Chương 584: Làm xong, để cho tôi đi
Cơ thể Lê Nhật Linh hơi cương cứng, cô nắm chắt son môi trong lòng bàn tay.
‘Sau khi trải qua nụ hôn như vũ bão, Lê Nhật Linh vội vàng há miệng hít thở không khí, cơ ngực.
Lâm Quân cũng phập phồng kịch liệt: “Lê Nhật Linh, em ngoan một chút đi, đừng nói chuyện với anh kiểu đó nữa. Nếu không thì anh sẽ không nhịn được lột sạch em ra để mài giữa lại tất cả góc cạnh trong ba năm nay của em đấy”
“Rồi sao?
“Cất hết tất cả những đôi cánh của em, vĩnh viễn nhốt em ở trong căn phòng này”
Nhiệt độ cây son môi truyền vào lòng bàn tay khiến Lê Nhật Linh hơi khôi phục lại chút tỉnh táo, thế nhưng đáy mắt cô lại tràn đầy sự châm chọc: “Lâm Quân, anh nói vậy có phải chứng tỏ anh rất yêu tôi, thiếu tôi thì không được không?”
Lâm Quân mím môi, cả người cúi xuống đè cô dưới thân, nhìn chăm chăm vào ánh mắt Lê Nhật Linh, hô hấp của hai người đều quấn quít chung với nhau.
Cô chậm rãi giơ tay lên đưa son môi ra trước mặt hai người: “À, đây là của người phụ nữ nào bỏ quên thế? Đối với anh thì người phụ nữ nào cũng có thể mà, cần gì phải làm khó tôi chứ. Bỏ qua cho bản thân anh, cũng bỏ qua cho tôi, như vậy.
không tốt sao?”
Lâm Quân nhíu mày, đoạt lấy son môi trong tay cô rồi tùy ý vứt lên mặt đất. Anh nâng gương mặt cô lên, chóp mũi dán sát vào mũi cô, lúc nói chuyện dường như ngay cả đôi môi cũng dính lấy môi cô: “Em để ý sao? Em để ý đúng không?”
Cô nâng mắt lên: “Ừ: “Anh cũng biết em sẽ để ý mà”
“Đương nhiên, nếu như anh có những người phụ nữ khác thì may mắn thay, đối với tôi đó lại là một sự giải thoát”
Nụ cười của Lâm Quân lập tức biến mất, chỉ trong chốc lát, cả gương mặt như bao trùm một †ầng sương mỏng: “Vậy vì sao em còn trở lại chứ?”
Cô nghiêng đầu đi, nhìn lên chỉ đang nằm trên đất, cười nhạt nói: không phải bởi vì anh.”
Cho dù tính tình người nào tốt hơn nữa cũng sẽ không bình tĩnh được, huống chỉ vốn dĩ anh không phải là một người tốt tính gì Bàn tay to lớn chợt xé quần áo cô ra, lộ ra một mảng da thịt tươi non son môi ù sao cũng “Không phải vì anh… Được lắm, hay cho câu không phải vì anh.” Anh khàn giọng cười cười.
Biết bản thân mình không thể nào kháng cự được, cũng biết nếu như muốn dẫn Hạ Ly đi thì sẽ phải trả giá thật lớn, cô siết chặt tấm drap trải giường dưới thân: “Làm đi, làm xong sớm một chút, sau đó để cho tôi và con bé đi Ba năm không nếm được mùi vị, dường như Lâm Quân muốn tối nay phải đòi lại tất cả Lê Nhật Linh chỉ hờ hững nhìn anh, quật cường không nói thêm một tiếng nào.
Toàn bộ sự phản nghịch của cô đều lọt vào tầm mắt Lâm Quân, anh cũng không nói chuyện nữa, tuy nhiên động tác dưới thân lại không ngừng va chạm.
Cho dù Lâm Quân có làm thế nào thì Lê Nhật Linh vẫn kiên trì cắn môi dưới như cũ, mãi cho đến khi dấu răng của cô hắn sâu trên đôi môi.
Cũng không biết qua bao lâu thì cuối cùng trận ác chiến này mới kết thúc.
Lê Nhật Linh cứ giống như một đứa bé năm trên giường, ngay cả khí lực giơ tay lên tát anh một bạt tai cũng không có. Lâm Quân đứng dậy nhặt quần áo dưới đất lên, hờ hững nhìn cô rồi đi thẳng vào phòng tắm.