Chương 502: Cậu bé là đồ dư thừa
Lâm Niệm Sơ ôm chặt lấy chân cô ta, lần đầu tiên để lộ ra dáng vẻ yếu đuối của con trẻ: “Nhưng con không muốn xa mẹ, từ sau khi mẹ chết luôn là mẹ chăm sóc con, mẹ nghĩ cách chữa bệnh cho con, mẹ muốn con sống tiếp, nhưng họ lại nghĩ rằng con không nên đến với thế giới này…
Con chỉ muốn ở với mẹ thôi, không muốn xa mẹ đâu?
“Nhưng biết làm thế nào được bây giờ, con sắp bị đưa đi mất rồi, cha con sẽ nuôi con chứ không nuôi mẹ đâu, mẹ không có tiền đi ra nước ngoài”
“Con không muốn ra nước ngoài, nghe tiếng nước ngoài con không hiếu, con muốn ở lại đây cùng với mẹ”
Lâm Thùy Ngọc xoa đầu cậu bé, chọc ngoáy vào trái tìm yếu mềm của đứa trẻ không chút đản đo: “Nhưng con cũng thấy rồi đấy, cha con với người phụ nữ kia đã có em bé rồi, có tận hai đứa.
Một trai một gái, đủ nếp đủ tẻ, nên đối với họ thì Niệm Sơ là dư thừa”
Lâm Quân đã quyết định sẽ đưa Lâm Niệm Sơ đi.
Quân át chủ bài Lâm Niệm Sơ đã hết tác dụng.
Lâm Thùy Ngọc cũng không muốn nói nhiều thêm, về cơ bản đã không thể nào xoay chuyển được tình hình hiện tại.
“Người thừa sẽ không được giữ lại đâu, Niệm Sơ, con chuẩn bị ra nước ngoài đi, con sẽ khỏi bệnh, con sẽ không chết đâu” Lâm Thùy Ngọc nhìn đăm đăm đứa trẻ trước mặt, đây là lời cảnh cáo cuối cùng dành cho cậu: ” biết đâu ra nước ngoài lại là điều tốt nhất dành cho con.”
Sự thù hận hiện rõ trên gương mặt xanh lét của Lâm Niệm Sơ: “Con không muốn! Con không muốn ra nước ngoài! Con cũng không muốn xa mẹ!”
Mẹ ruột là một người điên, từ nhỏ đến lớn Lâm Niệm Sơ chưa từng có cảm giác an toàn.
Đối với cậu bé thì Lâm Thùy Ngọc là người thân thiết nhất đáng tin nhất, thế mà bây giờ không những cậu bé phải xa Lâm Thùy Ngọc mà còn bị coi như rác rưởi tống ra nước ngoài, cậu bé không cam tâm, cậu bé không bằng lòng!
“Niệm Sơ, ra nước ngoài đi con, con là thứ đồ dư thừa có cũng được không có cũng chẳng sao.
Con ở lại nơi này, bọn họ nhìn con lại cảm thấy chướng mắt, ngược lại ra nước ngoài sẽ khiến họ sinh lòng áy náy. Đợi khi con lớn lên, biết đâu áy náy sẽ biến thành phần tài sản chia cho con”“
Lâm Niệm Sơ không hiểu thế nào là tài sản và áy náy, cậu bé chỉ biết mình sắp bị đưa đến một nơi không có ai bầu bạn, không có ai chuyện trò cùng.
Với cậu bé thì ra nước ngoài đồng nghĩa với xuống địa ngục Lâm Niệm Sơ siết chặt nắm đấm, cậu nhóc gắn giọng, như đang hỏi Lâm Thùy Ngọc, lại giống như đang nói với chính mình: “Chỉ cần con của người phụ nữ xấu xa kia biến mất thì con sẽ không phải người thừa nữa đúng không”
Lâm Thùy Ngọc không ngờ cậu bé lại nói ra những lời như vậy, sau mấy giây sửng sốt, cô ta lại vẫn gật gù tiêm nhiễm vào đầu cậu nhóc: “Đúng thế, chỉ cần con của người phụ nữ xấu xa biến mất thì con sẽ không bị ra rìa”
Tay của cô ta đã bị tàn phế, làm cho Lê Nhật Linh mất con để bù đắp lại cũng không quá đáng chứ hả.
Ánh mắt Lâm Thùy Ngọc sắc lạnh.
Hoàng Ánh ra khỏi phòng bệnh của Lê Nhật Linh đi tìm khắp một vòng mới thấy Lâm Niệm Sơ và Lâm Thùy Ngọc đang đứng cạnh cầu thang “Hai đứa làm gì ở đây thế?”
Lâm Thùy Ngọc làm mặt tươi tỉnh, viện ngay lấy một cái có: “Niệm Sơ nói muốn đến thăm mợ chủ xem thế nào, không biết mợ chủ và các bé có.
sao không, cháu không dám cho Niệm Sơ đi nên bế Niệm Sơ chơi quanh cầu than.
Nhắc đến Lê Nhật Linh, Hoàng Ánh lại thấy bực chai: “Cô làm đúng, quả thực Niệm Sơ không nên đến thăm cô ta, lỡ như cô ta cảm thấy khó chịu chỗ nào lại đổ tội lên Niệm Sơ của chúng ta ngay được”
Hoàng Ánh nắm tay Niệm Sơ, lưu luyến nựng má đứa cháu trai bé nhỏ: “Lâm Thùy Ngọc, cô đến phòng bệnh thu dọn hết đồ của Niệm Sơ đi, ngày mai đích thân tôi sẽ đưa Niệm Sơ ra nước ngoài.
Tới lúc đó cô đến từ đâu thì trở về chỗ đó đi”