Chương 625: Đĩa đựng trái cây
Hà Dĩ Phong thật sự xem Lê Minh Nguyệt như người vô hình, lấy tay đẩy đĩa trái cây về lại, nhưng không giữ chắc, cái đĩa rơi xuống mặt đất, vỡ thành mảnh nhỏ, hoa quả ở bên trong cũng rơi vãi trên đất.
“Hà Dĩ Phong!” Trong nháy mắt, Lê Minh Nguyệt bốc lửa. Thứ gì trong đĩa trái cây đó cũng đều do nàng tỉ mỉ gọt vỏ, dù trong mắt anh ta thì nó không đáng bao tiền, nhưng Hà Dĩ Phong cũng không thể đối xử với mình như vậy chứ?
Lời giải thích của Hà Dĩ Phong vốn đã đến bên miệng, nghe Lê Minh Nguyệt nổi giận đùng đùng mà hét tên mình lên, không còn bình tĩnh nữa, thì tâm trạng anh ta không tốt, tính cách cũng không.
Hà Dĩ Phong ném mấy thứ trong tay sang một bên, tiện đó ngã nằm trên ghế sô pha mềm mại, miễn cưỡng nhướng mi mắt lên hỏi: “Sao đấy?”
“Sao anh có thể làm vậy hả!” Lê Minh Nguyện thật sự giận dữ, chỉ tay vào Hà Dĩ Phong, còn có vài phần uất ức. Hà Dĩ Phong không chỉ không coi mình vào mắt, mà cả thành quả lao đông của mình cũng không biết trân trọng! Cô ấy biết tâm trạng anh không tốt, nên mới cố ý vào nhà bếp cắt cho anh một đĩa trái cây.
“Đây là nhà của tôi, vì sao tôi không được làm vậy? Em cho em là ai?” Hà Dĩ Phong cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Lê Minh Nguyệt, bộ dạng lười biếng, lời nói ra lại hệt như dao khoét vào người, Lê Minh Nguyệt nghẹn trong lòng một cái, nước mắt chỉ trực chờ tuôn ra.
Hà Dĩ Phong thấy thế lại càng phiền muộn hơn. Từ khi nào Lê Minh Nguyệt hở một tí là thích khóc như vậy?
Anh đứng dậy, một cước đá văng mảnh nhỏ trên đất, chuẩn bị trở về phòng, bình tĩnh một lát.
Lê Minh Nguyệt nghĩ, anh ấy đi rồi, cô vốn không phải kiểu người không chịu nghe không buông tha, nhưng Hà Dĩ Phong đối xử với cô như thể, cô sẽ cảm thấy uất ức, cảm thấy vô cùng không công bằng.
“Hà Dĩ Phong!” Lê Minh Nguyệt ém nước mắt xuống: “Anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi như thế? Anh có biết đĩa trái cây này là tôi phải vất vả thế nào mới cắt được không?”
“Dựa vào đâu? Lê Minh Nguyệt, mới một chút cô đã thật sự xem mình là bà Hà rồi phải không?
Cùng lắm chỉ là một đĩa trái cây thôi, cô uất ức cái gì? Mỗi tháng tôi đưa tiền cho cô, chẳng lẽ còn chưa đủ?” Hà Dĩ Phong nhíu mày nhìn Lê Minh Nguyệt, cảm thấy tâm phiền ý loạn.
‘Sau khi nói xong, anh ấy mới phát hiện ra mình nói không suy nghĩ. Tuy là mỗi tháng anh đều đưa tiền cho Lê Minh Nguyệt, nhưng cô ấy chăm sóc mình, quan tâm, dọn dẹp nhà này, đâu có mắc nợ anh?
Lê Minh Nguyệt hệt như bị hắt cho một chậu nước lạnh, từ đầu tới chân đều lạnh đến đáy lòng.
Đúng vậy, cô dựa vào đâu chứ? Cô ấy luôn sống ở đây, người ngoài đều nghĩ cô ấy là vợ của Hà Dĩ Phong, cô cũng vẫn luôn giúp anh dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp chuyện gia đình, thỉnh thoảng Hà Dĩ Phong cũng dịu dàng khiến lòng cô rung động.
Nhưng cô lại không phải bà Hà, quan hệ của bọn họ lúc này cùng lắm chỉ là chủ nhà và người thuê.
Lê Minh Nguyệt đột ngột bình tĩnh hẳn, nhìn Hà Dĩ Phong, giận đến mức mặt đỏ lên, bên trên còn rơi vài giọt nước mắt.
Hà Dĩ Phong bống nhiên có chút không đành lòng Lê Minh Nguyệt tìm thùng rác lại, bỏ từng mảnh từng mảnh vỡ thủy tinh vào trong thùng rác.
“Tôi giúp em” Hà DĨ Phong vương cổ, biết mình sai rồi, muốn bù lại chút gì đó, cũng nhảy xuống từ sô pha, ngồi xổm ở trước mặt Lê Minh Nguyệt.
“Anh cút ngay!” Lê Minh Nguyệt phẫn nộ mà vung tay lên, ngón tay cũng không cẩn thận chạm vào mảnh thủy tinh trên đất, bị cắt một đường thật dài. Miệng vết thương không ngừng tràn máu ra, nhưng cô lại không cảm giác được chút đau đớn nào.
Hà Dĩ Phong cũng nóng nảy, thấy ngón tay Lê Minh Nguyệt không ngừng đổ máu, cô vẫn còn luôn cúi đầu, không hề nhìn anh lấy một cái. Hà Dĩ Phong nhìn hết nhà một vòng, thật sự cũng không biết băng cá nhân bó vết thương trong nhà mình năm ở đâu, dù sao mấy thứ đó bình thường cũng do Lê Minh Nguyệt quản lý, anh nào từng để trong lòng?
Anh lòng như lửa đốt mà bắt lấy ngón tay của Lê Minh Nguyệt, ngậm vào trong miệng, khoang miệng liền dâng lên một tràn mùi máu tươi. Lê Minh Nguyệt ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên, lúc này Hà Dĩ Phong mới phát hiện mặt của cô đã đầy nước mắt, thậm chí trên môi đỏ mọng cũng bị cô tự cắn ra mấy dấu răng thật sâu.
Hà Dĩ Phong đau lòng khó hiểu, đứng dậy.
Chẳng lẽ anh đã thật sự quá phận rồi? Nếu không Lê Minh Nguyệt cũng sẽ không thành như thế này.
Lê Minh Nguyệt rút tay ra, lau nước mắt, bộ dạng vừa uất ức vừa giận dữ, nức nở đứt quãng nói: “Hà Dĩ Phong! Tôi biết anh xem thường tôi không phải vì anh có tiền, tôi cần lấy lương của anh mà sống. Nhưng tôi cũng là một con người mà, anh dựa vào đâu mà nói tôi như vậy, anh dựa vào đâu mà chơi trờ mặt nặng mày nhẹ, vô duyên vô cớ đó với tôi?”