Chỉ Yêu Mình Em

Chương 9: Nỗi đau chia ly




Đại Lê dựa nửa người trên giường bệnh, đôi mắt màu đen như ngọc bích đang mở thật to, cô nhìn Tiêu Hữu Thành sai người di chuyển đồ đạc vào trong phòng bệnh, bàn, giá áo, chăn mỏng, khăn mặt, chén ngà… Cô rốt cục nhịn không được mở miệng: “Anh không phải ở đây chứ?”

“Phải,” Tiêu Hữu Thành cho cô một câu trả lời chắc chắn, anh mỉm cười ngồi bên mép giường, “Anh muốn chăm sóc em.”

“Có bác sĩ y tá mà!”

“Sao có thể chăm sóc cẩn thận bằng người nhà.”

Đại Lê liếc xéo Tiêu Hữu Thành một cái, anh cười đến mức dịu dàng vô tư, nói như vậy mà cũng không thấy nửa phần ngượng ngùng.

“Anh không có việc gì làm sao?”

“Việc làm ở phủ đô đốc cũng có thể làm ở đây, anh sẽ không quấy rầy em.”

“Mẹ em sẽ không đồng ý.”

“Anh đã tìm bác gái nói chuyện, bác ấy đồng ý rồi.”

Đại Lê há hốc miệng vì kinh ngạc, dáng vẻ có chút ngớ ngẩn, mẹ rõ ràng không thích anh, nhưng lại cho phép chuyện như vậy.

Tiêu Hữu Thành kìm lòng không được mà ôm cô, anh tự hào nói: “Con rể giống anh tốt như vậy, bác gái làm sao có thể không thích?” Anh rốt cục thành công nhận được một ánh mắt khinh bỉ từ cô.

“Mỗi ngày anh đến nhìn em không phải như nhau sao? Tại sao phải biến thành giống như một phút cũng không rời?

“Một phút anh cũng không rời khỏi em.”

“…”

“…”

“Anh ngủ ở đâu?”

“Sô pha.”

“Không thoải mái.”

“Thực ra,” anh cong khoé miệng, nụ cười có ba phần hư hỏng, “Giường của em rất rộng rãi.”

“Anh nên ngủ trên ghế sô pha đi.”

“…”

Tiêu Hữu Thành cũng không thể lúc nào ở bên cạnh cô, có nhiều lúc anh phải đi tới quân doanh, Thường Phi đến nhiều hơn vào ban ngày, lúc trước Trần Tiểu Dẫn cũng hay đến, bây giờ Tiêu Hữu Thành ở chỗ này, mỗi ngày anh ta chỉ đến trong chốc lát, báo cáo tình hình trong bang cho Đại Lê.

Hôm nay Tiêu Hữu Thành từ quân doanh trở về, Thường Phi vẫn còn ở trong phòng, Tiêu Hữu Thành gọi một tiếng bác gái, rồi ngồi ngay ngắn đàng hoàng, Thường Phi đứng dậy muốn sang phòng sát vách, anh tiễn bà đi qua, sau khi trở về thì trực tiếp ngồi trên mép giường.

“Buổi trưa em đã làm gì?”

“Không có gì, chỉ cùng mẹ nói chuyện phiếm.”

Thực ra anh đã sớm thấy một góc bìa màu xanh thẫm nằm dưới gối, anh nhanh chóng rút ra, là một cuốn sổ sách thật dày, anh nhìn cô với ánh mắt trách cứ.

Cô mím môi, vẻ mặt như một đứa trẻ bị bắt gặp làm chuyện sai, nhưng vẫn thấy mình có lý, “Xem sổ sách không làm ảnh hưởng đến sự hồi phục của vết thương.”

“Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi! Không thể hao tâm tốn sức!” Khẩu khí anh nghiêm khắc, thực sự đang giáo huấn cô.

“Mỗi ngày nằm ở chỗ này không làm gì cả, thật nhàm chán.” Giọng nói cô mềm mại, nũng nịu.

Anh cau mày, chống cự lại sự mê hoặc.

“Hữu Thành~~~~~” cô cố ý kéo dài âm cuối, nhẹ nhàng than thở, quả thực muốn làm người ta mềm lòng.

Tiêu thiếu soái ngoan cường kháng cự, thà chết chứ không chịu khuất phục, “Không được! Gọi anh yêu cũng không được!”

“Anh yêu.”

“………. Được rồi….. Mỗi ngày chỉ cho xem một chút…”

Khoé miệng cô uốn cong lên, cười giống như mèo, cô nhanh chóng hôn lên má anh.

