Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 110




Chương 110: Ghen tuông dữ dội như vậy.

“Vẫn đang ghen?” Lâm Quân phì cười: “Được, tôi thừa nhận, dùng chút kỹ xảo khiến cô ghen, là lỗi của tôi, nhưng tôi không ngờ, cô lại ghen dữ dội như vậy, đến bây giờ vẫn chưa hết.”

Anh nghiêm túc giải thích: “Tôi thề, từ sau khi tôi về nước, đó giờ chưa từng đụng chạm bất kì cô gái nào.”

Điệu bộ tình cảm chan chứa kia thật lừa người biết bao, Lê Nhật Linh cười mỉa mai: “Mấy tháng rồi, anh vẫn chưa chơi đủ sao?”

Cô thật lòng đối đãi với anh, thật sự đã yêu anh, hiện tại cũng đã cảm thấy lòng đau quặn thắt, anh vẫn còn thấy chưa đủ sao?

Không lẽ, anh vẫn còn kế hoạch khác?

Anh khựng người, nhưng rất nhanh bình thường trở lại, dựa lên trán cô, hạ giọng nói: “Nói bậy cái gì đó, không lẽ thật sự hễ mang thai thì ngốc ba năm.”

Làm sao cô có thể biết suy nghĩ của bản thân. Ngoại trừ Hà Dĩ Phong, anh chưa từng đề cập chuyện này với ai, anh xác định Hà Dĩ Phong sẽ không nói với Lê Nhật Linh, bởi vì Hà Dĩ Phong cũng không muốn làm cô buồn.

“Lâm Quân, đừng làm rộn, làm vậy không có gì hay cả.”

Trước đây sao cô lại không phát hiện sự dịu dàng của anh có bao nhiêu giả dối, bây giờ nhìn lại, biểu cảm của anh lạnh lùng cứng rắn, bản thân còn lún sâu không lối thoát.

“Vậy cô nói xem, làm sao mới tính là thú vị?” Tay anh luồn vào vạt áo cô, làm bộ muốn cởi quần áo: “Cô mang thai thật à?”

“Không có.”

Cô giữ chặt tay anh.

Ánh mắt anh quét khắp mặt cô, chú ý từng biểu cảm của cô.

“Thật sự không mang thai?”

“Anh đã không tin tôi, còn hỏi tôi làm gì.

Anh nhẫn nại giải thích: “Theo như tính cách hồ đồ này của cô, tôi đoán, rốt cuộc có mang thai hay không, hiện tại cô cũng không thể trả lời chính xác.”

Lê Nhật Linh siết chặt nắm đấm, đúng vậy, thật sự cô không thể chắc chắn, nhưng cô không muốn thừa nhận.

Lâm Quân, người đàn ông này, thật sự chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấu cô.

Nghĩ đến việc bản thân như biến thành con rối mặc người điều khiển, bị anh đưa vào cạm bẫy dịu dàng, nhưng anh chỉ đứng ngoài lạnh lùng xem kịch, lòng cô đau nhói.

Cô tức tối nói: “Đúng vậy, tôi không chắc rốt cuộc bản thân có mang thai không.

Nhưng có một chuyện khác, tôi vô cùng chắc chắn.”

Nhìn chằm chằm mắt anh, cô nói từng câu từng từ: “Cứ cho là thật sự mang thai rồi, tôi cũng sẽ không sinh đứa bé này.”

Vốn Lâm Quân không phải người tính tình dễ chịu, anh bị chọc giận: “Việc này không tới lượt cô quyết định, nếu thật sự mang thai, cô không muốn cũng phải sinh.”

Anh giữ chặt tay cô, thô bạo kéo cô đi.

Cô không thể tránh thoát: “Anh đưa tôi đi đâu?”

Anh lạnh giọng: “Bệnh viện!”

Theo quy trình xét nghiệm máu, đợi kết quả.

Không biết Lâm Quân nói gì với bác sĩ, lúc kết luận, vậy mà bác sĩ lại bảo Lâm Quân vào một mình.

Lê Nhật Linh tức đến giậm chân, Lâm Quân vĩnh viễn ngang ngạnh như vậy, dù cho cô có mang thai hay không thì vẫn là thân thể của cô, anh dựa vào đâu không cho cô nghe?

Không biết bác sĩ nói gì với anh, lúc anh đi ra, sắc mặt anh rất khó chịu.

Nhìn sắc mặt anh, cô hừ khẽ. Lê Nhật Linh chau mày đi đến trước mặt anh, hỏi: “Có phải tôi không mang thai, chỉ là đau dạ dày thôi đúng không?”

Anh không nói, im lặng nhìn cô.

“Anh nói đi, rốt cuộc tôi có mang thai không?”

“Cô hy vọng không mang thai đến như vậy?”

Ánh mắt của anh sắc bén đáng sợ, khí thế bức người.

Dù là vậy, Lê Nhật Linh vẫn nghe theo lòng mình, gật mạnh đầu.

“Đúng”

Một từ đúng, âm thanh vang vọng, không phải ghen hay bực tức, đúng là cô không muốn mang thai.