Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 89-1: Thường đi ở bờ sông, toàn thân ẩm ướt 1




Chu Chú từ sau lưng ôm lấy người Đường Kiều, tay từ phía sau lưng vòng lên phía trước che lại, Đường Kiều cúi đầu, nhìn bàn tay che ở trên thân thể cô, vừa mới chuẩn bị kháng nghị, Chu Chú lại cúi đầu, hôn đôi môi của cô.

Đường Kiều vô cùng bi phẫn nghĩ, cô đến cùng thấp như thế nào, vì sao anh đứng ở sau lưng cũng có thể hôn được môi cô. Bình thường đi giầy cũng không biết được, giờ trong phòng tắm, hai người đều cùng trần truồng, cô rốt cuộc cũng nhận ra vấn đề.

Đường Kiều có chút khó chịu xoay người về phía Chu Chú đang chặn trước mặt cô, ôm cổ của anh, dùng sức kiễng chân lên, đem môi Chu Chú chặn lại kỹ càng, thấy cô đột nhiên chủ động thân cận, tất nhiên là làm Chu Chú khó có thể cầm giữ.

Hấp dẫn như thế, có nam nhân nào có thể kháng cự được?

Chu Chú chịu đựng máu mũi xúc động giàn giụa, nhanh chóng từ bị động thành chủ động, trong không khí im lặng, chỉ có tiếng hít thở trầm trọng của hai người, ách, cùng với. . . . . . tiếng nước chảy.

Ở phía trước lưu manh cùng bị lưu manh, cô không thể lựa chọn làm người lưu manh.

Đáng tiếc trong phòng tắm nhà Chu Chú không có gương lớn, bằng không nhất định phải để Đường Kiều xem bộ dạng lưu manh của bản thân so với Chu Chú kỳ thực cũng không kém bao nhiêu.

Lưu manh vốn là một chuyện vui vẻ, Đường Kiều nếu một ngày dốc lòng, cô sẽ không phải Đường Kiều, cho nên vừa hôn kết thúc, cô lại hỏi đến một vấn đề khác.

"Thân thể của anh tốt lắm sao?"

Được rồi, cô hỏi một chuyện vô cùng ngu xuẩn. Chu Chú không có trả lời, chính là dùng hành động thực tế chứng minh chuyện này.

Thân thể anh. . . . . . thật sự là mẹ nó tốt lắm. Mỗi lần cô lại cảm thấy mình như viên thịt trong nồi, bị anh không ngừng xuyên qua lại, ép buộc.

Đường Kiều cảm thấy, thói quen thật sự là một thứ đáng sợ.

Nói ví dụ như hiện tại, cô phát hiện, đối với động tác tình dục rất là lưu manh của Chu Chú, cô cư nhiên một chút kháng cự cũng không có. Này cổ duỗi thẳng, chân nâng lên, ngược lại không kháng cự còn có ý tứ tiếp nhận.

Đường Kiều vừa thừa nhận vừa dùng lý trí còn sót lại phỉ nhổ bản thân, mười đầu ngón tay cũng không đủ cho cô khinh bỉ bản thân, giờ này phút này, đầu ngón tay của cô còn đang vội, hoàn toàn không có rảnh đi để ý tới vấn đề khinh bỉ bản thân.

Theo từng động tác ngày càng sâu của Chu Chú, ngón tay Đường Kiếu bấu vào làn da Chu Chú, lưu lại từng dấu vết cào nông sâu.

"Em đang nghĩ cái gì?"

Chu Chú nghiêng người, ghé vào bên tai Đường Kiều hỏi.

Đường Kiều rụt rụt cổ, kéo suy nghĩ về. Thân thể trong trầm luân, nhưng cô lại không cam lòng bị Chu Chú chà xát như viên thịt vậy.

"Em suy nghĩ, em nên để cậu em đánh anh một chút." Đánh chết tên lưu manh này.

Ha ha. . . . . .

Chu Chú buồn cười.

"Em không thương tiếc sao?"

Anh tốt như vậy, cô làm sao có thể không thương tiếc được.

Chu Chú dưới thân lại là một phen vô sỉ công kích, Đường Kiều cũng chỉ có thể thở dốc.

"Kiều Kiều, anh được không?"

Không tốt, không tốt, anh nơi nào tốt, anh vô sỉ như vậy, lưu manh như vậy.

"Kiều Kiều, anh được không?"

"Không được không được."

Lắc lắc đầu, Đường Kiều luống cuống nói.

Cô rất muốn cắn anh, vì sao đang lúc này lại hỏi cô cái vấn đề ấy. Cô đã không có khí lực nói chuyện.

Vòi hoa sen rơi trên mặt đất mà không ai để ý đến nó, nước ấm ấp từ bên trong chảy ra, ướt người, lại ướt trên sàn nhà tắm.

Sau đó, Chu Chú nằm ở trên giường ôm Đường Kiều, khép hờ mắt cảm thấy mỹ mãn.

Đường Kiều sau này triệt để rút lui, tư thế cơ thể này, cũng đủ cô khinh bỉ bản thân rồi.

Từ lúc nào bắt đầu, cô trêu chọc anh, sau đó không bao giờ có thể toàn thân mà lui nữa.

Hồi nhỏ, ở thư phòng ông ngoại Đường lục lọi được một quyển thơ, bên trong có một bài thơ cô rất thích.

