Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1078




Chương 1078

 

Lê Nhật Linh nhìn anh rồi lắc đầu, khóe mắt cô đã ướt đảm nước mắt.

 

“Tao dựa vào đâu mà tao có thể tin mày?”

 

“Tôi đổi chỗ cho cô ấy. Chỉ cần ông thả cô ấy đi. Nếu ông không trốn được thì ông có thể giết tôi bất cứ lúc nào”

 

Là một người làm ăn, Jackson luôn tin rằng chỉ cần còn núi thì không lo không có củi đun. Bây giờ Lâm Quân đã nói có thể bảo vệ cho tính mạng cho ông ta nên tay ông ta cũng hơi buông lỏng, hành động cũng không còn kịch liệt như trước nữa.

 

Lê Nhật Linh cười lạnh một cái, đúng lúc Jackson đang suy nghĩ thì Lê Nhật Linh lại cắn vào tay ông ta một cái. Jackson buông tay ra, Lê Nhật Linh muốn chạy về phía của Lâm Quân nhưng người cô đột nhiên đau đớn. Cô cúi đầu thấy con dao găm xuyên qua người cô.

 

Cảnh sát cùng nổ súng bản Jackson, ông ta đổ gục trên mặt đất.

 

Miệng ông ta run rẩy, nhìn thấy Lâm Quân vội vàng xông tới đỡ Lê Nhật Linh thì ông ta cười lạnh.

 

“Mày thua rồi!”

 

Lâm Quân không quan tâm đến những người xung quanh, anh nhanh chóng ôm Lê Nhật Linh ra ngoài.

 

“Jackson chết rồi, trên người có bốn vết thương, mất nhiều máu quá nên chết. Bên phía cảnh sát đều xử lý xong hết rồi”

 

Bên ngoài phòng cấp cứu, Hà Dĩ Phong đi chậm đến chỗ của Lâm Quân. Lâm Quân đang ngồi trên chiếc ghế dài, anh cúi đầu hút thuốc, không nói gì cả.

 

Thỉnh thoảng anh lại quay sang liếc nhìn bóng đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu. Trong lòng anh cầu nguyện cho cô có thể bình an vô sự.

 

Jackson chết cũng đáng nhưng Nhật Linh của anh thì có tội lỗi gì.

 

“Lâm Quân, tôi biết cậu khó chịu nhưng Nhật Linh là người tốt, cô ấy nhất định sẽ tai qua nạn khỏi, cô ấy nhất định không có chuyện gì đâu”

 

Hà Dĩ Phong cảm thấy không biết làm gì, anh ta cũng rất lo lắng cho.

 

Lê Nhật Linh nhưng anh ta biết người đang lo lắng nhất cho Lê Nhật Linh là Lâm Quân chứ không phải anh ta.

 

Lâm Quân ngước đầu nhìn Hà Dĩ Phong, trong mắt anh toàn là tơ máu, trong chốc lát anh trở nên già đi rất nhiều.

 

“Cậu nói thử xem, tại sao ông trời có thể không công bằng như thế”

 

Anh tự nhiên cất lời, nhưng vừa nói ra câu đó thì hốc mắt anh đã ngập tràn nước mắt.

 

Đúng vậy, vì sao chứ, Lê Nhật Linh đã phải chịu quá nhiều khổ sở.

 

Cô rõ ràng là một người tốt bụng hiền lành nhưng lại phải chịu nhiều cực khổ như vậy.

 

“Nhật Linh làm sao rồi?”

 

Đúng lúc đó, Lê Minh Nguyệt đỡ Hoàng Ánh và cha của Lâm Quân tới.

 

Hà Dĩ Phong nhìn Lê Minh Nguyệt một cái, cô quay sang nhìn Lâm Quân rồi lại quay qua nhìn phòng cấp cứu, lập tức hiểu được ý của Hà Dĩ Phong.

 

“Bác trai, bác gái, hai người ngồi đi”

 

Hà Dĩ Phong đứng dậy, Hoàng Ánh và cha Lâm nhìn con trai, hai người đương nhiên biết được tính nghiêm trọng của vấn đề. Hai người cũng chẳng muốn ngồi xuống nữa.

 

Cửa phòng cấp cứu mở ra, một người y tá vội vàng chạy ra. Tất cả mọi người, nhất là Lâm Quân đều kích động nhìn cô y tá.

 

“Có chuyện gì vậy, bệnh nhân bên trong thế nào rồi?”

 

Lâm Quân nắm lấy cánh tay của cô y tá, dường như cảm xúc của anh đang bị mất khống chế.

 

“Anh buông ra, buông ra”

 

Hà Dĩ Phong lập tức kéo Lâm Quân ra.