Tòa cao ốc An Hoa nằm trên con đường sầm uất nhất trong thành phố, dòng xe trước cửa lúc nào cũng nườm nượp, trong ngày tuyết lớn trước lễ Giáng Sinh cũng không ngoại lệ. Cố Ninh Nhi từ từ lái chiếc xe Honda Accord màu trắng của mình vào bãi đỗ, tháo dây an toàn, tắt loa nhạc đang bật rất to. Ngoài cửa sổ xe, những bông tuyết trắng ngần đọng trên hàng bách quanh bãi đỗ, nhánh cây hơi rung, bông tuyết vỡ vụn rơi xuống lả tả, trông rất đẹp mắt. Ninh Nhi bất giác rùng mình vì lạnh, ngẩng đầu nhìn văn phòng ở tầng hai bảy, cô hạ quyết tâm cầm lấy tập tài liệu trên ghế phụ, buộc lòng mở cửa xe.
Không khí lạnh bên ngoài lập tức tạt vào, Ninh Nhi che tập tài liệu trước ngực để tránh tiếp xúc với gió lạnh và tuyết. Cô giẫm lẹp bẹp trên lớp tuyết đọng, hướng về phía cao ốc An Hoa. Một cơn gió buốt thổi đến, mái tóc dài uốn xoăn của Ninh Nhi cũng thổi bay theo vũ điệu của gió. Ninh Nhi một tay ôm tài liệu một tay che đầu, tuyết rơi xuống khuôn mặt trắng trẻo của cô, gió lùa vào miệng, khiến cô khó lòng hô hấp. Ninh Nhi bất đắc dĩ bỏ qua hình tượng, lấy khăn quàng cổ che kín miệng, cúi đầu bước nhanh tới tòa nhà.
Cuối cùng đã thành công đi vào cao ốc, cây thông Noel treo chuông đủ màu khiến Ninh Nhi vừa thoát khỏi cảnh trời băng đất tuyết cảm thấy không kịp thích ứng. Thiết bị sưởi ấm mở 24/24 làm cho gương mặt mới rồi còn đông lạnh vì tuyết run lên, ngón tay cứng đờ hơi động đậy, máu như bị ướp đá, đau lâm râm. Chờ mãi mới được thang máy, Ninh Nhi đi theo dòng người vào không gian nhỏ hẹp.
Tuy mọi người không làm cùng một công ty, nhưng hàng ngày đều ra vào một tòa nhà, cũng quen thuộc mặt mũi của nhau. Rất thoải mái chào hỏi, càm ràm thời tiết tồi tệ, nói được vài câu, Ninh Nhi ra tầng hai bảy. Thân thiết gật đầu chào mọi người, cô bước vào công ty Kim Thế Hào, mở cửa kính của văn phòng tổng giám đốc.
“Chết cóng rồi! Chết cóng rồi!” Ninh Nhi nhảy tưng tưng trước mặt tổng giám đốc Lưu Hằng, ném tập tài liệu lên cái bàn hoành tráng của ông chủ. Cô cởi găng tay ra, đưa bàn tay lạnh buốt đỏ bừng lên ôm tai, chẳng biết là dùng tay sưởi ấm tai hay dùng tai sưởi ấm tay.
Lưu Hằng bị sự nhí nhố của cô chọc cười, “Có ai không đi từ ngoài vào, sao chỉ mình em bị lạnh cóng thảm thương thế.”
“Em đặc biệt sợ lạnh mà!” Ninh Nhi rùng mình. Cô mở tập tài liệu, lấy ra một tờ giấy đưa cho Lưu Hằng, “Đây là thành quả chiều hôm qua của em với Quách Tử, sáng hôm nay anh ấy đi Mỹ nên em đưa hợp đồng cho anh.”
Lưu Hằng lộ vẻ hân hoan, tiếp nhận hợp đồng một cách ung dung, “Xong hết rồi hả? Giỏi lắm!”
Ninh Nhi đắc ý hếch đầu, “Em với Quách Tử mà song kiếm hợp bích thì đương nhiên bách chiến bách thắng!”
“Được rồi được rồi, nữ tướng quân bất bại của anh, mau mau đi làm việc đi, đến giờ rồi đấy.” Lưu Hằng cười nói.
“Đúng là nhà tư bản, tranh thủ thời gian bóc lột sức lao động.” Ninh Nhi cười khanh khách, mái tóc dài thoáng cái đã quay ngoắt ra khỏi văn phòng Lưu Hằng.
Lưu Hằng cười khổ lắc đầu, cô gái này giỏi giang khôn khéo trên thương trường, nhưng lúc bình thường lại là một con nhóc chẳng lớn nổi.
Ninh Nhi cởi áo lông trắng dài tới bắp chân và khăn quàng cổ màu hồng ra, bên trong cô mặc áo lông màu đen và váy ngắn, dáng người cao gầy càng thêm thon thả cân xứng.
Ngày hôm qua hoàn thành một đơn đặt hàng lớn, tâm tình Ninh Nhi rất tốt. Lên mạng đọc ít tin tức, nhận vài thư điện tử, sau đó cô đeo tai nghe điện thoại, chợp mắt nghe nhạc.
“Cạch! Cạch! Cạch!” Có người gõ lên tấm ngăn trên bàn máy tính của cô.
