Tư Tư đến, cũng không gọi cho Lê Hoan.” Thở dài một tiếng, Lê Bằng Trình nâng giường lên cao hơn, cẩn thận nâng bà ngồi dậy.
Lộ Vận Nhân bổ nhào vào ngực ông mà khóc, khóc nức nở.
“Đừng khóc,” Lê Bằng Trình vuốt khẽ lưng bà an ủi, “Còn cơ hội mà, thời gian còn rất nhiều. Anh và em sẽ cùng nhau bù đắp, từ từ sẽ được, một ngày nào đó sẽ có thể hóa giải khúc mắc giữa em và tụi nhỏ, đừng sợ, có anh ở đây với em.”
Lộ Vận Nhân ngẩng mặt nhìn ông rồi nói: “Xin lỗi anh… em xin lỗi…Là lỗi của em, là em phải xin lỗi các con…”
Lê Bằng Trình hiểu được.
“Không sao đâu.” Ông càng ôm bà chặt hơn một chút.
Một tiếng an ủi lại khiến cho Lộ Vận Nhân khóc lớn hơn.
Tất cả những việc này, Lê Hoan đều không biết.
*****
Ba ngày sau vụ việc ồn ào trên Weibo, rốt cuộc Lê Tư Tư cũng đăng bài, đăng một bài xin lỗi. Không chỉ như thế, cô ta còn mở một buổi họp báo xin lỗi Lê Hoan trước mặt tất cả mọi người, đồng thời cũng tuyên bố rút khỏi giới giải trí.
Toàn bộ cộng đồng mạng xôn xao.
Những fans trung thành vẫn còn một lòng tin tưởng cô ta sau khi tận mắt thấy cô ta thừa nhận tất cả thì cuối cùng không chịu được, tuyên bố thoát fans và xin lỗi Lê Hoan.
Cùng lúc đó, những tài khoản đã từng bôi đen Lê Hoan bị khởi tố cũng đồng loạt xin lỗi Lê Hoan.
Vì vậy, Lê Hoan lại tiếp tục xuất hiện trên hot search.
Nhưng so với việc Lê Hoan bị bôi đen rồi được xin lỗi trên Weibo, quần chúng ăn dưa lại càng muốn thấy cô online, quay lại trả lời mấy bài gọi chị dâu của đám Ninh Trạch và cả bài của Phó Tây Cố.
Quan trọng nhất là, đến khi nào thì cô chia sẻ lại bài của Phó Tây Cố, chuyện tình của cô và Phó Tây Cố rốt cuộc là như thế nào.
Trong lúc nhất thời, quần chúng ăn dưa còn sốt ruột hơn cả người trong cuộc, thậm chí bộ não đầy trí tưởng tượng của bọn họ cũng đã phác thảo ra hàng chục phiên bản khác nhau.
*****
Khi Lê Hoan biết việc này là lúc cô đang quay chụp cho tạp chí, cô chỉ im lặng 30 giây rồi sau đó nhanh chóng điều chỉnh trạng thái để quay chụp.
Cô không nghĩ tới việc tha thứ cho Lê Tư Tư, có thể nhận lời xin lỗi, nhưng nhận lời không có nghĩa là tha thứ.
Cô cũng không xem tình hình trên Weibo nữa, Tấn ca đã dặn cô rất nhiều lần rằng họ sẽ xử lí ổn thỏa, cô chỉ cần chú tâm vào công việc của mình là được rồi. Vốn Lê Hoan cũng không quan tâm, cũng không động vào Weibo nên cũng bỏ mặc mấy chuyện đó.
Rồi sau đó Tấn ca nói với cô mấy cái hot search đó đã mất rồi, bởi vì giới giải trí đã có cái khác hot hơn. Giới giải trí là như thế, hàng ngàn hàng vạn tin tức, quần chúng ăn dưa hóng chuyện rất sôi nổi mà quên chuyện thì cũng rất nhanh.
*****
Sau khi chụp ảnh cho tạp chí xong, Lê Hoan lại bận rộn chạy đi thu hình kì hai cho chương trình tạp kĩ, đã có kinh nghiệm từ kì đầu tiên, độ ăn ý giữa cô và Ninh Trạch cũng dần dần tăng lên, tuy vẫn không lọt được vào top 3 nhưng tốt xấu gì thì cũng không bị loại.
Sau khi kì thứ hai kết thúc không bao lâu thì kì đầu tiên phát sóng, ngay trước đó, bộ phim thanh xuân của cô và Hạ Cảnh cũng được phát sóng.
Tập 1 hâm nóng Weibo không ngừng, lướt sương sương Weibo cũng thấy toàn lời khen ngợi, như là thấy thanh xuân của mình trong đó, đủ lời bàn luận về tình yêu trong sáng thời thanh xuân.
Độ hot của Hạ Cảnh và Lê Hoan tăng lên đột ngột, nhất là Lê Hoan. Cô nhanh chóng trở thành lưu lượng tiểu hoa dựa vào kĩ thuật xuất sắc và gương mặt xinh đẹp kia, thu hút được rất nhiều fans hâm mộ nữa, người qua đường làm fans nhan khống cũng có mà fans trung thành cũng có.
Sau này, chương trình tạp kĩ phát sóng càng khiến độ hot của cô không giảm.
Cư dân mạng nhao nhao như là tìm thấy được báu vật, thì ra Lê Hoan có thể ngầu như vậy, gan dạ mưu trí không yếu ớt chút nào.
Tóm lại, hầu như bình luận nào cũng toàn là tích cực.
*****
Lê Hoan bắt đầu bân rộn hơn trước, công việc đã được sắp xếp kín cả năm. Nhưng dù cho bận rộn cỡ nào thì cô vẫn sẽ dành thời gian để tập thể hình và đọc sách. Cô được giáo viên hướng dẫn chuyên nghiệp khen ngợi rất nhiều.
Nhoáng một cái, một tháng nhanh chóng đi qua.
Phó Tây Cố ở nước ngoài vẫn chưa trở về.
~~~~~~hết chương 70~~~~~~