Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1007




Chương 1007

 

Lúc này, tình hình bên nhà họ Lý cũng không mấy lạc quan.

 

Ông Lý đang ngồi trên ghế trường kỷ, đẩy gọng kính lật tờ báo ra xem, còn bà Lý thì không ngừng than thở.

 

“Hạ Huy Thành xem ra cũng chẳng ra đồ gì. Chưa kể lần trước, khi đính hôn với Mỹ Vân, cậu ta chạy mất tiêu khiến người nhà họ Lý chúng ta không còn mặt mũi nào nữa, lại còn đợt báo đưa tin lần này. Hơn nữa, nghe nói cậu ta và Lê Nhật Linh cũng từng có mối quan hệ với nhau, mà nhà họ Hạ và nhà họ Lý thế lực ngang nhau, bọn họ làm vậy đơn giản là muốn sỉ nhục chúng ta mà. Mỹ Vân nhà chúng ta có gì không tốt chứ, không kết thân với nhà họ Hạ nữa thì thôi. Tôi sẽ tìm một nhà môn đăng hộ đối hơn, tôi không tin là sẽ thua kém Hạ Huy Thành”

 

“Ấy mẹ, mẹ nói gì vậy đây chỉ là hiểu lâm thôi” Lê Mỹ Vân bỏ điện thoại xuống, cô cũng đã xem tin tức rồi. Nhưng cô không ngờ rằng Hạ Lan Châu lại nương tay với mình và còn gửi tin nhắn cho Hạ Huy Thành. Nhưng anh vẫn chưa trả lời tin nhắn, trong lòng cô thoáng buồn. Giờ lại nghe mẹ than thở không ngừng khiến cô càng thêm sốt ruột.

 

“Hiểu lầm? Mẹ nói này Mỹ Vân, con đừng có bị Hạ Huy Thành mê hoặc đấy! Cậu ta hành xử quá đáng lắm rồi, con còn nói đỡ cho cậu ta” Bà Lý tức giận nhìn Lê Mỹ Vân, bà ghét bộ dạng vô dụng của cô.

 

Quá đáng sao? Thực sự là quá đáng! Nhưng cô không có cách nào, cô cũng từng mong muốn sẽ làm một người bình thường, hoặc là đó chỉ là một cuộc hôn nhân làm ăn, nhưng giờ cô đã yêu Hạ Huy Thành rồi, mọi chuyện đều đã thành như vậy rồi.

 

Có trách thì chỉ trách cô không giữ nổi trái tim của mình, lại động lòng với cuộc hôn nhân làm ăn này.

 

“Hôm qua con cũng có ở đó, Lê Nhật Linh là do con hẹn ra, cô ấy không có liên quan gì đến Hạ Huy Thành. Con chỉ là có chút việc, đến muộn một chút, nào ngờ rằng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy” Lê Mỹ Vân lên tiếng giải thích.

 

Đã yêu anh rồi nên cô cũng cố gắng xây dựng hình tượng anh thật tốt trước mặt cha mẹ mình. Chuyện này dường như là chuyện đương nhiên của mỗi cô gái đối với người mình yêu, ngay cả dù đó là lời nói dối.

 

“Mỹ Vân à! Con thực sự hồ đồ rồi! Con rõ ràng biết cậu ta có ý với Lê Nhật Linh, sao còn sắp xếp cuộc gặp cho hai người họ chứ” Bà Lý càng nói càng tức giận, hơi thở ngày càng dồn dập hơn.

 

“Ấy mẹt Đây là chuyện của con, mẹ đừng quản nữa” Lê Mỹ Vân bị nói đến phiên muộn trong lòng, giọng điệu lập tức khó chịu, cau mày.

 

“Mỹ Vân! Sao có thể nói với mẹ như vậy chứ!” Ông Lý đặt tờ báo trong tay xuống, mắt liếc nhìn Lê Mỹ ‘Vân. Mặc dù Lê Mỹ Vân từ trước đến giờ vẫn hay nóng nảy, nhưng cũng không được hành xử một cách không biết phép tắc như vậy.

 

“Cái gì mà không phải chuyện của mẹ, mẹ nuôi con lớn ngần này rồi, đủ lông đủ cánh rồi. Giờ mẹ nói nhiều như vậy không phải là đều vì muốn tốt cho con sao” bà Lý tức giận, khuôn mặt chứa đầy sự ấm ức.