Sáng hôm sau anh ra ngoài, sau khi trở về thì đưa cho cô mấy quyển sách, “Cho em giải buồn.”

Cô vô cùng vui vẻ nhận lấy, nhưng trong nháy mắt khuôn mặt chợt đen lại, -_-/// tranh liên hoàn*.

(*) Truyện tranh cổ Trung Quốc liên hoàn họa là một loại hình kể chuyện theo tranh vẽ đặc trưng của Trung Quốc. Các câu truyện mang tính lịch sử, thần thánh được thể hiện theo lối tranh liên hoàn giúp người đọc phần nào mường tượng được về cốt cách nhân vật, khung cảnh xã hội, thiên nhiên và con người trong những giai đoạn của lịch sử Trung Quốc. [nguồn: ptic]

Anh bước vào phòng trong thay quần áo, cao giọng nói: “Truyện tranh liên hoàn rất tốt, không tốn nhiều tinh thần, bộ này do anh cố ý lựa chọn, chữ lớn, tranh vẽ in rất rõ ràng.”

-_-///

Đại Lê cảm thấy thoải mái, buổi chiều anh không ra cửa, chỉ ở trong phòng xem văn kiện, bởi vì Thường Phi bị cảm mạo nên hôm nay không tới, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tiêu Hữu Thành lật xem văn kiện, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô, có khi ánh mắt anh chỉ lướt qua, có khi lại ngắm nghía thật lâu, nhưng Đại Lê không phát hiện, cô chỉ tập trung vào truyện tranh nằm trong tay, khẽ cười một lúc, chau mày một lát, một hồi lại cắn môi, thậm chí có một lần lộ ra vẻ u oán trong ánh mắt… Vẻ mặt này chưa bao giờ thấy trên mặt cô, khiến cho người ta cực kỳ mâu thuẫn, vừa muốn yêu cô, lại vừa muốn “khi dễ” cô… Đương nhiên, anh cũng chỉ có thể suy nghĩ…

Tiêu Hữu Thành chuyên tâm xem báo cáo chiến sự ở tuyến phía tây, cũng không biết trải qua bao lâu, khi anh ngẩng đầu lần nữa, không ngờ cô đang ngủ, hai ngón tay còn kẹp quyển truyện tranh, tấm chăn chỉ kéo lên trước bụng, một nửa khuôn mặt nghiêng qua ngả vào chiếc gối dựa mềm mại, hơi hơi gục người xuống.

Anh vô cùng thận trọng đến bên cô, bước chân không phát ra một chút âm thanh, nhẹ nhàng đi đến, anh rút truyện ra, không dám đụng đến cánh tay cô, rồi anh lấy tấm chăn mỏng trên sô pha đắp lên người cô, chỉ để hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn.

Thời tiết đang vào cuối thu, quang cảnh buổi chiều khoảng ba bốn giờ, đây là phòng bệnh cao cấp, phía trước cửa sổ có hai lớp mành, một lớp vải bố, một lớp vải lụa, lúc này chỉ có một lớp, ánh mặt trời xuyên qua lớp vải lụa mỏng kia chiếu vào trong, ánh nắng mùa thu không còn mạnh mẽ, lại vào buổi chiều, ánh sáng nhợt nhạt dịu dàng rọi vào trán cô, đi qua những sợi tóc lất phất trên gương mặt để lại những bóng mờ gợn sóng.

Có lẽ cô đã ngủ lâu rồi, hai gò má ửng hồng nhàn nhạt còn đẹp hơn cả son môi. So với gương mặt tái nhợt của mấy ngày trước, môi cô đã hồng hào hơn nhiều. Anh trông thấy từ khoé miệng cô dần dần chảy ra một giọt nước bọt nho nhỏ, óng ánh trong sáng. Anh dùng tay lau đi giúp cô, chỉ trong phút chốc làm vậy, anh cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô lướt qua tay anh.

Cô không tỉnh dậy, cũng không có dấu hiệu bị quấy nhiễu giấc ngủ, vẫn bình thản ngủ ngon như vậy, anh cúi người xuống, hôn lên môi cô, khẽ chạm vào, dùng tất cả sự dịu dàng trong nụ hôn ấy.

Anh chỉ ngồi trên ghế ở trước giường, nhìn cô, chỉ nhìn một mình cô. Hạnh phúc, hoá ra là như vậy.

Bất tri bất giác, anh cũng ngủ thiếp đi…

Trong lúc ấy, y tá đã vào phòng một lần, nhìn thấy tình cảnh trong phòng bệnh, cô ta đứng ngay cửa, ngơ ngác nhìn một hồi, thật sự không đành lòng quấy rầy không gian ấm áp bên trong, muộn một chút đến đổi thuốc cũng không sao, rồi cô ta lặng lẽ lui ra ngoài.

