Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh

Chương 62




Không biết tại sao, càng là khi hai người thân mật như vậy, Thi Vinh càng thấy hoảng hốt. Có lẽ khoảng thời gian trước xảy ra quá nhiều chuyện, xuất hiện rất nhiều người vốn không nên xuất hiện trong sinh mệnh bọn họ, cho nên anh có cảm giác, một ngày kia, quá khứ sẽ giống một con quái thú, cắn nuốt bọn họ không còn một mảnh.

Anh cấp bách muốn mang Mạnh Nịnh rời khỏi nơi này, rời khỏi thủ đô này, đất nước này, đến ẩn cư trên đảo nhỏ xa xôi không có người ở, ở đó chẳng có ai cả, chỉ có hai người bọn họ. Nói vậy, có lẽ thú dữ trong lòng anh có thể được thoả mãn rồi.

"Lộ Lộ."

Mạnh Nịnh ừ một tiếng.

"Qua một thời gian nữa, chúng ta di cư đi?"

"Hả?" Mạnh Nịnh ngây ngẩn cả người. "Vì sao?"

Sao anh có thể nói cho cô biết tình hình được, vì thế cực kỳ nghiêm túc nói: "Không muốn ở lại trong nước."

"... Vậy, vậy cũng không cần di cư đâu, em, em không muốn di cư..." Mạnh Nịnh lo lắng nhìn anh một cái, sợ anh nổi giận, lại vội vàng bổ sung: "Nhưng d;d;l;q;dnếu như anh kiên định như thế, vậy thì di cư cũng được." Dù sao ở nơi nào cũng như nhau.

Thi Vinh nhìn cô một hồi, sau một lúc lâu, bình tĩnh nói: "Hay là thôi đi." Vừa dứt lời, anh đã thấy Mạnh Nịnh lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đột nhiên chua xót không chịu nổi, thực sự không nói ra lời được là cảm nhận gì.

Em không thích, vậy thì không cần cũng được. Nhưng em không thích anh, anh chẳng có cách nào tự đuổi mình đi vì em.

Chỉ có anh, nhất định phải vĩnh viễn cùng với em.

Thấy Thi Vinh không nói thêm gì, Mạnh Nịnh cũng thả lỏng, lẳng lặng hưởng thụ thời gian tắm suối nước nóng. Không thể phủ nhận, gả cho Thi Vinh, đời sống vật chất của cô gần như đạt tới mức mà một người không có khả năng đạt tới, anh chăm sóc cô cẩn thận, sợ cô không khỏe này, sợ cô không ổn nọ, nhưng càng như vậy, Mạnh Nịnh càng thấy nghẹt thở. Đôi khi Mạnh Nịnh cũng không nhịn được mà nghĩ, nếu năm đó Thi Vinh gặp một cô gái khác có thể khiến anh * như cô, có phải anh cũng sẽ đối xử với người đó như với cô hay không?

Mạnh Nịnh không biết, nhưng Thi Vinh rất rõ ràng.

Sẽ không.

Vì trên thế giới này chỉ có một Mạnh Nịnh.

Hai người bọn họ tựa vào nhau, không biết tại sao, Thi Vinh đột nhiên nghĩ đến mấy chữ bằng mặt mà không bằng lòng. Cả đời này thật có thể nói là anh muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chuyện xấu gì cũng từng làm, sóng to gió lớn cũng đã trải qua, nhưng thứ mà anh muốn có được nhất, có lẽ mãi mãi không thể có được.

Ngâm suối nước nóng rồi, hai người thoải mái dễ chịu mà ngủ một giấc, mãi đến sáng hôm sao mặt trời lên cao mới tỉnh dậy. Mạnh Nịnh đã lâu rồi không ngủ nước, lần trước cô ngủ nướng là khi mười mấy tuổi. Khi đó bài vở bề bộn, thời gian ngủ vốn không đủ, cho nên có cơ hội đã muốn ngủ. Thời niên thiếu cùng với khi trưởng thành quả nhiên không giống nhau.

Thi Vinh vốn định chuẩn bị đưa cô cùng đi chèo thuyền, nhưng hai người vừa thay quần áo xong đã nhân được điện thoại. Cuộc điện thoại này là do cấp dưới Thi Vinh gọi tới, Mạnh Nịnh đang bôi kem chống nắng, vừa thấy vẻ mặt của Thi Vinh, cô dừng tay lại, biết chắc chắn đã xảy ra chuyện, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Kết quả Thi Vinh để điện thoại xuống, nói: "Đinh phu nhân đã chết."

...

Yên lặng như cái chết. Qua một lúc lâu, Mạnh Nịnh mới nói: "À..."

Kỳ thật cô cũng không biết cảm xúc của mình ra sao nữa. Cô cho rằng ít nhất bản thân mình cũng nhân cảm thấy khổ sở, cho dù nó cũng chỉ là tấm lòng. Đáng sợ là, cô không khó chịu, mà cô không cảm thấy có gì là khổ sở, thậm chí từ đáy lòng cô còn xuất hiện một chút thoải mái!

