Chương 1183
“Mấy lời linh tinh vớ vẩn thì thôi không cần nhắc lại, hôm nay hai người đến đây, rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì? Mới sáng sớm mà hai người đã tới! Thật khiến cho tôi không kịp chuẩn bị mà”
Lâm Quân đẩy chén trà, dần lấy lại vẻ đứng đắn, ánh mắt nhìn hai người Trần Hi Lam và Trần Hi Tuấn cũng nghiêm túc hơn nhiều.
“Vốn dĩ Nhật Linh không để cho bọn tôi nói với anh chuyện này, nhưng tình huống bây giờ rất khó khăn, chúng tôi không thể không bàn bạc với anh một chút”
Trần Hi Tuấn cũng thu lại vẻ tươi cười, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc hơn, Lâm Quân có quyên được biết chuyện này, câu nói kia cũng quả thực không sai, vì Nhật Linh là vợ của anh ấy.
“Có liên quan đến Nhật Linh à?”
Thần kinh của Lâm Quân thoáng chốc đã trở nên căng cứng, không dễ dàng gì mới an ổn được mấy ngày, mà hình như… có vài người đã không chịu nổi rồi.
“Ừ, đúng ra mà nói, thì chính là chuyện của Nhật Linh.”
Trần Hi Tuấn khế gật đầu, nói.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Mặc dù Lâm Quân trên miệng thì hỏi như vậy nhưng trong lòng thì đã đoán ra được phần nào, mơ hồ cảm thấy lo lắng không yên.
Trần Hi Tuấn liếc mắt qua Trần Hi Lam, khẽ gật đầu.
“Anh xem cái này đi!”
Trần Hi Lam lấy từ trong túi ra một tờ giấy rồi đưa cho Lâm Quân.
“Đây là cái gì?”
Lâm Quân hoài nghi nhận lấy.
“Sáng hôm nay, tôi phát hiện ra tờ giấy này trong túi của mình, hẳn là có người cố ý đặt vào đó, muốn mật báo cho chúng ta!”
Trần Hi Lam thấy Lâm Quân cau mày lại, cẩn thận giải thích.
“Cha cô sẽ ra tay với Nhật Linh! Vì cái gì mà ông ta cứ không chịu buông tha cho Nhật Linh vậy!”
Lâm Quân tức giận đến nỗi vò nát tờ giấy trong lòng bàn tay.
“Anh bình tĩnh, chớ có nóng vội, hiện tại chúng tôi tới đây, cũng chính là để cùng anh giải quyết chuyện này!”
Lâm Quân vừa nghe đến việc của Nhật Linh thì lập giận điên lên, Trần Hi Tuấn hiểu được tâm lý này nên rất bình tĩnh mà an ủi anh, Lâm Quân trước mặt cậu ta từng như là một người anh lớn, mà giờ phút này, so với Lâm Quân thì cậu ta còn tỉnh táo hơn nhiều.
“Cô nói tờ giấy này được tìm thấy trong túi của cô, đâu thể biết được liệu có phải là do ai cố tình gài bẫy hay không, gần đây cô có từng tiếp xúc với người lạ nào không?”
Lâm Quân đã khôi phục được trạng thái, đầu óc tỉnh táo, anh rất nghiêm túc nhìn Trần Hi Lam, hỏi.
Người lạ à, Trần Hi Lam nhéo nhéo đầu ngón tay của mình, trong đầu tự nhiên hiện lên một người, là người trên đường đã đưa cô đi bờ biển, uống rượu nói chuyện phiếm, Minh.
Chẳng lẽ là anh ta sao?
Thế nhưng mà cô ta mới gặp qua Minh có một lần, anh ta làm sao.
có thể có quan hệ gì với cha cô được, không thể trùng hợp đến như vậy.
được, mặc dù anh ta cũng là người Mỹ.
“Trần Hi Lam?”
Nhìn thấy Trần Hi Lam hồi lâu không trả lời câu hỏi của Lâm Quân, ngược lại còn trâm ngâm như vậy, tưởng như là bay mất hồn rồi, Trần Hi Tuấn mới kêu một tiếng nhắc nhở.