Không tình nguyện mở mắt, Ninh Nhi đối diện với gương mặt cười giả lả của Lưu Hằng.
Trời lạnh muốn chết, chắc không sai mình ra ngoài chứ! Ninh Nhi kinh hoàng nghĩ.
“Công ty Thụy Minh lầu trên gọi điện thoại đến, bảo là thùng nến nhiều màu mà chúng ta đặt đã về rồi, em đi nhận đi rồi đưa đến hội trường ngày mai.” Lưu Hằng nói.
“Không phải chứ…” Ninh Nhi hít một hơi lạnh, nhầm không đấy, bê một thùng nến chưa tính, còn muốn đưa đến hội trường dạ tiệc Noel, lái xe cũng phải hai mươi phút, chẳng lẽ Lưu Hằng không biết thương hoa tiếc ngọc à?
Đọc được suy nghĩ của Ninh Nhi, Lưu Hằng nói: “Biết hôm qua em vất vả rồi, lại còn lập được công lớn, lát nữa đưa nến xong em có thể về nhà nghỉ, chiều ngày mai trực tiếp đến dạ tiệc thu xếp hoạt động là được. Sao nào? Anh cũng ưu ái em mà nhỉ!”
Ninh Nhi nhanh chóng mặc áo khoác dày vào, Lưu Hằng chỉ thấy hơi hoa mắt, một cơn lốc xoáy màu trắng đã cuốn đi trước mắt anh.
***
Công ty Thụy Minh không sản xuất nến thường mà chế tạo loại nến chuyên dùng để trang trí. Mấy hôm trước, Lưu Hằng đặt một thùng nến nhiều màu của Thụy Minh để bày biện trong hội trường lễ Giáng Sinh, bố của ông chủ Tiêu Dao công ty Thụy Minh với cha của Ninh Nhi là bạn đại học, hai đứa trẻ thậm chí còn hay được người lớn trêu là “chỉ phúc vi hôn”, tuy việc này về sau cũng chẳng đâu đến đâu, nhưng Ninh Nhi và Tiêu Dao quả thực là bạn từ nhỏ, cho nên Lưu Hằng không hề khách khí giao nhiệm vụ vốn là của phòng quan hệ công chúng cho Ninh Nhi phòng thị trường.
Ninh Nhi trực tiếp đẩy cửa vào văn phòng của Tiêu Dao, nào có ngờ, văn phòng tổng giám đốc mà bình thường ngay cả ruồi muỗi Thụy Minh cũng không muốn vào nay lại đầy người ngồi. Tiêu Dao cầm một tập tài liệu tựa vào ghế da, mấy vị phó tổng giám đốc ngồi bên cạnh anh. Còn bên kia cái bàn lớn là một chàng trai tóc ngắn gầy gò, có vẻ gượng gạo ngồi thẳng lưng trên ghế, một đôi nạng kim loại tì trên chân trái của anh, còn đùi phải… Ninh Nhi chỉ thấy nếp nhăn trên ống quần trống không.
“Ối!” Ninh Nhi không khỏi sợ hãi kêu thành tiếng, lập tức thấy mình thất lễ, theo tiềm thức giơ tay che miệng, xấu hổ đứng ngẩn ra giữa văn phòng.
Mọi người trong phòng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Ninh Nhi, chàng trai đưa lưng về phía cô cũng quay lại.
“Rất xin lỗi, đã quấy rầy mọi người!” Ninh Nhi nhanh chóng trấn định, áy náy nói.
Tiêu Dao đứng lên, “Không sao, bọn anh đang phỏng vấn tuyển nhân viên… Hay là cậu đợi vài phút, tôi đi ra ngoài một lát.” Câu sau là nói với chàng trai tóc ngắn.
“À, không! Không quấy rầy mọi người, tôi chỉ tới lấy nến mà Lưu Hằng đặt thôi…” Ninh Nhi vội vàng nói.
Tiêu Dao cầm điện thoại, gọi đến một số nội bộ, “Tiểu Khả, em lấy cho cô Cố một thùng nến bảy sắc.” Dứt lời nhún vai nói với Ninh Nhi, “Được rồi, Tiểu Khả sẽ lấy ngay cho em.”
“Vâng, mọi người cứ tiếp tục, tôi đi đây!” Ninh Nhi vội vàng ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Ninh Nhi có phần ảo não, nhìn quen các tinh anh trong tòa cao ốc này rồi, cô không ngờ sẽ thấy một người khuyết tật mất một chân ở đây, tiếng kêu vừa rồi khiến cô cảm thấy mình rất thất lễ với chàng trai kia, chắc anh ta vất vả lắm mới lấy được dũng khí ra ngoài tìm công việc, hơn nữa còn có cơ hội được ông chủ đích thân phỏng vấn. Tiếng kêu của cô có lẽ sẽ tổn thương lòng tự trọng của anh ta, thậm chí ảnh hưởng tới việc phát huy khả năng khi phỏng vấn.
Vừa tự trách vừa tìm trợ lý Tiểu Khả ở phòng kho, phát hiện màu sắc thùng nến Tiểu Khả đưa cho cô không đúng, lại theo cô ta đi đến phòng kho một lần nữa, cuối cùng đã đúng màu, cô khó nhọc ôm thùng các-tông nặng trịch vào thang máy, sau đó lặn lội đường tuyết đến bãi đỗ xe, đặt thùng vào cốp sau.
*