Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 795




Chương 795: Bóng đen

“Khốn nạn, muốn đối phó chúng tôi thì nhắm đến tôi đây này, làm hại phụ nữ thì còn gì là đàn ông chứ”

“Chuyện này tôi không thể làm chủ được, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh”

“Rốt cuộc anh là ai, người đứng sau là ai”

“Tôi nói rồi, chuyện này không quan trọng, tôi nhắc lại anh lần nữa, mau chóng rời khỏi Pháp đi, đừng có điều tra về bất kỳ tin tức của người mà các người muốn biết nữa “Anh đang nói đến chủ tịch của công ty LX sao?”

“Không có gì đế nói”

Điện thoại bị cúp, đầu óc Lâm Quân có chút hỗn loạn, rốt cuộc người này là ai, anh ta không muốn bọn họ điều tra về vị chủ tịch kia, vậy chắc anh ta cũng đã biết thân phận của Nhật Linh, chẳng có lý do gì để hại con gái của chính mình cả, tất cả chuyện này đều quá vô lý rồi.

“Anh là ai?”

Lâm Quân quay người lại nhìn thấy một bóng đen đang quanh quẩn trước phòng bệnh của Lê Nhật Linh, Khi đuổi theo lại không thấy bóng dáng đâu, nhìn về phương hướng mà bóng đen chạy đi, Lâm Quân quyết đoán trở về đẩy cửa phòng bệnh ra, may mà Lê Nhật Linh không bị làm sao cả, cô vừa mới tỉnh lại, nghỉ ngờ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Quân.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vật “Không sao, sao em lại dậy vậy”

“Vừa rồi nghe thấy trong phòng có tiếng động, nghĩ rằng anh quay lại, cho nên em mới tỉnh dậy, nhưng sau khi mở mắt lại không nhìn thấy anh, thật là kỳ lạ”

“Cái gì? Em nói em cảm thấy vừa nãy có người vào phòng sao? Em có bị làm sao không?

Có bị thương ở đâu không?”

Lâm Quân vội vàng vén chăn lên kiểm tra cơ thể Lê Nhật Linh, sự lo lắng này khiến Lê Nhật Linh không hiểu gì cả.

“Em không sao, rất tốt, anh nhìn xem”

Lê Nhật Linh dang hai tay ra lắc lắc, biểu thị Tình trạng của mình rất tốt.

Lâm Quân thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống giường, nhớ tới cuộc điện thoại đe dọa vừa rồi, lại nghĩ đến bóng đen, nỗi lo lắng quanh quẩn trong lòng đã lâu không thể tiêu tan được.

“Anh làm sao vậy? Em luôn cảm thấy gần đây anh cứ lạ lạ thế nào ấy, vô cùng căng thắng”

Lê Nhật Linh đặt tay lên lưng anh, lo lắng nhìn Lâm Quân “Cơm về rồi đây”

Hà Dĩ Phong vui vẻ đẩy cửa phòng ra, lập tức bị bầu không khí trong phòng lây nhiễm khiến cho có chút ngại ngùng.

“Sao vậy?”

Nhìn dáng vẻ của Lâm Quân, anh ta biết chắc đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Không sao, anh sao lại vui như vậy?”

Lê Nhật Linh muốn làm dịu bầu không khí xuống, cười nhẹ hỏi Hà Dĩ Phong.

“Cục cưng Lê Minh Nguyệt nhà tôi gọi điện cho tôi, em nói xem tôi có thể không vui sao.”

Hà Dĩ Phong mở túi trong tay, lấy thức ăn bên trong đặt lên bàn nhỏ bên cạnh giường bệnh.

“Mau ăn thôi, đều là món em thích ăn đấy.

Lâm Quân, tôi mua nhiều, cậu cũng ăn một ít đi.

Chắc là cậu cũng đói rồi”

“Không cần, để Nhật Linh ăn đi. Tôi không đói”

Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân có chút lo lắng, Lâm Quân đứng dậy đi ra cửa.

“Em ăn trước đi, anh ra ngoài hít thở không khí một chút”

Lâm Quân miễn cưỡng cười “Vâng”

Ánh mắt Lê Nhật Linh khóa trên bóng lưng của Lâm Quân, ánh mắt càng sâu thêm.

“Sao vậy? Hai người cãi nhau sao?”

Hà Dĩ Phong nhìn cánh cửa bị đóng lại, quay người hỏi Lê Nhật Linh.

“Không có, sao bọn em lại cấi nhau chứ”

“Vậy cậu ta bị làm sao vậy? Nhìn rất không có tỉnh thần.”

