Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 908




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 908: Còn muốn được tôn trọng

“Này cô, xin cô tự trọng!”

Bùi Anh Thư hiển như là bị cái đẩy của anh làm cho khiếp sợ. Đối với thân hình và tướng mạo của mình cô ta vẫn rất có tự tin, cô ta ngồi bệt ở dưới đất, nhìn Lâm Quân một cách sợ hãi.

“Anh!”

“Cô cho tôi thứ tôi cần thì tất nhiên tôi cũng sẽ cho cô thứ cô muốn. Thế nhưng dã tâm của cô quá lớn, nó sẽ khiến cô chẳng chiếm được cái gì cả” Trong ánh mắt của Lâm Quân toát ra sự ghét bỏ không che giấu chút nào.

Sự chán ghét ấy đâm cho ánh mắt của Bùi Anh Thư phát đau: “Anh không sợ tôi sẽ không đưa cho anh sao?”

Bùi Anh Thư cười găn.

“Cô có thể làm vậy. Thế nhưng mà cô nên rõ hơn tôi Jackson là hạng người nào, nếu như để hắn biết được có người phản bội lại hắn, cô đoán người kia sẽ có kết cục như thế nào?”

Lâm Quân hiển nhiên là không có bị uy hiếp, anh cũng cười lạnh đáp lại Bùi Anh Thư. Bùi Anh Thư vừa nãy vẫn còn có thể cười nhạt, sau khi nghe những lời này của Lâm Quân sắc mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch.

“Anh chờ đấy!”

“Anh không cần phải biết, chỉ cần đừng có quên hứa hẹn anh đã cho tôi là được.”

“Đương nhiên rồi. Sau khi việc này kết thúc cô có thể trực tiếp về Việt Nam, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp công việc cho cô”

“Anh nghĩ tôi chỉ là muốn thứ này thôi sao?”

“Vậy cô còn muốn gì nữa?”

“Muốn được tôn trọng”

“Bùi Anh Thư không còn lỗ mãng như vừa rồi nữa, ánh mắt cô lúc này vừa kiên định vừa nghiêm túc.

Lâm Quân không nói gì mà đứng lên đi ra ngoài. Bùi Anh Thư nhìn bóng lưng anh rời đi, cô ta lại rót cho mình một ly rượu rồi lại một hơi uống cạn.

Ban đầu khi xa xứ đến nước Pháp, cô ta cũng muốn dốc hết sức mình làm ra sự nghiệp, thế nhưng không nghĩ tới quanh quẩn một hồi lại dựa vào cách này để về nước.

Thế nhưng kết cục hiện tại của cô ta bây giờ vừa thảm hại lại vừa ti tiện.

Một thân một mình ở nước ngoài có bao nhiêu khó khăn chỉ có bản thân cô ta tự biết, lúc cô đơn nhớ nhà bao nhiêu cũng chỉ có cô ta tự biết.

Sự cay đắng trong lòng giống như từng ly từng ly rượu vang không bị pha loãng, loại người đứng ở trên cao như Lâm Quân sao có thể biết được. Bên môi Bùi Anh Thư không khỏi vẽ ra nụ cười khổ tự giễu.

Lâm Quân lái xe, chiếc xe không lưu luyến chút nào mà chạy vùn vụt. Trong cái đêm cô đơn lạnh lẽo này, trong cái thành phố vắng vẻ quạnh hiu này dường như chôn cất quá nhiều tâm sự của con người.

Lâm Quân dõi mắt nhìn theo ngọn đèn mờ ngoài cửa xe, trên đường đã sớm không còn một bóng người, chỉ thỉnh thoảng có một hai chiếc xe chạy qua.

Anh nghĩ đến câu nói “Muốn được tôn trọng” của Bùi Anh Thư.

Có lẽ trong mắt Bùi Anh Thư chỉ có cuộc sống như anh thì mới được coi là sống, sống cuộc đời cao cao tại thượng, ngậm thìa vàng thìa bạc mà sinh ra, không cần phát sầu vì tiền bạc.

Không cần phải làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần dùng cái thân phận này thì đã được mọi người tôn trọng rồi.

Nhưng trên thực tế, bọn anh mỗi ngày đều phải mỏi mệt toan tính, mỗi một phân tiền đều phải thông qua một hội nghị.

Quyết định chiến lược, bôn ba ngược xuôi, trên vai một người phải gánh trọng trách nặng nề lo cho miếng cơm của toàn thể nhân viên của một công ty.

Mà hiện tại ở nước ngoài, cũng chính bởi vì cái thân phận này của anh mà khiến cho kẻ khác nhăm nhe lợi ích, vợ của mình thì trúng kịch độc, mạng sống bị đe dọa.

Không có cách nào tự mình chăm sóc con cái, cha mẹ thì phải đứng ra xử lý việc công ty, tất cả mọi người bên cạnh đều rơi vào trạng thái bận rộn túi bụi.

Ai không thích sống thư thả nhẹ nhàng?

Cuộc sống chưa bao giờ ưu tiên người nào cả, chẳng qua nó sẽ ban phát những trải nghiệm khác nhau cho những người đang ở giai đoạn khác nhau mà thôi. Mỗi một trận đấu mới đều là một lần trưởng thành mới, chẳng phải sao?

Anh tăng tốc độ xe, vào giờ khắc này anh chỉ muốn về nhà ngắm Lê Nhật Linh đang ngủ say thôi.

Hôn nhẹ lên trán cô, giúp cô đắp chăn, đối với anh mà nói đây mới là cuộc sống đơn giản nhất mà anh hăng mong muốn.