Ninh Xuyên nháy mắt ra hiệu đầu tiên, ánh mắt tràn ngập vẻ nhiều chuyện: “Phó nhị, cậu tặng cho chị dâu cái gì vậy? Lấy ra nhanh nhanh đi, đừng có giấu nữa mà. Quà của cậu chắc chắn phải hơn tụi tớ, lấy ra cho tụi tớ xem với nào.”
Vừa nói xong, những người khác cũng hùa theo.
“Đúng vậy đúng vậy, cậu lấy ra đi, cho tụi tớ xem thử cậu tặng cái gì?”
“Chị dâu, em nói với chị nhé, lỡ như mà Phó nhị tặng quà chị không thích, hoặc là không xứng với chị, chị đừng chịu đựng, phải nói thẳng ra nhen. Mọi người đều ở đây, nhiều người như vậy, mỗi người sẽ góp một chân vào việc trừng trị cậu ấy! Đảm bảo sẽ khiến cậu ấy dễ bảo hơn.”
“Không thích thì mắng, mắng chết cậu ấy luôn! Chị đừng mềm lòng, còn nếu như chị làm không được thì cứ để cho tụi em.”
Giang Hàng giống Ninh Xuyên, đều là những kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói thêm vào.
“Haiz, tớ nói các cậu ấy,” Anh ta cố ý cười mắng, “Thúc cái gì thúc? Quà này có phải Phó nhị chuẩn bị cho chúng ta đâu, cậu ấy không cần lấy ra là đúng rồi, mặt mũi đàn ông rất quan trọng đấy, các cậu có hiểu không?”
Ninh Xuyên hùa theo: “Không đúng, tớ lại cảm thấy là Phó nhị không chuẩn bị quà đâu!”
Phó Tây Cố đạp anh ta một cái.
“Cậu im miệng đi.” Anh giả vờ không kiên nhẫn mà uy hiếp.
“Ha ha ha…”
Mọi người cười vang một hồi, tất cả những ánh mắt sáng rực đều nhìn chằm chằm vào Phó Tây Cố.
Phó Tây Cố hừ cười, bắt đầu cảm thấy say lâng lâng, đôi mắt của anh sáng ngời, mà ẩn chứa trong đó là muôn vàn vui vẻ: “Cho các cậu xem sao? Cút cút cút hết qua một bên đi.”
“Ơ, Phó nhị còn làm ra vẻ thần bí nữa chứ, được được được, chúng tớ hiểu rồi, muốn lãng mạn chứ gì. Thôi, không hỏi nữa, mấy anh em, tớ không hỏi nữa đâu, mất công Phó nhị lại trách chúng ta làm mất món quà bất ngờ của cậu ấy.”
Lại một hồi cười vang.
Phó Tây Cố mặc kệ.
“Đánh bài không? Chúng ta đánh vài ván cho vui chứ?” Sau khi đùa giỡn xong thì có người đề nghị.
Mỗi lần bọn họ gặp mặt nhau thì lần nào cũng tụ tập đánh bài, lời này vừa nói ra, mọi người đều hưởng ứng.
Ninh Xuyên hỏi Phó nhị theo thói quen: “Đánh bài không?” Hình như hỏi xong thì mới phản ứng kịp, anh ta vẫy tay với vẻ ái muội: “Tớ hiểu rồi, các cậu muốn thủ thỉ tâm tình với nhau chứ gì, tớ không gọi cậu nữa đâu.”
Ánh mắt của anh ta thật sự rất mờ ám, cho dù Lê Hoan có bình tĩnh đến mức nào thì cũng cảm thấy xấu hổ. Quay đầu, cô muốn bảo Phó Tây Cố đi chơi đi, đúng lúc để cô nói chuyện với Tần Vãn.
Không ngờ…
“Hoan Hoan, các cậu ấy bắt nạt anh… chúng mình đi đánh bài đi, đêm nay thắng hết bọn họ được không?” Lúc nói chuyện, bàn tay đặt dưới bàn của anh nắm lấy tay cô rồi cố ý vuốt ve qua lại.
Anh tới gần.