“Vừa rồi em nói với anh ấy là cảm thấy có người vào phòng, anh ấy vô cùng căng thẳng, hỏi em có bị thương ở đâu không, sau đó cứ như thế đấy, em cảm thấy gần đây Lâm Quân vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng”

“Như thế à?”

Hà Dĩ Phong suy tư, Lâm Quân này luôn là người có đầu óc tỉnh táo, nhưng mỗi lần có vấn đề liên quan đến Lê Nhật Linh là luôn loạn lên.

Hiện tại loại tình trạng lo lắng này nhất định sẽ khiến tinh thần của cậu ta kiệt quệ mất.

“Không sao, anh ra ngoài xem cậu ta”

Lâm Quân ngồi trên băng ghế dài ngoài hành lang, trong tay còn có điếu thuốc.

Hà Dĩ Phong đi qua giật lấy điếu thuốc trên tay anh.

Ánh mắt hiện lên tia giận dữ, trừng Hà Dĩ Phong “Cậu làm gì vậy?”

Giọng điệu lạnh đến thấu xương.

“Lâm Quân, lúc trước tôi nhìn nhầm cậu rồi, thật ra cậu chỉ là một tên hèn nhát, rõ ràng cậu biết hiện giờ Lê Nhật Linh đang gặp nguy hiểm, mà cậu vẫn còn suy sụp tinh thần như một con chó như vậy sao?”

“Câm miệng”

Lâm Quân đứng dậy đấm về phía Hà Dĩ Phong, có lẽ do không có tỉnh thần nên bị Hà Dĩ Phong nhanh nhẹn tránh được.

Vì muốn giúp Lâm Quân trút hết tâm sự ra, nên Hà Dĩ Phong đánh nhau với anh. Bởi vì Lâm Quân không tập trung nên bị Hà Dĩ Phong đám mấy phát, cơn đau khiến anh tỉnh táo lại.

Cuối cùng anh dứt khoát không thèm đánh trả, trực tiếp ngồi xuống đất, dể cho Hà Dĩ Phong tùy ý đánh anh Một cú đấm suýt chút nữa giáng vào mặt anh, Hà Dĩ Phong dừng lại “Sao cậu không đánh trả?”

“Cậu nói đúng, tôi đáng bị đánh. Cậu có biết Nhật Linh đối với tôi quan trọng như thế nào, nhưng mỗi khi có chuyện gì liên quan đến cô ấy tôi lại không biết làm sao cả. Cậu có biết chuyện ngày hôm nay đều có người sắp xếp không, vừa rồi bọn họ gọi điện thoại cho tôi, nếu như chúng †a không rời khỏi Pháp, tôi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra Nhật Linh không nữa”

Hà Dĩ Phong thu tay lại, giận dữ lắc lắc.

“Vậy bây giờ cậu chuẩn bị làm cái gì?”

“Tôi quyết định rồi, tôi nên đưa cô ấy về Việt Nam, chỉ có như thế mới có thể bảo đảm được an toàn của cô ấy Ánh mắt Lâm Quân kiên định, bàn tay nắm chặt đập mạnh xuống đất, máu tươi chảy ra.

“Sao cậu phải làm như vậy, làm như thế là cách làm hèn nhát. Nhật Linh muốn gặp cha của cô ấy như vậy, cậu làm như vậy Nhật Linh sẽ không đồng ý đâu. Hơn nữa nếu như đám người đó thật sự muốn ngăn cản Nhật Linh gặp cha cô ấy, vậy thì khi trở về Việt Nam cũng không chắc sẽ được an toàn”

“Vậy cậu bảo tôi phải làm thế nào đây, để mặc cô ấy bị thương ở đây sao? Cô ấy không phải Lê Minh Nguyệt, cậu hoàn toàn không hiểu trong lòng tôi đang bị giày vò thế nào đâu, dù sao lần này cho dù cô ấy có đồng ý hay không, oô ấy muốn trách thì cứ trách tôi đi, cho dù có trói tôi cũng phải trói cô ấy trở về.

“Cậu có ý gì vậy, nếu như là Lê Minh Nguyệt đương nhiên tôi sẽ liều chết bảo vệ cô ấy, nhưng là Nhật Linh tôi cũng không thế bỏ mặc cô ấy được. Đừng quên tôi cũng từng yêu Nhật Linh, bây giờ cô ấy là người bạn quan trọng nhất trong lòng tôi”

“Không phải bây giờ cậu vẫn còn thích Nhật Linh đấy chứ?”