Chương 1162
“Hai bác cứ yên tâm, chúng cháu có thể tìm một chỗ ở gần đây, cùng lắm thì thường xuyên đến thăm hai bác. Hơn nữa lần này anh cháu về đây vốn là vì để giải sầu mà thôi, anh ấy cứ làm phiền hai bác như vậy cũng không được phù hợp cho lắm”
Ý mà Trần Hi Lam muốn nói chính là Trần Hi Tuấn về đây để giải sầu, nếu như ở nhà họ Lâm thì cậu ta sẽ không đạt được mục đích giải sầu này.
Điều quan trọng hơn nữa là hai người họ ở đây luôn cảm thấy mình là người ngoài, điều này không hợp cho lắm.
Hơn nữa thái độ khăng khăng muốn đi của cô ta rất rõ ràng, cha Lâm nghe thấy cũng không tiện giữ lại.
“Được rồi được rồi, người trẻ tuổi mà. Nhưng các cháu không được lừa gạt lão già này đâu nhé. Khi nào muốn đến thăm hai bác thì cứ đến”
“Vâng ạ, cháu đảm bảo với hai bác.”
Nghe thấy cha Lâm đồng ý, Trần Hi Lam làm dáng vẻ bảo đảm rồi sau đó nở nụ cười.
“Đi thôi anh!”
Trần Hi Lam ôm lấy tay Trần Hi Tuấn ra vẻ muốn rời đi, Trần Hi Tuấn nghi ngờ nhìn cô ta một cái, Trần Hi Lam hôm nay có chút không được lễ phép cho lắm.
“Đi luôn sao?”
Ba Lâm đứng lên.
“Vâng, cháu vẫn còn một số chuyện gấp muốn bàn bạc với anh cháu!”
Trần Hi Lam hơi cười gật đầu, lại bày ra vẻ mặt của một cô gái nhỏ, giống như là đang có bí mật nhỏ gì muốn thương lượng với anh trai mình vậy, lại cũng không khiến cho người ta có cách nào phải tức giận.
“Là vậy sao!”
“Cảm ơn bác đã tiếp đã, Hi Lam làm việc vội vàng, có chỗ nào không được thấu đáo thì đành phải bồi tội vào lần sau thôi.” Trên mặt Trần Hi Lam toát lên vẻ có lỗi.
“Khéo mồm khéo miệng, tính tình tinh quái, được lắm được lắm, được lắm!”
Tuy rằng cảm thấy Trần Hi Lam không đi con đường bình thường nhưng ba Lâm vẫn cảm thấy cô ta có vài phần cá tính.
“Vậy để bác tiễn hai đứa!”
“Nói đi, em đang có tính toán gì đấy?”
Đi ra khỏi nhà lớn của nhà họ Lâm, ngồi lên xe, Trần Hi Tuấn nhìn qua Trần Hi Lam đang ngồi ở vị trí phó lái một cái, cười hỏi, đối với người em gái này, cậu ta cũng không còn cách nào nữa rồi.
“Tính toán gì đâu chứ, sao em không hiểu gì hết cả”
Trần Hi Lam lười biếng duỗi eo, cảm giác được tâm trạng của mình đã tốt hơn không ít.
“Đừng giả bộ nữa, anh còn không hiểu em nữa sao, lúc nãy ở trước mặt hai bác, cả người đều rất kỳ quái!”
Trần Hi Tuấn cười một chút, bị Trần Hi Lam tự tung tự tác chọc cho.
Vui vẻ.
“Anh nói xem, hai ông bà già ấy bây giờ có phải đang nói chuyện về em ở bên trong nhà không, rốt cuộc thì lúc nãy muốn nói chuyện gì với anh vậy nhỉ? Có phải đang nghĩ, em là một cô gái hư đốn không ta?
Hoặc là nghĩ em là nội ứng mà ba mẹ phái đến do thám bọn họ!”
Trần Hi Lam nheo mắt lên cười trộm, dường như rất mãn nguyện với tâm tư tinh nghịch quái ác của bản thân.
“Em làm như thế là có ý gì vậy, còn gọi hai bác là ông bà già nữa chứ, bọn họ là trưởng bối trong nhà Nhật Linh, em như thế là rất không lễ phép đâu!”
Sắc mặt Trần Hi Tuấn hơi có chút không vui, nghiêm túc nhìn Trần Hi Lam nói.