“Bịch!”
Dường như là không hề suy nghĩ, Tần Vãn xông lên khép hộp quà lại.
Cô không nên nhìn!
Ở khoảng cách gần trong gang tấc, quanh chóp mũi đều là hương nước hoa của cô, Thẩm Mộ nhất thời ngơ ngẩn, chờ đến lúc anh phản ứng kịp thì phát hiện cô đang thở hổn hển.
“Tần Vãn...”
“Ra ngoài!” Tần Vãn bực bội nhìn thẳng vào mắt anh, vô cùng lạnh lùng cảnh cáo, “Hoặc là bây giờ anh ra ngoài, hoặc là, đồ anh đem đến đây, bao gồm cả quà mà anh mang đến cho Tiểu Tinh Tinh sẽ bị tôi vứt toàn bộ ra ngoài.”
“Tần...”
“Cút.”
Cô không nhìn anh nữa.
Thẩm Mộ mấp máy môi, cuối cùng anh thỏa hiệp.
“Được,” Cầm quà để lại trên bàn trà, anh nhìn về phía cô, nhỏ giọng nói, “Anh đi đây.”
Tất nhiên là không ai trả lời.
Cánh môi giật giật, Thẩm Mộ còn muốn nói gì đó nhưng lời nói đến bên miệng đành nuốt về.
Nhấc chân, anh rời đi.
*****
Rốt cuộc trong căn hộ cũng không còn bóng dáng của anh, hơi thở thuộc về anh cũng dần dần biến mất, mãi đến khi hết hẳn thì Tần Vãn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thả lỏng cơ thể, cô nằm xuống sô pha nhưng hộp quà kia lại đập vào mắt cô.
Tất nhiên là cô đoán được bên trong đó có gì, chính là bởi vì thế nên lúc nãy cô mới thất thố không bình tĩnh như vậy.
Nhưng bây giờ...
Cô vội vã nhắm nghiền hai mắt.
Không nhìn thấy thì sẽ không nghĩ ngợi lung tung, tiếc là sự thật luôn đi ngược lại ý người, trong đầu cô toàn là hình ảnh của hộp quà nọ và cả hai mươi bảy hộp quà chưa kịp mở kia nữa.
Tần Vãn quyết định lấy tay che hai mắt lại.
Nhưng vẫn vô dụng.
Không chỉ thế, cô còn cảm thấy tim mình đập như trống dồn, không biết là do đang căng thẳng hay là do cảm xúc khác quấy phá.
Đáng ghét.
Cắn răng, cô không nhịn được lại mắng thầm mấy câu nữa trong lòng.
Tâm phiền ý loạn.
Một giây sau, cô thả tay xuống rồi mở mắt ra, đứng lên gom hết đống quà của Thẩm Mộ bỏ vào vali trong phòng sách rồi khóa lại, không quan tâm đến nó nữa.
Cô hờn dỗi nghĩ, tuyệt đối cô sẽ không bao giờ nhìn đến mấy món đồ đấy nữa.
Thu dọn xong những vật này, Tần Vãn trở lại phòng khách, kéo vali vào phòng ngủ sắp xếp đồ đạc, dọn dẹp hành lí xong thì cô lại quét dọn sơ qua nhà cửa.
Cuối cùng phát hiện không có gì trong tủ lạnh để ăn cả, cô quyết định ra siêu thị mua ít đồ sẵn tiện mua đồ ngọt mà cô và Tiểu Tinh Tinh thích ăn luôn.
Nghĩ đến Tiểu Tinh Tinh, tâm trạng không tốt đẹp lắm cũng đã được khôi phục.
Cô mở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khóe môi chứa ý cười của cô thoáng chốc cứng lại.
... Anh ta vẫn ở đây.
Cố gắng ép sự bực bội trào lên lần nữa xuống, Tần Vãn lạnh mặt, không nhìn anh mà đi thẳng qua luôn.
Đương nhiên là Thẩm Mộ đuổi theo.
Tần Vãn không muốn để ý đến nhưng ánh mắt nặng nề của người đàn ông vẫn cứ rơi trên người cô. Cho dù cô cố gắng xem nhẹ nhưng rốt cuộc vẫn không xem nhẹ được, huống chi anh vẫn luôn đi theo cô đến tận xe.
Tần Vãn không thể nhẫn nại được nữa: “Rốt cuộc là anh muốn sao đây?!”
Thẩm Mộ nhìn cô nói: “Có phải muốn đi siêu thị không? Anh đi chung với em.”
Tần Vãn: “...”
Thế mà anh ta...
“Không cần! Đừng có đi theo tôi nữa!” Cô giận.
Cô rất muốn tỉnh táo, nhưng khi gặp anh thì trong lúc vô tình đều không khống chế được cảm xúc, dường như cái gì cũng lệch khỏi quỹ đạo.
“Rầm!”
Sập cửa thật mạnh, giẫm chân ga, Tần Vãn phóng xe đi.
Trong kính chiếu hậu, hình ảnh người đàn ông càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Lúc này Tần Vãn mới thở ra một hơi.
Nhưng mà, cô đã đánh giá thấp độ dính của Thẩm Mộ.
*****
Lúc cô nhón chân lên muốn lấy thanh sô cô la trên cùng nhất, một cái tay đã nhanh nhẹn lấy xuống giúp cô, sau đó bỏ vào trong xe đẩy của cô.
“Để anh.”