 

“Không cần biết, con không đồng ý hủy bỏ hôn ước này, ngoài Hạ Huy Thành ra con không lấy ai khác đâu” Lê Mỹ Vân tức giận nhìn bà Lý, trong lòng đau khổ nhưng vân cố giữ thái độ cứng rắn. Ban đầu cha mẹ bắt cô kết hôn, cô không đồng ý. Giờ bảo cô từ chối cuộc hôn nhân này, cô cũng không đồng ý. Người phụ nữ khi yêu đều mất lý trí như vậy đấy.

 

Cô quay người bước về phòng, giả vờ như không nhìn thấy gì.

 

Sau lưng cô chỉ còn tiếng than vãn của Bà Lý và tiếng an ủi của ông Lý.

 

Trong lòng cô quặn thắt, thầm hạ quyết tâm, ngỗ ngược lại với cả cha mẹ rồi, nếu như cô không có được Hạ Huy Thành, vậy chẳng phải những chuyện cô đã làm đều trở thành trò cười rồi sao.

 

Tối đó, Hạ Lan Châu bất an đi qua đi lại trong phòng, thi thoảng cô lại nghe ngóng tiếng động bên ngoài. Hạ Huy Thành đã ra ngoài từ trưa mà giờ vẫn chưa về nữa, như thường lệ thì anh phải đến hỏi tội cô rồi chứ?

 

Sự bất thường này khiến cô càng cảm thấy bất an trong lòng.

 

Cô cầm điện thoại trong tay, cứ đi qua đi lại, sau đó đột nhiên dừng lại, dùng vân tay mở khóa màn hình, lướt đến mục chứa ảnh và xóa những bức ảnh chụp lén ngay lập tức.

 

Sau đó cô mới an tâm chuẩn bị đi tắm rửa nghỉ ngơi.

 

“Cốc… cốc… cốc!” Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch khiến Hạ Lan Châu bất giác rùng mình.

 

“Ai vậy?” Hạ Lan Châu giả vờ như bị đánh thức bởi tiếng gõ, dáng vẻ vội vã hét lên.

 

“Là tôi, mở cửa ra!” giọng nói trầm mang theo chút tức giận, ngoài Hạ Huy Thành ra thì ai trong gia tộc họ Hạ có chất giọng này chứ?

 

 

“Em… em ngủ rồi, anh à, có chuyện gì để mai nói chuyện đi”

 

Hạ Lan Châu khẽ chột dạ, Hạ Huy Thành đến thăm vào giờ này chắc hản là có chuyện không hay rồi.

 

“Cho em ba phút, sửa soạn và mở cửa” Giọng nói trầm lặng tiếp tục cất lên, hiển nhiên vẫn không có ý định từ bỏ.

 

Hạ Lan Châu lùi lại mấy bước, ngồi trên giường, nhìn bóng dáng dưới cửa, Hạ Huy Thành đang đứng ở ngoài đó chờ cô.

 

Rốt cuộc, vẫn có một số việc phải đối mặt, từ khi cô yêu anh, cô cho răng thế giới này sẽ trở nên đẹp đẽ hơn. Nhưng khi cô phát hiện ra cô không thể yêu anh, thì cũng là lúc cô cam tâm làm những điều sai trái.

 

Ba phút trôi qua nhanh chóng.

 

“Bụp bụp bụp.

 

Tiếng gõ cửa lần này có chút gấp gáp, bóng dáng dưới cửa lay mạnh cho thấy anh không còn đủ kiên nhẫn nữa.

 

Cô đứng lên ung dung mở cửa phòng, đúng như cô dự đoán, Hạ Huy Thành với đôi mắt sâu thẳm mang theo sự tức giận bước vào ngay khi nhìn thấy cô. Còn Hạ Lan Châu lùi từng bước từng bước lại phía sau, cho đến khi bị anh đồn vào một góc tường không thể lùi được nữa.

 

“Có phải em nên cho anh một lời giải thích?” Hạ Huy Thành lạnh lùng nói, trong mắt anh hiện lên chút chán ghét. Điều này khiến Hạ Lan Châu đau lòng.