Chương 402: Tai họa ngầm
Tối nay Lâm Quân làm động tác nào cũng rất mãnh liệt như bị cái gì kích thích vậy. Lúc này anh không muốn chơi trò tán tỉnh gì như mọi khi mà chỉ nặng nề đâm thẳng vào thân thể của cô, kết hợp làm một thể với cô, giải phóng trong cơ thể cô hết lân này đến lần khác.
Đến bây giờ, Lê Nhật Linh mới biết được trước đây Lâm Quân luôn “chừa lại một đường sống” cho mình, tối nay, anh mới thật sự được thỏa mãn.
Sau khi đã giày vò cô đến mức khiến cô thiếp đi, anh vẫn chưa có ý định kết thúc buổi tối đầy mê loạn ngay lúc này.
Mẹ của anh đồn anh vào thế bí từng chút một khiến anh hơi cảm thấy hơi bất an, nếu không thể làm cô mang thai thì anh thật sự không còn gì để bảo đảm cho chuyện sau này nữa.
Không biết Lâm Quân đã phóng thích vào người Lê Nhật Linh bao nhiêu lần mà vùng bụng nhỏ nhắn của cô to tròn lên giống như ăn quá no vậy. Thấp giọng rên rỉ một tiếng, Lâm Quân mới rút ra khỏi cơ thể cô.
Chất dịch hơi đục chậm rãi chảy ra, phản chiếu vào trong đôi mắt càng tôi tăm hơn của anh.
Hoàng Ánh không những không nói cho Lê Nhật Linh biết đứa bé ấy là con anh, cố ý bảo Lê Nhật Linh đi thăm đứa bé ấy mà còn nói cho văn vẻ là bồi dưỡng tình cảm nữa chứ, rõ ràng là đang cố ý tạo áp lực cho anh mà.
Cho dù Lê Nhật Linh vẫn đồng ý nhận đứa bé này sau khi biết được sự thật, anh vẫn không muốn Lê Nhật Linh làm mẹ kể của nó.
Thật ra Lâm Quân cũng đang thấy rất sâu não. Bản thân anh cũng không biết từ khi nào mà mình lại có một đứa con riêng. Mặc dù Lâm Quân và Hà Dĩ Phong luôn cùng nhau chơi bời lêu lổng bên ngoài rất nhiều trước khi kết hôn nhưng anh luôn có chừng có mực, nếu những người phụ nữ đó có ý đồ gì xấu thì anh luôn tự dọn dẹp sạch sẽ, không để lại bất kỳ tai họa ngâm nào cho mình.
Sau này, khi tưởng mình bị Lê Nhật Linh “tính kế” rồi có một cuộc hôn nhân ngoài ý muốn, anh cảm giác phụ nữ chẳng có gì thú vị nên mới đàng hoàng lại một chút.
Đừng nói là đứa bé Lâm Niệm Sơ kia, cho dù là Lâm Thùy Vân, Lâm Quân cũng gần như không có bất cứ ấn tượng nào. Anh không nhớ cô gái ấy có khuôn mặt ra sao, dáng người như thế nào, cũng không nhớ tất cả những gì liên quan tới cô ấy. Anh chỉ còn hơi nhớ đến cái tên này có một chữ “Hân”.
Lúc đó anh còn học đại học, Hà Dĩ Phong đẩy một cô gái cho anh vào dịp sinh nhật của anh, anh sợ không giải quyết sạch sẽ nên đã từ chối ngay.
Về sau, hai người đều uống say bí tỉ, mơ mơ màng màng cá cược về hoa hậu giảng đường đang đi làm ở quán bar này. Đó là một ván cược xem ai có thể lấy được đêm đầu tiên của cô gái này.
Kết quả đương nhiên là anh thắng, anh cho cô gái kia một số tiền lớn, còn cô ấy thì cũng biết điều mà tự bỏ đi rất nhanh.
Anh vốn cho rằng cô gái kia là người nhất dễ giải quyết nhất, ai mà ngờ được cô ấy lại điên điên khùng khùng về quê sinh một đứa con ra chứ?!
Nói đến đây, anh nhận ra mình không nên sống cẩu thả như Hà Dĩ Phong. Sung sướng được mấy ngày, cuối cùng lại lòi ra được một đứa con, không thể nào quay đầu. Mà Hà Dĩ Phong chơi tới bến như vậy, thế mà bây giờ chẳng gặp rắc rối gì cả, sống còn thoải mái nhẹ nhàng hơn cả anh.
Trong lòng Lâm Quân rối như tơ vò.
Anh vào phòng tâm lấy khăn ướt lau sạch cơ thể đầy dấu hồn và chất dịch của Lê Nhật Linh, lau xong thì đắp chăn cho cô rồi hôn cô một cái.
Động tác của anh đầy thành kính mà dịu dàng, nhưng trong đôi mắt anh lại là nỗi ân hận sâu sắc.
Nếu biết trước sẽ gặp được cô yêu tinh đây quyến rũ này, mấy năm trước có chết anh cũng không đi lung tung chơi bậy với Hà Dĩ Phong đâu.
Lê Nhật Linh bị anh hôn nhiều quá nên tỉnh dậy, hai tay mềm mại vô lực khoác lên đầu vai anh, cô hơi nghiêng đầu, nói: “Thôi, em mệt quá”
Lâm Quân nở nụ cười đây chua xót: “
Cảm giác được anh đang buông tay thả mình ra, cô lại mông lung mở mắt ra, kéo lấy bàn tay của anh, đôi môi bất an mà bíu lên, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Lâm Quân cầm tay cô đặt lên thân thể trần truồng của mình, ngả ngớn hỏi: “Lau người cho em rồi, anh còn phải đi tắm nữa chứ, biết chưa?”