Hơi thở quen thuộc của anh đánh úp lại, suy nghĩ bị rối loạn, trái tim Lê Hoan run lên, cô muốn từ chối nhưng lời nói thốt ra lại thành: “Em không biết chơi.”
“Anh dạy cho em.” Người đàn ông đáp lại ngay lập tức.
Lê Hoan: “…”
Phó Tây Cố chậm rãi đến gần chút nữa, lời nói phát ra trầm thấp mê người: “Đừng sợ, anh dạy cho em, thua thì tính cho anh, thắng thì là của em, được không?”
Một câu được không, như đang dụ dỗ cô.
Cuối cùng Lê Hoan cũng ngồi trên bàn bài, người đàn ông ngồi dựa vào cô, tư thế rất là lười biếng.
“Chậc, chị dâu à, chắc chắn là chị bị Phó nhị lừa rồi, tụi em đánh bài giỏi lắm đấy, cậu ấy luôn thua tiền của em thôi!” Người ngồi đối diện nói thật to, “Hay là chị đổi cho Phó nhị đi, để tụi em nghĩ cách lấy tiền của cậu ấy.”
Những người hay đùa cũng hùa theo.
“Không chắc đâu.” Lê Hoan thản nhiên nói.
“Chị dâu, chị nói cái gì vậy?” Người đối diện nhất thời không nghe rõ, vô thức hỏi lại.
Lê Hoan ngước mắt, nhìn qua mọi người một lượt rồi cười yếu ớt, nói từng chữ một: “Tôi nói, không chắc là tôi thua đâu, chúng tôi muốn thắng tiền của các cậu.”
Cô nói là chúng tôi, mà không phải là tôi, là muốn, chứ không phải nghĩ.
Phó Tây Cố nghe thấy, chỉ cảm thấy ruột gan như được rót mật, ngọt đến mức mà anh không kìm nổi nụ cười của mình.
Hoan Hoan của anh bảo vệ cho anh đấy nhé.
“Aaa…Không được không được, đêm hôm khuya khoắt mà rắc thức ăn cho chó là vô nhân tính. Đêm nay liều mạng đi, các cậu nhất định phải khiến cho hai người họ thua lớn đấy nhé!” Một người khác giả bộ tức giận mà la lên, vui vẻ trên khóe miệng không thể nào che hết được.
“Đúng đúng đúng.” Những người khác đồng tình, gật đầu như giã tỏi.
Lê Hoan không quan tâm thắng thua, chỉ là khóe môi càng cong hơn.
“Vậy thì bắt đầu đi.”
“Bắt đầu!”
Hét lên, ván bài chính thức bắt đầu, mọi người đều vây lại xung quanh mà xem.
Lê Hoan đúng là không biết đánh bài, những người khác hào hứng bảo là có thể cho Phó Tây Cố hỗ trợ một chút, nhưng có chỉ đạo cũng vô ích, toàn thua mà thôi.
“Đừng nghe bọn họ nói,” Giúp cô bắt bài để vào trong tay cô, Phó Tây Cố ghé vào tai cô nói nhỏ, “Hoan Hoan, anh tin em.”
Vốn là đã gần rồi, giờ phút này giữa hai người hầu như là không có khoảng cách nữa.
Hơi thở ấm áp của anh đều phả trên cổ cô, vô tình tạo ra cảm giác tê dại và một chút ngứa.
Lê Hoan rất muốn mở miệng bảo anh ngồi xa ra một chút, nhưng chưa kịp nói gì thì tay của người đàn ông đã đặt lên thành ghế cô một cách rất tự nhiên, thoạt nhìn giống như là anh ôm cô từ phía sau vậy.
Rất là thân mật.
Cơ thể Lê Hoan hơi cứng lại, cảm thấy nếu như nói những lời kia thì chẳng khác gì bịt tai trộm chuông. Cuối cùng, cô quyết định để anh làm gì tùy anh.
Nghĩ thông suốt điều này, gần giống như đã chuẩn bị tâm lí, thậm chí là trong lúc vô tình đã tiếp nhận.
Sau đó, tới lượt cô xáo bài, anh chỉ cho cô cách đánh như thế nào.