Lúc cô tỉnh lại thì trời đã xế chiều, ánh sáng trong phòng là một lớp vàng nhạt mông lung, từng đợt từng đợt nhè nhẹ di chuyển như một dòng nước. Điều đầu tiên cô chú ý là tấm chăn mỏng, sau đó thấy anh ở trước giường, một tay chống cằm, cứ như vậy mà ngủ, lông mày anh nhíu lại, có đường vân trên mi tâm, dưới mí mắt lộ ra một lớp thâm đen, cô biết vào buổi tối anh ngủ không được ngon giấc, nhưng cũng biết, nếu không cho anh ở lại trông coi cô, anh lại càng ngủ không được.

Đại Lê ôm tấm chăn trước ngực lẳng lặng nhìn anh. Khoé miệng của anh mang theo nụ cười, vẻ mặt thanh thoát dịu dàng, thoạt nhìn trông rất hạnh phúc. Cô nhận ra được dáng vẻ hạnh phúc, bởi vì giờ phút này, hạnh phúc ngay trong lòng cô.

Qua vài ngày, vết thương đã lành lại, Đại Lê yêu cầu chuyển về nhà tĩnh dưỡng, hàng đêm anh ngủ trên sô pha cô cũng rất đau lòng. Tiêu Hữu Thành không vui, thừa dịp trong phòng không có ai mà ôm cô, không biết thẹn mà nói: “Anh đã quen ngủ trên sô pha, quay về phủ đô đốc sẽ không ngủ được.”

“Phủ đô đốc không phải cũng có sô pha sao?” Đại tiểu thư bất vi sở động (không có hành động nào), vẻ mặt vô tội.

Anh nhìn thấy đôi mắt mềm mại của cô có thể làm nước tràn ra, “Sô pha trong phủ đô đốc không có em bên cạnh.”

Bốn cánh môi sắp chạm vào nhau, Trần Tiểu Dẫn đẩy cửa đi vào, “Lê…..” Hai người nhanh chóng tách ra, gương mặt Trần Tiểu Dẫn không chút thay đổi, giống như chưa thấy gì cả, “Lê Lê anh đến giúp em thu dọn đồ đạc.”

Hai ngày nay, trong phủ đô đốc im lặng khác thường, mọi người biết tâm tình của thiếu soái gần đây không được tốt, làm việc gì cũng đặc biệt cẩn thận. Tiêu Hữu Thành vừa nghe xong điện thoại nhà thì không được vui vẻ cho lắm, buông ống nghe không bao lâu, lại có tiếng “reng reng reng,” vang lên, anh bực bội cầm lấy điện thoại, vừa muốn mở miệng thì nghe thấy giọng nữ quen thuộc, “Trưa nay anh có rảnh không?”

Tâm tình anh lập tức tốt lên, giọng nói cũng dịu dàng: “Có.”

“Mẹ em có nấu món cá ngũ vị hương, ngày đó anh nói thích ăn, buổi trưa qua đây nhé.”

“Anh đến ngay.”

Tấm lòng của Tiêu Hữu Thành như vậy, thái độ của Thường Phi đối với anh sớm đã dịu đi, nhưng bà vẫn kiên trì gọi anh là thiếu soái. Vết thương của Đại Lê khôi phục khá tốt, cô có thể xuống lầu ăn ba bữa cơm, mấy ngày nay Tiêu Hữu Thành cũng thường đến, sáng sớm đã đến thăm hỏi nên không cảm thấy lúng túng, không khí trên bàn cơm hết sức vui vẻ thoải mái.

Cơm nước xong, Thường Phi theo thói quen mà đi nghỉ trưa, Đại Lê và Tiêu Hữu Thành ở trong phòng khách nói chuyện phiếm, nhất thời hứng khởi mà lấy tập ảnh ra xem, kỳ thực chụp hình vẫn là điều mới mẻ. Sau khi sinh Đại Lê, hàng năm Thường Phi đều kiên trì mời người đến chụp ảnh cho cô, ngay cả mấy năm trước Đại Lê xuất ngoại, trong thư nhà nhất định phải kèm theo hình, vì vậy mà có một quyển tập ảnh thật dày. Tiêu Hữu Thành rất có hứng thú mà cẩn thận lật xem, thì ra bộ dạng lúc nhỏ của cô là vậy, cô từng mặc quần áo giống như một con búp bê, tóc cô cũng từng thắt bím, lúc sáu tuổi đã dám cầm súng… Nhìn những tấm ảnh cũ đó, nghe Đại Lê kể lại chuyện hồi nhỏ, anh vừa thấy vui vẻ vừa tiếc nuối, vui vẻ khi cô bằng lòng chia sẻ chuyện riêng tư với anh, tiếc nuối là trong quá khứ rực rỡ của cô lại không có anh.