Theo giọng nói trầm thấp vang lên, có hai cánh tay nhận lấy xe đẩy.
“Còn muốn mua gì nữa?”
Anh cúi đầu xuống, khoảng cách rất gần.
Nhịp tim của Tần Vãn đột ngột hẫng một nhịp.
“Anh đủ chưa hả!” Nhịn lại, cô trừng anh.
Đột nhiên tay bị nắm chặt.
“Anh...”
Thẩm Mộ nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Không đủ, Tần Vãn, anh không đi, em mắng anh là âm hồn bất tán hay là vô liêm sỉ cũng được, anh sẽ không đi.”
Không để ý đến việc cô giãy giụa, anh vừa nắm tay vừa đẩy xe về phía trước: “Còn muốn mua gì nữa?”
Tần Vãn lại không chịu đi.
Thẩm Mộ quay đầu thì thấy cô đang trợn mắt với mình, nhưng chỉ được hai giây thì cô đã quay ngoắt đi không nhìn anh nữa.
Giằng co một lát, cuối cùng vẫn là Thẩm Mộ đầu hàng trước. Mặc dù anh nói đi nói lại với mình là mặt phải dày lên, cứ bám dính lấy cô đi, đừng để ý đến những cái khác, nhưng dù sao thì anh vẫn không muốn cô tức giận.
“Anh không nắm tay em,” Quyến luyến buông tay cô ra, anh nói, “Anh và em giữ khoảng cách, không nói với nhau lời nào được không?”
Tần Vãn không trả lời.
Tức giận cuồn cuộn, cô hất mạnh tay anh ra, vẫn thấy chưa đủ, cô dậm thật mạnh vào chân anh.
Đồ đáng ghét!
Cô mắng thầm trong lòng rồi lập tức đẩy xe rời đi.
Cô đạp rất mạnh, lại mang giày cao gót nên cú đạp này rất đau.
Thẩm Mộ hít hà một lúc.
Nhưng anh lại không rảnh để ý đến cơn đau, vội vã đuổi theo cô.
Tất nhiên là Tần Vãn biết anh đang ở sau lưng mình, không chỉ thế, cảm giác tồn tại của anh cũng vô cùng mạnh, mỗi lần cô muốn lấy món nào thì người kia luôn nhanh hơn một bước lấy món ấy bỏ vào xe đẩy, sau đó lại giữ khoảng cách với cô.
Cho dù sau đó cô cầm lấy món ấy bỏ lại lên kệ một cách vô tình thì cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của anh trong lần tiếp theo.
Nói đơm giản là không vứt được miếng keo da chó này!
Tần Vãn tức giận trong lòng, không muốn tiếp yucj đi dạo nữa nên quyết định đẩy xe tới quầy thu ngân tính tiền, không ngờ người đàn ông kia lại giành xe đẩy của cô rồi đẩy tới quầy thu ngân.
Tần Vãn: “...”
Trả tiền, xách đồ, chờ cô, anh làm vô cùng tự nhiên.
Đúng thật là như vậy.
Đè cơn giận trong lòng xuống, Tần Vãn oán hận nghiến răng, không cần đồ mình vừa mới mua xong nữa, đi thẳng ra cửa, bước nhanh hai bước, cô quyết định chạy luôn.
Cô không tin mình không cắt đuôi anh được!
Chạy mấy bước, cô không nhịn được quay đầu nhìn lại, không thấy anh đuổi theo, trong lonhf cô thoải mái hơn rất nhiều, khóe môi không kiềm được cong lên.
Hừ.
Đắc ý hừ khẽ một tiếng, Tần Vãn chạy tiếp.
“A... Cẩn thận!”
Lúc này, cô nghe thấy có người la lên, nhưng cô không chú ý, hơn nữa ở đó là cửa hàng mua sắm, hôm nay là thứ bảy, người đông ồn ào, cô không thể nào nghe thấy hai chữ cẩn thận phía sau.
Cho nên, khi cô quay đầu lại thì thấy mọi người xung quanh đang khiếp sợ nhìn cô và trên đầu cô, lúc cô hậu tri hậu giác nhìn thấy đèn thủy tinh trên trần nhà rơi xuống chỗ mình thì đã không kịp nữa rồi.
Loại đèn nặng nề này đừng nói đến việc rơi trúng người, chỉ vừa rơi xuống đất thôi là..
Trong nháy mắt, Tần Vãn ngưng thở, đầu óc trống rỗng.
“Tần Vãn!”
Trong nháy mắt, cô hoảng hốt nghe thấy có người đang gọi cô.
Một giây sau...
“Rầm —— “
Đèn treo nện một tiếng nặng nề lên chỗ cô đang đứng bất động, phát ra tiếng vang thật lớn.
Mà cô… được người khác bảo vệ chặt chẽ dưới thân.
“Em thế nào rồi? Có sao không?”
Giọng nói quen thuộc kéo suy nghĩ của cô về.
Tần Vãn chưa hoàn hồn ngước mắt, chạm vào đôi mắt của Thẩm Mộ, trong đó hình như có rất nhiều cảm xúc nhưng rõ ràng nhất là sợ hãi và ảo não.
Anh thở hổn hển nặng nề, cánh tay ôm cô hình như đang run rẩy, rõ ràng xung quanh rất ồn ào nhưng cô lại như nghe thấy tiếng tim mình đập, càng lúc càng nhanh.
“Tần Vãn... Tần Vãn?”
~~~~~~hết (16)~~~~~~