Ván đầu tiên, đúng như mọi người nghĩ, cô thua, Phó Tây Cố an ủi cô không sao, Lê Hoan cũng không nói gì.
Ván thứ hai, vẫn thua.
Ván thứ ba, cũng vậy.
Nhưng Lê Hoan vẫn không kiêu ngạo không nóng nảy, Phó Tây Cố cũng vẫn mang dáng vẻ lười biếng thậm chí là cà lơ phất phớ hướng dẫn, những người khác lập tức hô hào hò hét phải cược thật nhiều để tối nay Phó nhị thua thật nhiều.
Sau đó, ván thứ tư bắt đầu, Lê Hoan bắt đầu thắng.
Không ai chú ý lắm, chỉ cho là trùng hợp.
Không ngờ…
Ván thứ năm, ván thứ sáu…
Lê Hoan cũng không hề thua nữa.
Đến khi ván bài cuối cùng kết thúc, trừ cô ra thì những người khác đều thua, mà thua nhiều nhất là Giang Hàng.
“Không phải chứ…” Giang Hàng hoàn toàn sững sờ, “Chị dâu, không phải chị không biết đánh bài sao?”
Lê Hoan gật đầu, nghiêm túc giải thích: “Đúng là không biết, cho nên ba ván đầu tôi đều thua, nhưng khi biết đánh thế nào rồi thì tôi quen tay hơn,” Nghĩ nghĩ, cô lại nói thêm, “Không gạt cậu, tôi sẽ tính bài.”
Giang Hàng: “…”
Phó Tây Cố thì lộ ra vẻ mặt đắc ý, còn kiêu ngạo hơn cả lúc mình thắng nữa: “Đã nói là muốn thắng tiền của các cậu rồi mà các cậu không tin, Lê Hoan nhà tớ lợi hại không?”
Mọi người: “…”
“Đánh cậu ta! Nhìn cậu ta gợi đòn quá đi! Phải dạy cậu ta cách làm người trở lại mới được!” Giang Hàng phản ứng kịp cười mắng.
Trong phòng lại rối loạn lên, ồn ào náo nhiệt vô cùng.
*****
Sau khi ồn ào vui vẻ xong, mọi người tan cuộc trong khi chưa thỏa mãn, một đám người tạm biệt ở cửa ra vào.
Lê Hoan lên xe, Phó Tây Cố đã đợi cô trong xe từ sớm.
Mới ngồi xuống, người đàn ông lập tức sán lại gần.
“Hoan Hoan, anh dẫn em đến một nơi được không?”
Không biết có phải là do uống rượu không mà trong mắt của anh lóe ra những ánh sáng nhỏ vụn, tràn đầy vui vẻ.
Lê Hoan nhìn anh, ma xui quỷ khiến thế nào, cô gật đầu.
“Được.”
Phó Tây Cố cười.
*****
Tần Vãn nhìn xe Lê Hoan đi rồi mới không nhìn theo nữa, cúi đầu lấy điện thoại ra xem.
“Để anh đưa em về.”
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên cạnh, mang theo một chút căng thẳng nho nhỏ.
Tần Vãn ngẩng đầu.
Thẩm Mộ nhìn chằm chằm vào cô, lấy hết dũng khí nói: “Tần Vãn, chúng ta nói chuyện đi.”
Tần Vãn nhíu mày.
“Không cần đâu.”
Thẩm Mộ vô thức liếm đôi môi không biết đã khô lúc nào, đáp lại bằng giọng gần như khẩn cầu: “Hơn một tháng nay em đi đâu thế? Tần Vãn, đừng tùy hứng nữa, chúng ta…”
“Tôi có tùy hứng hay không thì có liên quan gì đến anh?” Tần Vãn cười như không cười cắt ngang anh ta, “Luật sư Thẩm à, anh cũng quản rộng quá rồi đó nhé? Tôi với anh có quan hệ gì mà anh có thể nói như thế với tôi?”