Tiêu Hữu Thành nói ra ý nghĩ của mình cho cô biết, Đại Lê thản nhiên cười: “Không có vấn đề gì, sau này còn nhiều thời gian.”

Đây là lần đầu tiên anh nghe cô mở miệng nói đến sau này, gần như là một lời hứa hẹn, anh nhất thời động tình, ôm vai cô, trong lòng không rõ có mùi vị gì, ngọt ngào, cũng có chút lo lắng cho con đường không rõ ràng phía trước.

Xem xong tập ảnh, anh lật lại xem một lần nữa, vừa xem vừa nói: “Hình lúc nhỏ của anh không nhiều như thế này, chỉ có một vài tấm, sau này đi Bắc Bình anh sẽ cho em xem.”

Khi nói lời này anh chú ý đến phản ứng của cô, Đại Lê ở bên cạnh giúp anh lật từng trang ảnh, quả nhiên động tác tay trở nên rất nhanh, lại dường như không có việc gì.

Buổi chiều Tiêu Hữu Thành phải trở về phủ đô đốc, lão Lưu tài xế ra mở cửa xe cho anh, Tiêu Hữu Thành vẫn nắm tay cô đi đến cửa lớn, lão Lưu đứng ngoài xe liền trở vào trong nhà, anh cũng không muốn cô quay về, “Theo anh ngồi trong xe một lát.”

Cửa xe vừa đóng lại, anh lập tức đã kéo cô vào lòng, đồng thời hôn lên môi cô, Đại Lê bị thương nhiều ngày như vậy, trong bệnh viện, ở nhà, hai người không dám làm càn. Tuy rằng anh sốt ruột, nhưng nhớ đến cô còn bị thương, anh không dám dùng sức, nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn cô một cách dịu dàng, Đại Lê nhanh chóng chìm đắm trong hơi thở của anh, chìm đắm trong sự dịu dàng của anh. Sau đó, không biết vì sao anh có phần mất kiểm soát, sức lực dần dần mạnh hơn, anh hôn từ đôi môi cô rồi xuống chiếc cổ mịn màng trơn bóng của cô, tay anh cởi nút áo khoác, cách lớp áo len mà vuốt ve ngực cô, nhưng khiến cho cô cảm thấy có chút đau đớn.

Đại Lê từ ý loạn tình mê mà tỉnh táo lại, mi tâm khẽ nhăn, cô mở miệng: “Anh rốt cuộc làm sao vậy?”

Thân thể anh cứng đờ, dừng động tác lại, anh từ từ ngẩng đầu lên, cài lại từng chiếc nút trên áo cô.

“Nơi này đã gần như ổn định, phía Bắc Bình hối thúc anh trở về.”

Ánh mắt Đại Lê nhìn ra ngoài cửa sổ, ven đường có vài cây ngô đồng, cây cối sớm đã phai tàn, lá cây sắp sửa rụng hết, còn lại vài lá cũng lung lay sắp rơi, gió thổi qua, rốt cục không có phiến lá nào chịu đựng nổi, chúng rời khỏi cành, từ từ bay xuống nằm bên cạnh rễ cây già cỗi. Lá vàng khô héo, mất nước, không còn sinh mệnh, mất đi sự dẻo dai, viền lá thoáng cuộn lên, rốt cuộc sự khác biệt nhỏ nhoi lúc trước, bây giờ lại đột ngột biến đổi vô cùng rõ ràng.

Trầm lặng trong thời gian dài, cuối cùng Tiêu Hữu Thành không kiên trì nữa, anh dùng sức xoay người cô lại, bắt buộc cô nhìn mình, Đại Lê liền nhìn anh, nhìn vào ánh mắt anh, thấy anh hướng về cô bày tỏ sự mong đợi, khẩn cầu sự bằng lòng, nhưng cô không thể trả lời điều gì cả, chỉ có trầm mặc.

Anh nhìn cô, vẫn luôn nhìn cô, cố chấp như vậy, quật cường như thế, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, buộc cô nhượng bộ, nhưng cô cũng ương bướng, cứng đầu như anh.

Lại một lần nữa anh là người bại trận, mở miệng trước: “Đi theo anh.”

