Đã qua hai tuần lễ, Tô Huy mỗi ngày đều đi đến khu vui chơi mà ngắm nhìn. Mọi người chung quanh nhìn cậu với ánh mắt khác thường, mấy đứa nhỏ có vẻ rất thích thú với nơi có mấy con rồng rắn màu sắc như thế này. (?)
Một chiếc xe màu đen chậm rãi ngừng bên cạnh Tô Huy. Cửa kính xe hạ xuống, bên trong một người phụ nữ ngồi bên buồng lái đang tháo kính mắt: “Cậu là Tô Huy?”
Tô Huy ngây ngẩn cả người, này người phụ nữ này là ai? Mới vừa mở miệng muốn hỏi. Người kia liền nói: “Muốn gặp thằng nhóc Ti Việt kia không, lên xe đi.”. Nhìn thấy cậu nhỏ trước mặt ánh mắt nghi hoặc, người phụ nữ đó lại nói tiếp: “Cậu có thể gọi tôi là chị Ngô, Ti Việt mấy ngày nay nó nói muốn gặp cậu.”
Ngồi ở vị trí phó lái, Tô Huy không ngừng nhìn ra cảnh vật bên ngoài đang lùi dần về phía sau, có chút mờ mịt. Ngồi trên xe người lạ, đây là chuyện mà cậu bình thường sẽ không làm, có lẽ mấy ngày qua không có mối quan hệ nào đáng tự cao nên mới vậy.
“Tôi không thích cậu.” Người phụ nữ bên cạnh lên tiếng. Thanh âm không chút lên xuống, cứ như việc ghét người ta là chuyện bình thường.
Từ trong những suy nghĩ về cảnh vật bên ngoài định thần lại, Tô Huy quay đầu nhìn về phía người phụ nữ kia, tầm mắt hai người vừa đúng lúc giao nhau, người phụ nữ cười nhẹ ra tiếng.
“Được Ti Việt yêu thích đến vậy mà nhận lại nỗi hận của cậu, thực sự không biết yêu thương như thế nào... ”
Tựa như sự thật luôn muốn giấu diếm bị người ta thoải mái khám phá, cậu thật sự như vậy sao. Tô Huy dời mắt sang hướng khác, mất tự nhiên chỉnh sửa tư thế ngồi thẳng.
Mình tại sao lại phải ngồi ở chỗ này chịu ánh mắt lạnh của người này đối đãi a...
Đang nghĩ như thế, tốc độ xe chậm lại, Tô huy nhìn ra phía ngoài cửa xe, là một khu bệnh viện.
Xe tắt máy, người phụ nữ gọi là chị Ngô bước xuống xe, cằm khec nhếch lên, ý nói Tô Huy mau đi theo.
Mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện xông vào mũi, đó là mùi mà cậu rất ghét, lần gần nhất ngửi thấy chính là thời điểm biết mình có thai.
“Tới rồi.” Chị Ngô dừng lại trước một cánh cửa phòng màu xanh nhạt. “Cậu với nó nói chuyện đi, sau đó tôi sẽ đến đón.”
Không để ý đến phản ứng ngạc nhiên của Tô Huy, cô thuần thục từ trong túi lấy ra điếu thuốc lá, thản nhiên rải tiếng cộp cộp của đôi giày cao gót bước ra ngoài.
Tô Huy nhẹ mở cửa.
Thiếu niên nửa ngồi trên giường, ánh mặt trời chiếu vào sáng một mảng, ngay cả tấm chăn đơn mỏng màu vàng cũng không thể che dấu được đường cong đẹp đẽ. Ti Việt nhắm hờ mắt, hình như sắp ngủ, nghe được tiếng ngoài cửa truyền vào nên liền mở mắt.
“Huy?”. Hắn bộ dáng ngạc nhiên. “Em sao lại đến đây?”
Nhìn đến Ti Việt biểu cảm vui mừng, Tô Huy mới buông lỏng sự mất tự nhiên trong lòng. Nhẹ nhàng gật đầu. Ánh mắt bị cánh tay băng bó của Ti Việt thu hút.
Hắn cảm thấy được liền nói: “Tai nạn lao động, Huy, em đừng nổi giận.”
“Tôi không có nổi giận.”
“... Huy, em là cố ý tới tìm anh sao?”
Tô Huy ngập ngừng, nói không rõ ràng, ngồi trên ghê bên cạnh giường Ti Việt.
“Huy, có việc gì sao?”
Tôi làm sao nói ra đây.
“Ăn táo không, anh cắt cho em.” Quả táo tươi ngon khiến người ta cũng rất muốn ăn, nhưng nghĩ bụng có lẽ là do chị Ngô kia để lại liền thu lại ý nghĩ.
“Không ăn.”
Nói xong hai chữ ngắn gọn, Tô Huy một mình một người lâm vào yên lặng. Đặt tay lên sờ bụng, gần đây mỗi khi tâm tình không tốt cậu thường làm như thế. Bé con có lẽ sẽ có thể chia sẻ với cậu chút phiền não. Nhưng sao lại có thể như vậy được. Tô Huy cười khổ, thai nhi 3 tháng, cũng không khác gì cái bướu thịt, hai tuần trước cậu còn có ý nghĩ sẽ bỏ nó.
Ti Việt nhìn Tô Huy đang ngẩn người cười khổ:
“Huy, có việc gì muốn nói sao?”
“Ân.”
“Nói a.”
“Không nói.” Tô Huy úp mặt xuống nệm. “Là chuyện không tốt của anh đó. Nói ra không khác nào chứng minh tôi là một người ích kỷ.”
“Bộ dạng phức tạp vậy, nhưng mà, với anh mà nói, không có gì là không tốt.” Ti Việt cười, khóe mắt hiện ra vẻ thích thú. Bàn tay kia vuốt tóc cậu cũng thật ấm áp.
Tô Huy cầm cái tay kia, đặt lên bụng mình.
“Nơi này, có một đứa nhỏ. Ba tháng.”
Từng chữ từng chữ nhấn mạnh rõ ràng. “Tôi trước giờ cũng không biết là thân thể này có thể mang thai, tôi, tôi tính sinh nó.”
Bàn tay kia đột nhiên cứng ngắc, nhưng sau khi hiểu rõ liền nhẹ nhàng, ôn nhu mà vuốt ve.
“Chuyện này, đừng nói với anh là nó không quan trọng.” Ti Việt nhẹ nhàng nói.
Tô Huy giật mình, ngẩng đầu lên nhìn. Cái tay kia vẫn đang xoa xoa bụng cậu. Rõ ràng trong phòng bệnh có hệ thống làm ấm, nhưng trên mặt vẫn có hơi lạnh toát ra.
“Anh sẽ cùng em một chỗ, chuyện đứa nhỏ, không sao cả.”