Thẩm Mộ nóng lòng muốn nói gì đó: “Anh…”
Ánh mắt thoáng nhìn thấy có xe đến, Tần Vãn không châm chọc nữa, cười bình thường: “Được rồi, tôi nhận ý tốt của anh, nhưng không cần anh đưa tôi về đâu, nếu không thì bạn trai tôi sẽ không vui nữa, anh ấy đến rồi.”
Cô nói xong thì không nhìn anh ta nữa, phất tay xoay người đi khỏi.
Thẩm Mộ còn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ khi nghe tin cô có bạn trai, chờ đến khi phản ứng kịp thì đã thấy cô ngồi vào ghế phụ rồi đóng cửa xe, mà trên ghế lái… đúng là có một người đàn ông.
Hô hấp phút chốc cứng lại, Thẩm Mộ không dám tin.
Sau đó một giây, bỗng nhiên anh ta nhớ lại cách ăn mặc tối nay của Tần Vãn, váy chiết eo, giày cao gót, trang điểm xinh đẹp.
Hoàn toàn không phải là dáng vẻ mà một thai phụ nên có.
Cô…
Bỏ con thật rồi ư?!
Dường như trái tim bị ai đó bóp chặt, Thẩm Mộ đứng cứng đờ, sững sờ tại chỗ.
Cách đó vài bước, Ninh Xuyên và Giang Hàng đã nhìn thấy cảnh này, đi tới vỗ vai anh ta hỏi: “Chơi tăng hai, đi uống rượu không?”
Thẩm Mộ nhếch môi, không nói gì.
Ninh Xuyên không châm chọc anh ta, chỉ thở dài an ủi: “Được rồi mà, buông tay đi. Lúc ấy cũng là do cậu tổn thương trái tim Tần Vãn trước, bây giờ cô ấy bỏ đi rồi, cũng có bạn trai rồi, cậu đừng quấy rầy cô ấy nữa.”
Giang Hàng thấy thế, nhíu mày: “Thật ra tớ muốn nói rằng nếu như tớ là Tần Vãn thì tớ cũng sẽ bỏ đứa bé thôi. Cậu không thích cô ấy, ép buộc phải ở bên nhau thì có ích gì? Tần Vãn kiêu ngạo như vậy, cô ấy sẽ không dùng đứa bé uy hiếp người không yêu cô ấy. Tớ còn thấy cô ấy cũng không thích cậu đâu, nghe bạn thân này, xem như kết thúc hết đi.”
Không thích sao.
Được rồi.
Thẩm Mộ càng mím môi chặt hơn, dường như là mím thành một đường thẳng tắp.
“Tớ…” Anh ta muốn nói gì đó, nhưng lời nói sắp sửa phát ra thì lại bị nuốt về, anh ta không nói gì cả.
Anh ta cảm thấy trong lòng rất buồn.
Cực kì buồn bực.
*****
Bên trong chiếc xe đã đi khỏi, trên mặt Tần Vãn đã sớm mất đi dáng vẻ tươi cười.
Người đàn ông liếc cô, hừ cười: “Không nỡ bỏ sao…? Tớ chở cậu quay lại nhé? Để cậu giải thích rõ ràng với anh ta được không? Tớ thấy anh ta cũng quan tâm cậu đấy, cậu …”
“Quan tâm cái rắm ấy!” Bỗng nhiên Tần Vãn hung dữ mắng.
Người đàn ông nhíu mày: “Tớ nói cậu đấy… nói năng thô tục không tốt cho việc dưỡng thai đâu, cậu cần phải chú ý kiếm chế nóng nảy tức giận.”
Tần Vãn biết rõ ý của anh, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Không cần cậu lo!”
Cô có tức giận một chút.
Người đàn ông giả bộ thở dài, dáng vẻ như đã bó tay với cô: “Được được được, bà nội của tớ à, là lỗi của tớ, tớ không nên nhắc đến anh ta khiến cậu không vui. Cậu đang mang thai đó, chú ý tâm trạng, nghe lời đi.”
Tần Vãn không lên tiếng, quay đầu nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
*****
Trong xe rất yên tĩnh, Lê Hoan nhận ra hướng mà tài xế đang chạy, là hướng chạy đến ngoại ô.
~~~~~~hết chương 66~~~~~~