Bản thân mình như vậy khiến cô sợ hãi. Cô không nên là người như vậy, mẹ ruột của cô chết đi, cho dù cô không có tình cảm gì với bà ta, nhưng cũng không nên đến mức ngay cả nước mắt cũng không chảy lấy một giọt.

Thi Vinh đi tới, kéo cô vào lòng, đôi mắt đen không nháy mà nhìn cô chăm chú, tuy không nói gì, lại cho thấy rằng anh hết sức lo lắng cho cô. Mạnh Nịnh ở trong lòng anh một lúc, hai tay dán lên vòm ngực rắn chắc của Thi Vinh, vốn muốn đẩy ra, nhưng cuối cùng lại không.

"Muốn khóc sao?" Thi Vinh hỏi. "Không cần phải khóc, bà ta đã không thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của một người mẹ, ngược lại, còn nhiều lần lợi dụng em, em vốn chẳng phải đau lòng vì bà ta làm gì."

Anh không thể lý giải được cái gọi là tình thân, bởi vì anh không có tình cảm gì với cha mẹ mình. Người thiếu thốn tình cảm như anh, có thể yêu Mạnh Nịnh, với bản thân mà nói chẳng khác nào một kì tích. Tự Thi Vinh cũng biết, nếu không có sự xuất hiện của Mạnh Nịnh, bây giờ anh nhất định là con người khốn nạn không việc ác nào không làm. Sự tồn tại của Mạnh Nịnh ràng buộc ràng buộc anh, quản giáo anh, nhưng anh vui vẻ chịu đựng.

Mạnh Nịnh rầu rĩ ừ một tiếng, nói: Chính là không đau lòng, em mới đau lòng."

Lời này khá trúc trắc, nhưng thế mà Thi Vinh lại hiểu. Người đàn ông chỉ số thông minh cực cao này lại có chỉ số cảm xúc thấp đến khó tin, chỉ có ở mạnh ninh, anh có thể liếc mắt một cái là nhìn thấu: "Có gì phải đau lòng, bà ta sinh em, lại không hỏi em có sẵn lòng không."

Nghe xong lời này, Mạnh Nịnh bật cười, lắc đầu nói: "Hay là về đi, em... Muốn đi thăm."

"Vì sao?" Thi Vinh mất hứng. Vì một người không quan trọng mà muốn phá hỏng kì nghỉ hai người hiếm lắm mới có được của bọn họ sao?

Mạnh Nịnh kiễng chân lên, khẽ hôn vào mặt anh một cái: "Cứ thế đi, anh đáp ứng em được không? Em muốn về thăm."

"Không có gì hay mà thăm." Lông mày Thi Vinh nhíu lại. "Bây giờ nhà họ Đinh hỗn loạn, em đi cũng sẽ không vui."

"Hỗn loạn?" Mạnh Nịnh hỏi.

Đúng vậy, hỗn loạn.

Tình cảm giữa Đinh Hoài Chí cùng Mộc Nhung Nhung ngày càng thẵm thiết, hiện tại hai người đã là Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu rồi, cả ngày cùng một chỗ như keo như sơn, nếu không phải sợ rớt lớp, ngay cả học Mộc Nhung Nhung cũng không muốn đi nữa. Mặc dù ngay từ đầu không có tình cảm gì với Đinh Hoài Chí, tiếp cận ông ta có một mặt là do Thi Vinh ra lệnh, về mặt kia, cũng là vì cô ta thực sự muốn có được Đinh Hoài Chí.

Tuy là Đinh Hoài Chí lớn tuổi, nhưng chăm sóc rất tốt, tóc nhuộm màu đen tuyền, xem ra cùng lắm thì ngoài bốn mươi thôi. Khi còn trẻ ông ta cũng là người đàn ông cực kì anh tuấn, nếu không thì sao Đinh phu nhân bên ngoài có thể để ý chứ? Hiện giờ tuy rằng đã già đi, nhưng mà ngũ quan vẫn không thay đổi mấy, nhất là khi so sánh với nam sinh ngây ngô trong trường d]d]l]q]dhọc, thật sự có thể nói là hấp dẫn vô cùng. Ông ta biết chiều chuộng phụ nữ thế nào, cũng cực kỳ dịu dàng săn sóc, quả thực có thể làm cho người ta đắm chìm trong lòng bàn tay ông ta.

Mộc Nhung Nhung chỉ là cô gái trẻ hai mươi tuổi, đâu thể nào chống lại tư thái này chứ, gái trẻ yêu chú già, lời này cũng không phải không có lí lẽ. Tuy nhiên, khát vọng với tiền bạc của cô ta vĩnh viễn vượt xa tình cảm với Đinh Hoài Chí.

Hai người bọn họ càng thân mật, Đinh phu nhân lại càng tức giận, bệnh của bà ta vốn không nên nổi giận, càng nổi giận thì tuổi thọ càng giảm. Vốn là sống không nổi một năm nữa, bây giờ càng yếu ớt, sau đó, nằm ở trên giường không dậy nổi nữa rồi. Đinh Hoài Chí không đến thăm bà ta, ngay cả con gái ruột là Đinh Linh cũng không có thời gian tới thăm, trừ hộ lý ra, bên cạnh Đinh phu nhân không có một bóng người.

