Chương 1350
Tiếng mấy đứa bé ríu rít khiến cho tâm trạng của Lâm Ảnh rối tinh rối mù.
“Sao mẹ lại không cần các con được chứ?”
Mặc dù Lâm Ảnh nói thế nhưng trong lòng lại có chút chua xót. Cô ta rất thích những đứa bé này nhưng cũng không thể không rời đi.
Trước đó Lâm Ảnh có thể ở lại đây vì Lâm Quân để cô ta ở lại, bây giờ anh đã bảo cô ta đi rồi, cô ta cũng chẳng có lý do để ở lại.
Lần này, Lâm Ảnh muốn sống vì mình một lần, không muốn để cho.
người khác đá tới đá lui nữa. Bởi vậy rời khỏi đây chỉ là sự bắt đầu tốt hơn, cô ta thầm hạ quyết tâm nhưng không nghĩ rằng lại buồn như vậy.
“Alo, Lâm Quân!”
Khi Lâm Quân nhận được điện thoại của Lê Vân Hàng thì vẫn có chút ngoài ý muốn, bởi vì những ngày qua ông vẫn luôn không có chút tin tức nào.
“Ngày mai cha về nước, thăm cháu của cha!”
“Thật ạ?”
“Thật, bây giờ cha đã sắp có gì để lo lắng cả, chuẩn bị về “Cha nên nghĩ như thế sớm hơn, về nhà chơi với con cháu, rảnh rỗi thì chơi cờ với cha con, chắc chắn sẽ rất thảnh thơi thích thú.”
šp cho Hạ Linh xong hết rồi, cũng chẳng Lâm Quân vừa cười vừa nói.
“Cha nghĩ như thế đó. Cha về con đừng có ghét bỏ ông già này đấy”
“Sao mà thế chứ” Lâm Quân cười cười rồi gật gật đầu.
Bảy tháng sau.
“Vợ ơi em ăn nhiều một chút đi”
Hà Dĩ Phong nhìn Lê Minh Nguyệt rồi gắp một miếng thịt lớn bỏ vào chén cô ấy.
“Ăn nữa à, em đã nặng hơn lúc chưa có thai gần hai mươi cân rồi, nếu cứ tiếp tục như thế thì cho dù có sinh xong em cũng sẽ trở thành một cô gái mập, xấu xí chết đi được”
Lê Minh Nguyệt sờ sờ lên cái bụng lớn của mình rồi nói với vẻ lo lắng. Những người phụ nữ có thai khác thì đều nôn nghén, nhưng từ sao.
khi Hà Dĩ Phong về nước thì đã chăm sóc Lê Minh Nguyệt một cách rất tỉ mỉ, ăn uống rất cẩn thận. Hơn nữa Lê Minh Nguyệt cũng là một người tham ăn, mặc dù lúc đầu cũng có nôn, nhưng sau này đỡ hơn lại càng bị Hà Dĩ Phong chiều đến nỗi muốn ăn gì ăn đó. Bởi vậy nên cân nặng cứ thế mà tăng lên, cũng may còn có cái cớ là mang thai, nhưng bây giờ cô ấy cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi.
“Không sao, cho dù em có mập hơn nữa thì anh cũng không chê.”
Hà Dĩ Phong nói rất dịu dàng, anh lại gắp một miếng thịt để vào.
chén của Lê Minh Nguyệt với vẻ đắc ý.
“Dẻo miệng thật đấy.”
Lê Minh Nguyệt chu môi, cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Khi cô ấy đang nói chuyện thì Hà Dĩ Phong lại tiếp tục gắp thịt bỏ vào chén cô ấy.
“Đừng có gắp nữa, nếu cứ tiếp tục như thế này thì dù anh không chê em, em cũng ghét bỏ chính mình”
Lê Minh Nguyệt bê chén lên rồi giấu ra đăng sau lưng như một đứa nhỏ. Bởi vì bụng cô ấy đã lớn nên động tác có chút vụng về, khiến cho Hà Dĩ Phong cảm thấy rất bưồn cười.
“Anh cười cái gì?”
Lê Minh Nguyệt nhìn về phía Hà Dĩ Phong, cô ấy có chút xấu hổ.
“Được rồi Hà Dĩ Phong, vừa nãy còn bảo không chê em, bây giờ lại cười em đúng không.”
Lê Minh Nguyệt bỏ chén xuống rồi chu miệng lên với vẻ giận hờn.
“Nào có, vợ đừng tức giận, bây giờ trong bụng em còn có con của chúng ta, em tức giận thì đứa bé cũng sẽ không vui.”