Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 870




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 870: Bất ngờ mà Lâm Quân không chuẩn bị

“Nếu được vậy thì tốt quá” Hạ Linh sống chung với cha nhiều năm như vậy rồi, cha vẫn luôn là một người có tính cách hơi tẻ nhạt một chút.

Hơn nữa, công việc nhiều áp lực, ngoại trừ ở trước mặt cô ấy sẽ ngẫu nhiên mà tỏ ra vui vẻ một chút thì bình thường ở trước mặt người khác cũng không vui vẻ giống như bây giờ.

Nhớ lại lần đầu tiên cô ấy cầm bản báo cáo kết quả xét nghiệm ADN của Lê Nhật Linh và Lê Vân Hàng, trên đó viết hai người có quan hệ huyết thống, Hạ Linh không khỏi cảm nhận được sự kỳ diệu của huyết thống.

So với quan hệ không máu mủ ruột thịt giữa cô ấy và cha, tuy rằng cô ấy đã quyết định sẽ chấp nhận tất cả, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bực.

“Vậy hai người nói chuyện tiếp đi, con hơi mệt, con về phòng nghỉ ngơi trước đây”

Hình như là nhìn ra được cảm xúc không hờn giận của Hạ Linh, Lê Nhật Linh nhìn thoáng qua Lê Vân Hàng sau đó lại nhìn về phía Hạ Linh, muốn nói gì đó nhưng lại bởi vì quá sốt ruột mà lại nói không được.

“Em không sao đâu chị.”

“Chị… Chị”

Mà bản thân cô ấy thật sự giống như lời của chú Jackson, chỉ là một đứa trẻ mồ côi.

Nhìn theo bóng dáng Hạ Linh đi vào phòng, nghe được tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Lê Vân Hàng mới thu hồi tâm mắt.

“Mấy năm nay, vẫn luôn đi tìm con gái lớn, lại bộn về nhiều việc của công ty… Cha nợ nó rất nhiều. Vậy nên con cũng phải hiểu cho nó. Đứa nhỏ này ngoài lạnh trong nóng, thật ra cũng là một đứa nhỏ hiền lành”

Lê Nhật Linh gật đầu, cảnh tượng ấm áp được cha ân cần dạy dỗ như thế này đã nhiều lần xuất hiện trong những giấc mơ của cô, bây giờ cuối cùng cũng thành hiện thực rồi, ngoài lòng biết ơn, trong lòng cô lại vô cùng cảm kích, sau đó cả hai mắt đều đỏ cả lên.

“Nhật Linh, hai người đang nói chuyện gì vậy!

Lâm Quân từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lê Nhật Linh mà cảm thấy đau lòng.

Sau đó anh rất có ý tứ mà nhìn sang Lê Vân Hàng, Lê Nhật Linh tự nhiên biết là Lâm Quân hiểu lầm rồi.

Vội vàng quơ tay.

“Chỉ là em… quá cảm động mà thôi”

Lê Nhật Linh nháy mắt, bởi vì nói chuyện mà cổ họng rất đau, ho lên một tiếng.

“Anh biết, anh biết rồi, em đừng nói chuyện nữa”

Lâm Quân căng thẳng an ủi cô, lại càng đau lòng hơn.

“Hôm nay là Giáng Sinh, anh có một bất ngờ muốn tặng em, em có muốn đi xem không?”

Lâm Quân ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy tay Lê Nhật Linh, giống như là nói chuyện với một đứa nhỏ.

Cô gật đầu, sau đó hơi thẹn thùng mà nhìn thoáng qua Lê Vân Hàng đang ở bên cạnh.

Lê Vân Hàng ho hai tiếng, tự nhiên sẽ không can thiệp vào chuyện của mấy người trẻ tuổi.

“Cha cũng đã lớn tuổi rồi, vậy nên cha đi ngủ trước đây, hai con đi ra ngoài chơi đi, nhớ về sớm một chút”

“Dạ, vâng ạ!”

Lâm Quân nắm tay Lê Nhật Linh kéo cô đi ra ngoài. Lê Vân Hàng rất hài lòng mà nở nụ cười.

Tuổi trẻ thật tốt, em ở trên trời có nhìn thấy hay không?

Con giống em như vậy, nhất định là con gái ruột của chúng ta rồi!

Lê Vân Hàng đi đến bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao, đột nhiên lại có chút nhớ người vợ quá cố của mình.

Ông chưa bao giờ nhắc đến mẹ của cô với cô và Lâm Quân, bọn họ cũng chưa từng hỏi ông, điều này thật sự khiến ông cảm tháy vô cùng nhẹ nhõm.

Lê Nhật Linh là một đứa nhỏ hiểu chuyện, rất biết cách quan tâm đến cảm nhận của người khác, điều này khiến lòng ông không khỏi cảm thấy chua xót và áy náy.

Mấy năm nay đại khái là cô đã chịu quá nhiều đau khổ nên mới có dáng vẻ như hiện giờ, là một đứa nhỏ biết suy nghĩ vì người khác.

Ra khỏi nhà, Lâm Quân vẫn nắm chặt tay Lê Nhật Linh.

Từ khi Lê Nhật Linh bị bệnh đến nay thì cô không được ra ngoài chơi.

Ngồi ở trong xe, nhìn thấy mọi người lái xe qua lại, ánh đèn nhấp nháy, còn có những cặp đôi nữa, trong tay truyền đến độ ấm, trong lòng cũng vô cùng ấm áp.