Lúc bà ta trẻ tuổi, xinh đẹp mĩ miều, tràn đầy ảo tưởng tốt đẹp về tương lai và tình yêu. Nhưng bà ta có lẽ mãi mãi không ngờ tới, mình theo đuổi tình yêu như thiêu thân lao đầu vào lửa, sau cùng lại biến thành mặt trời lặn phía tây.

Chẳng có gì cả, mất hết mọi thứ, không giữ lại được chút gì hết.

Tuyệt vọng.

Khi hồi quang phản chiếu, Đinh phu nhân đột nhiên nghĩ đến mười năm trước, con gái đầu của bà ta, đứa bé đáng yêu kia đến tìm bà ta. Trong mắt đứa bé ấy tràn đầy tình cảm đối với mẹ, gọi bà ta là mẹ. Nhưng lúc đó bà ta trả lời như thế nào? À, bà ta sợ bị chồng hiện tại và con gái biết, một cái tát vung ra, nói: Tao không phải mẹ mày!

Một tiếng kia, lạnh lùng mà tàn nhẫn, Đinh phu nhân không biết làm sao lại nghĩ đến. Bà ta mở to đôi mắt vô thần, nghe tiếng tim đập càng ngày càng yếu của mình. Bà ta thật sự hối hận rồi... Vì sao bà ta lại như bị ma xui quỷ khiến thế, đến con gái ruột của mình cũng vứt bỏ? Lộ Lộ của bà ta rõ ràng thân thiết như thế, khiến người ta yêu thích như thế, nhưng vì sao bà ta lại đánh mất con gái mình cơ chứ rồi hả?

Lộ Lộ tội nghiệp của bà ta, quỳ gối dưới mưa, cầu xin bà ta cho vay một vạn tệ.

Bà ta không chịu.

Kỳ thật, bình thường bà ta tiện tay mua túi xách hay mua bình nước hoa đã quá một vạn rồi, cho dù là tiền boa bồi bàn cũng hàng trăm đến hàng nghìn, một vạn tệ không tính là nhiều. Nhưng bà ta lại không cho vay, vì sao ư? Đinh phu nhân nghĩ, có lẽ là bởi vì Thi Vinh đe doạ, nhưng hơn thế, chính là sợ đứa con gái này muốn bắt được điểm yếu của mình, từ nay về sau, coi bà ta như máy rút tiền?

Bản thân tiêu xài phung phí, sống mơ mơ màng màng e là mãi mãi không biết được, một vạn tệ nhỏ bé ấy, đối với Lộ Lộ khi đó quan trọng biết bao nhiêu.

Bà ta thật hối hận, bà ta thật hối hận... Khóe mắt Đinh phu nhân chảy ra một giọt nước mắt vẩn đục.

Bà ta còn nghĩ đến người đàn ông ấm áp kia. Ông ấy đối với bà ta, tuy rằng không có tình yêu nồng nàn, tuy rằng không có điều kiện tốt, tuy rằng không thể để cho bà ta sống một cuộc sống xa xỉ, nhưng quãng thời gian đó là khi bà ta đơn thuần nhất, bình yên nhất trong đời mình. Nếu là ông ấy, tuyệt đối sẽ không giống như Đinh Hoài Chí loại lòng lang dạ sói bạc tình đó, bỏ bà ta như giày cũ, tìm người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp hơn chung sống. Nếu là ông ấy, nhất định sẽ không rời không bỏ bà ta... Bà ta thật hối hận, bà ta thật hối hận!

Cho dù cuộc sống sẽ vô vị, nhưng so với bây giờ, người đi trà lạnh, lẻ loi một mình, nhưng chồng con không rời bỏ, cũng là hạnh phúc...

Đáng tiếc, đã quá chậm.

Miệng Đinh phu nhân không ngừng mấp máy, hộ lý để sát tai lại, mới nghe rõ miệng bà ta gọi "Lộ Lộ".

Lộ Lộ... Lộ Lộ là ai? Con gái của Đinh phu nhân không phải tên là Đinh Linh sao?

Hộ lý khó hiểu lắc đầu, xoay người đi ra ngoài. Ngay lúc cô ta quay người đi, Đinh phu nhân nhắm hai mắt lại.

Nhìn đi, thứ bà ta đeo đuổi cả đời, cuối cùng như giỏ trúc múc nước chẳng được gì.

Không phải của mình, cho dù khăng khăng đòi bằng được, cuối cùng cũng sẽ mất đi. Tình yêu đan xen dối trá và nghi ngờ, mãi mãi không thể gọi là tình yêu được.

Cả đời này bà ta theo đuổi thứ gọi là tình yêu đích thực, tới cùng thứ đó là gì?

Vấn đề này Đinh phu nhân vĩnh viễn sẽ không biết đáp án, có lẽ, bà ta vốn chẳng cần đáp án.