Chương 472: Ghen tuông
Trần Hi Tuấn cười tủm tim đánh gấy suy nghĩ hão huyền của em gái: ‘Xác suất chuyện này xảy ra tất thấp, mà khả năng cha suy nghĩ đến chuyện này còn thấp hơn. Nhưng mà nếu bây giờ em cứ đứng tán dóc, không mau chóng trở lại hội trường, anh nghĩ cha chắc chản sẽ tức giận đó”
Trần Hi Lam ngẩn người, chân bỏ chạy.
Đúng thết Hôm nay bọn họ là chủ tiệc, cha cố ý dặn hai người phải đến sớm một chút âm hộp giày co Nhưng mà bây giờ nhìn đồng hồ xem, còn hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu Ngộ nhỡ bị kẹt xe nữa là xong luôn!
Đi vào thang máy, lúc này Lâm Quần mới buông lỏng tay, cho Lê Nhật Linh không gian hoạt động.
Cô cụp mắt xuống, muốn nhìn bụng của mình, xem có thể nhìn thấy được mũi chân hay không Cô nhảm một con mắt lại, mở con mắt kia ra, nhìn một cái, lại không thấy.
Cô chưa kịp đổi mắt nhìn lại, bồng nhiên Lâm Quân nghiêng người, đẩy cô lên vách thang máy lạnh buốt.
Một tay anh cầm cổ tay cô, một tay anh chống bên tai cô.
Anh trầm giọng kêu tên của cô, con ngươi tối đen sâu không thấy đáy: “Lê Nhật Linh.”
Cô bị ép ngẩng đầu lên đối mặt với anh, không hề chớp mắt nhìn trực tiếp vào mắt anh, xem như đáp lại “Đối xử với anh thì hờ hững lạnh lếo, mà đối với Trần Hi Tuấn kia lại có thể cười cười nói nói.
Đó chỉ là một thằng nhóc còn chưa mọc hết lông thôi, cho dù em muốn chọc giận anh, thì cũng nên tìm đối tượng trưởng thành chút đi” Lâm Quân tức giận, nói với vẻ ghen tuông Anh đã quen với cô lạnh lùng, không thể quen khi cô nhiệt tình với người khác.
Càng không thể chấp nhận người được đối xử khác biệt kia là đàn ông.
“Nếu như anh không cản em lại, có phải em sẽ cho cậu ta số điện thoại rồi không?” Giọng nói của anh trở nên lạnh lùng.
“Đây chỉ là mối quan hệ bình thường thôi” Lê Nhật Linh nhìn dáng vẻ ghen tuông của anh, cảm thấy càng buồn cười: “Xem đi, ở bên cạnh anh, em còn không có quyền được kết bạn nữa à”
“Em là vợ của anh” Lâm Quân nâng cảm cô lên: “Lê Nhật Linh, em phải nhớ kỹ em là vợ của anh”
“Chuyện này còn chưa chắc, rất nhanh sẽ không phải nữa” Cô trả lời lạnh lùng.
Tim anh đã bị cô đâm một lỗ chảy đầy máu, máu tươi chảy ròng ròng: “Anh nói rồi, không thể ly hôn trừ khi anh chết”
Lê Nhật Linh thở nhẹ, giọng nói mang theo vẻ chế giễu: “Từ Trần Hi Tuấn mà lại nói đến chuy: chết, trí tưởng tượng của anh cũng cao quá đã Trong lòng anh cảm thấy hoảng sợ, dáng vẻ không thèm quan tâm của cô làm anh có cảm giác bất an.
Chỉ có thể một lần rồi thêm một lần, nghiêm túc nói với cô rắng: “Lê Nhật Linh, em là của anh, em có nghe thấy không”
Trong khoảnh khắc đó, trong mắt cô mang theo nụ cười bi thương.
Là đồ chơi của anh sao? Hay là thế thân?
Bồng nhiên anh che mắt cô lại, giọng nói nặng nề vang lên bên tai cô.
“Lê Nhật Linh, anh không cho phép em dùng ánh mắt thế này nhìn anh, anh không cho phép!”
Ánh mắt của cô như đang nhìn một trò cười, coi thường và không thèm quan tâm Tình cảm sâu đậm và tin tưởng dựa dẫm đều biến mất hầu như không còn, chỉ còn vẻ đau thương khắp chốn.
“Lê Nhật Linh, không cho em dùng ánh mắt như thế nhìn anh!”
“Vậy anh muốn em làm thế nào?”
Ánh mắt cô bị ngăn trở, cô không nhìn thấy gì cả, nhưng những giác quan khác và nhịp đập trái tim lại cảm giác rõ ràng.
Bàn tay to lớn, lúc nào cũng có thể che khuất mắt cô. Mà sự tồn tại của anh vẫn luôn kiềm chế cuộc sống của cô: “Chuyện của Hạ Lan Châu, anh không nói với em, em tha thứ cho anh. Nhưng mà chuyện của Lâm Niệm Sơ, anh lại chưa từng nói thắng với em, thậm chí quá khứ của anh và Lâm Thùy Ngọc cũng chỉ biết sơ qua. Anh muốn em nhìn anh thế nào? Lâm Quân, anh nói đi, em nên nhìn anh thế nào?”