Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 128




Chương 128: Tự bản thân cô còn không rõ sao?

Thân dưới của Lê Nhật Linh đã bị rách.

Trước khi hoàn toàn bình phục, thì cô không thể tiếp tục làm việc “trên giường”

được nữa. Thêm vào đó, cô còn đang sốt cao chưa thấy giảm, tình trạng này hơi khó giải quyết.

Y tá cầm ống tiêm, rút ra một lượng máu từ trên cánh tay cô.

“Lấy máu để làm gì vậy?”

Y tá xoay đầu lại nhìn thấy Lâm Quân đang đen mặt đứng ở đây, lập tức kinh hồn bạt vía, run sợ trả lời: “Phu nhân đã sốt đến bốn mươi độ. Hơn nữa âm đạo bị rách rồi…

Sốt cao như vậy sẽ dễ dẫn đến nhiễm các loại bệnh khác, chúng tôi sẽ xét nghiệm máu cho cô ấy.”

Lâm Quân khoát tay áo, ý bảo y tá rời đi.

Anh đứng cạnh giường, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, trong lòng không khỏi nổi lên từng đợt đau đớn.

Ban đầu, anh ở lại bên cạnh cô chỉ là vì muốn trừng phạt cô nàng này vì cô không ngoan ngoãn.

Nhưng bắt đầu từ khi nào đó, anh lại quan tâm đến mỗi một hành động của cô, quan tâm đến suy nghĩ trong lòng cô…

Anh cho là bản thân cầm lên được rồi, thì cũng sẽ buông xuống được. Nhưng cho dù biết cô đã lên giường với Hạ Huy Thành, anh vẫn không thể nào buông tay để cô rời đi.

Anh ta không làm được.

Lâm Quân ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay trắng nõn nà của cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Cho dù biết em đã từng có quan hệ với Hạ Huy Thành, anh vẫn không muốn để em rời đi.” Anh trầm giọng, cúi đầu xuống và nói: “Lê Nhật Linh, cơ thể của em rốt cuộc có sức hút quỷ quái gì, mà khiến cho anh lún sâu vào không cách nào thoát ra được.”

Cô gái đang nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt lại.

Cho dù là đang nằm ngủ, nhưng đầu mày của cô vẫn gắt gao nhíu chặt lại.

“Lê Nhật Linh, lần này, chúng ta coi như không có gì xảy ra nhé.” Sự việc lần này, tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nào nữa.

Anh sẽ ở lại bên cạnh cô, theo dõi thật chặt. Trừ bản thân anh ra, sẽ không có người đàn ông nào có thể đến gần cô một lần nữa.

Cô chỉ có thể thuộc về một mình anh mà thôi.

Lỗi lầm mà cô từng phạm phải, anh có thể tha thứ. Nhưng việc Hạ Huy Thành đã từng chạm vào cô, thì anh không có cách nào mà bỏ qua được.

Nhà họ Hạ, cũng nên trả giá một chút rồi.

Lê Nhật Linh ngủ mê man hết một ngày một đêm.

Đợi cho đến khi cô tỉnh lại, đã là giữa buổi trưa ngày hôm sau.

Lúc này bên trong phòng bệnh có hai người hộ lý. Bọn họ nói là chủ tịch Lâm cố ý sắp xếp họ đến đây để chăm sóc cho cô.

Nhưng từ khi cô tỉnh lại, Lâm Quân vẫn chưa từng xuất hiện. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên nụ cười khinh khinh. Cô nghĩ rằng lần này Lâm Quân đã chơi đủ rồi. Sự việc xảy ra ở trên xe, nếu đổi lại là một ai khác cũng không có cách nào mà chịu đựng được nỗi nhục nhã như vậy.

Sự không cam lòng của anh, sự tức giận của anh, vào buổi tối ngày hôm đó, tất cả đều được bộc lộ ra hết rồi phải không?

Anh sẽ làm gì tiếp theo đây.

Sẽ cho rằng cô không chung thủy, mà ly hôn với cô sao? Hay là tiếp tục giữ cô lại, để tra tấn cô.

Lê Nhật Linh quay đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nói một lời nào.

Bây giờ đã là cuối mùa thu, từng chiếc lá bay lượn theo chiều gió rơi xuống đều đã trở thành một màu vàng khô héo. Lê Nhật Linh cảm thấy bản thân giờ đây giống như những cái cây ở bên ngoài kia, đã dần dần trở nên mục nát, thối rữa.

Hộ lý thấy cô đã tỉnh lại, vội vàng rót một ly nước để trên đầu giường, lập tức đi ra ngoài gọi bác sĩ.

Bác sĩ vào kiểm tra một hồi, nói rằng cô ấy đã bớt sốt, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn.

Cần phải chăm sóc thật cần thận, đợi khi hết sốt hoàn toàn thì cô sẽ khỏe hơn một chút.

Lê Nhật Linh cũng không có phản ứng gì. Cô cứ ngây ngốc mặc kệ cho những người đó xoay tới xoay lui.

Bởi vì đây là phòng bệnh chăm sóc dành cho bệnh nhân đặt biệt, nên cứ cách nửa tiếng đều sẽ có một y tá đến kiểm tra, để để phòng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Ánh mắt của y tá nhìn cô có chút kỳ quái.

Hai lần trước, cô không dám chắc chắn. Nhưng sau nhiều lần nhìn thấy như vậy. Cô ấy mới nhận ra, ánh mắt mà bọn họ dùng để nhìn cô, toàn là sự khinh bỉ và khinh thường.

Cô đã quá quen với loại ánh mắt như vậy. Trước đây khi bị một đám phóng viên vây quanh, đám người đó cũng dùng ánh mắt này nhìn cô.

Cô chống tay ngồi dậy, hỏi y tá đang đổi thuốc cho bản thân mình: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Từ sau khi tỉnh dậy, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện. Nghe thấy giọng nói của mình khàn đến mức khó nghe.

Y tá ngạc nhiên nhìn cô ấy một cái: “Việc chính cô làm ra, mà cô lại còn không rõ sao?”