“Không.” Câu trả lời của cô gần như nói ra cùng lúc với anh, đó là đáp án đã chuẩn bị từ lâu, đó là câu trả lời sớm đã biết trước, anh và cô đều hiểu rõ nhau.

Đêm đó Đại Lê phát sốt nhẹ, bởi vì vết thương trên vai chưa hoàn toàn lành lại, Thường Phi hết sức lo lắng mặc dù Đại Lê nhiều lần cam đoan nói cô không sao, bác sĩ gia đình vẫn đến vào lúc nửa đêm, cho đến khi rạng sáng, trong phòng không còn người khác, lúc này Đại Lê mới đi ngủ. Không biết ngủ bao lâu, cô mơ mơ màng màng cảm thấy có người thỉnh thoảng ra vào phòng, nhè nhẹ chạm vào trán cô. Đại Lê chỉ mệt mỏi, chỉ buồn ngủ, không còn sức lực để mở mắt.

Cuối cùng nghe thấy có người gọi cô, “Lê Lê, Lê Lê.”

Cô nhận ra đó là giọng nói của mẹ, phải hao tốn nhiều sức lực cô mới nói ra: “Con muốn ngủ.”

Thường Phi thấy cô đã tỉnh, bà không hề kiêng dè mà vỗ nhẹ vào má cô: “Ăn một chút rồi ngủ tiếp, đã trưa rồi.”

Đại Lê nửa muốn ăn nửa chỉ muốn ngủ, nhưng cô lại không muốn mẹ lo lắng, cố gắng ngồi dậy, thực ra cô đã bớt sốt, cũng không thấy chóng mặt, ăn xong một chén cháo, tinh thần quả nhiên tốt hơn rất nhiều, Thường Phi nói lấy thêm một chén nữa, cô cũng không từ chối. Khi vào phòng lần nữa, Thường Phi nói: “Buổi sáng mẹ Dương mua thức ăn trở về, nói là thấy xe của thiếu soái đậu ở bên ngoài, vừa rồi lão Lưu nói với mẹ, xe thiếu soái vẫn ở đó, tại sao ngày hôm qua cậu ta không lái xe trở về?”

Cô cảm thấy trong đầu xoay vòng vòng, vô thức đưa tay lên trán, Thường Phi vội vàng đến gần, hỏi: “Không thoải mái chỗ nào?” Bà thử nhiệt độ vài lần trên trán cô, dường như không sao.

Đại Lê miễn cưỡng ăn chén thứ hai, khó khăn lắm mới ăn xong, cô nói muốn đi ra ngoài xem, lúc này Thường Phi mới cảm thấy có điều bất thường, bà không hỏi gì cả, chỉ mặc thêm áo cho cô.

Mặc một chiếc áo khoác da cừu màu tím, Đại Lê ra khỏi cửa lớn, quả nhiên trông thấy xe anh, vẫn đậu ở chỗ ban đầu. Cô lặng lẽ đứng ngoài cửa trong chốc lát rồi đến gần, xuyên qua cửa kính, cô chỉ thấy bên trong xe có một lớp khói thuốc lượn lờ, cô gõ cửa xe, kính xe từ từ hạ xuống, khói thuốc dày đặc lập tức bay ra khiến cô bị sặc mà rơi nước mắt, cô cau mày che mũi, mơ hồ trông thấy một đôi mắt đỏ thẫm như máu.

Tiêu Hữu Thành ngửa mặt ngồi ở chỗ kia, anh dựa vào ghế, suy sút, tiều tụy, vẻ mặt trước kia đã không thấy nữa, trong mắt có muôn ngàn sợi tơ máu kết lại như gai đâm vào mắt, liếc mắt một cái đã cảm thấy đau đớn, cô muốn tránh, nhưng thân thể như bị giữ lại, không thể trốn thoát, chỉ có thể nhìn thấy sự đau đớn.

Anh mở miệng, giọng nói đã khàn khàn, nhưng mỗi chữ đều rất rõ ràng,”Đi theo anh.”

Đại Lê mỉm cười, chính mình cũng thấy kỳ lạ, đến lúc này vẫn có thể cười, cô nói: “Anh không thể vì em ở lại, em cũng không thể vì anh rời khỏi.” Sau đó cô mỉm cười, tiếp tục mỉm cười, thật tốt, trong lòng rơi lệ, trên mặt lại mỉm cười, thật là tốt.

Môi anh mấp máy, dường như muốn nói cái gì, cuối cùng lại không nói, anh kéo tay cô dán sát vào ngực mình, nói: “Nơi này rất đau.”

Cô gật đầu, gật đầu, không ngừng gật đầu.

Biết, em biết, bởi vì, em cũng đau.