Ta có một khu nhà ở

Mặt triều biển lớn

Xuân về hoa nở

. . . . . .

Khi đó cô cực kỳ hâm mộ, ngay lúc ấy quấn lấy cậu cả Đường muốn chuyện lớn nhất từ trước đến nay.

"Cậu, người cho con một một căn nhà như vậy đi."

Cậu cả Đường nói, Đường Kiều kỳ thực là một tiểu tham tiền, bảy tuổi bắt đầu thể hiện bản chất tham tiền phô bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Khi đó cậu cả Đường trả lời cái gì nhỉ? Cô ngẫm lại.

"Chờ Đường Kiều về sau trưởng thành, cậu mua cho con một khu nhà như vậy, cho con làm đồ cưới được không?"

Được không đây?

Có cái gì tốt đâu, khi đó tuy rằng cô còn nhỏ, nhưng có chuyện cô vẫn biết đến. Cái gọi là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, sau khi lập gia đình, nữ nhân gì đó liền toàn bộ biến thành người khác, mỗi khi bà ngoại Đường ở trước mặt cô nhắc tới mẹ cô, tổng thể đều nói như vậy.

Cho nên cô cảm thấy một chút cũng không tốt, cô mới không cần biến mình toàn bộ thành một người khác.

"Không tốt, cậu, người cứ cho con là tốt rồi, con không cần lập gia đình, không đem nó lấy ra làm đồ cưới, một mình con ở bên trong."

Hồi nhỏ Đường Kiều tuy tham tiền, vẫn chỉ là một tiểu quỉ, trực giác nhận định ai cưới cô chiếm được phòng ở, chính là chiếm được tiện nghi rất lớn, căn cứ vào cô tuyệt đối không để người khác chiếm tiện nghi, cho nên, cô cự tuyệt cái đồ cưới này.

"Một mình con ở?"

Lúc đó, cậu cả Đường cảm thấy quan điểm của Đường Kiều vô cùng thú vị, trêu ghẹo hỏi.

"Nếu không thì, thêm cậu nhỏ nữa cũng được."

"Thế ông bà ngoại đâu."

"Ông bà ngoại đã có nhà ở rồi, đến lúc đó con sẽ cùng cậu nhỏ thường xuyên trở về thăm bọn họ."

Khụ, lời này nghe qua rất kì lạ, lúc đó lại từ miệng Đường Kiều còn tết hai bím tóc bằng nơ đỏ nói, lại càng thêm kì lại.

"Vậy ba mẹ con đâu?"

"Không cần!"

Thanh âm non nớt rất là vang dội giòn giã, hoàn toàn không có suy nghĩ trực tiếp trả lời luôn.

"Vì sao, cùng ba mẹ ở một chỗ không tốt sao?"

Đứa nhỏ kì quái, vì sao ý nghĩ cùng những đứa trẻ khác lại không giống nhau như vậy.

"Ba mẹ không muốn Đường Kiều ở nhà bọn họ, Kiều Kiều cũng không cần bọn họ ở nhà Kiều Kiều."

"Ách, Kiều Kiều này, ba mẹ không có không cần con ở nhà bọn họ sao?"

Ý nghĩ cùng lời nói kỳ quái này của Đường Kiều, đến cùng là ai dạy? Hai tiểu hài tử nhà Chu gia? Chắc không phải, hai đứa nó cũng chỉ là đứa nhỏ thôi, tiểu tử Chu gia so cô còn nhỏ hơn ba tuổi, cô không dạy hư nó thì thôi. Lão nhị? Lão nhị cũng phải người nhàm chán như vậy, dạy cô những cái đó quả thật là nhàm chán.

"Người xem bọn họ có phải không cùng Đường Kiều ở một chỗ?"

"Ừ, đúng.”

Cậu cả Đường nhìn chằm chằm Đường Kiều khuôn mặt tinh quái như kẻ trộm nói, anh xác định, đây chắc chắn đây là vẻ bề ngoài thôi.

"Bọn họ là ở nhà của mình đúng không?"

"Phải.”

"Bọn họ không tính toán đưa Đường Kiều về nhà ở chung, đúng hay không?"

Cái này cũng không chắc đi? Bọn họ chỉ là bận rộn công việc, bên người còn có đứa nhỏ cần chiếu cố, bận không qua nổi mà thôi.

"Cho dù bọn họ có tính toán, cũng không có hành động đúng hay không."

"Ừ, đúng."

Được rồi, tình huống chính la như thế này.

"Cho nên."

Đường Kiều nhún vai, tỏ vẻ bản thân rất là công bằng.

Cậu cả Đường thân mình run lẩy bẩy, quả thực không thể tin được, cô mới không đến mười tuổi, không đến mười tuổi a! Anh không phải muốn thừa dịp hiện tại bóp chết cô, miễn cho về sau hậu quả khôn cùng.

Cùng một đứa nhóc phân rõ phải trái, anh cảm thấy anh còn cần chút năng lực, thôi, việc này liền giao cho mẹ, cũng là bà ngoại Đường Kiều đi.

"Cậu cả đi đâu vậy?"

Hắc hắc, chung quy nên có phần của anh. Cậu cả Đường lộ ra vẻ mặt lấy lòng, tha thiết mong nhìn Đường Kiều, đây là nhà anh mua, anh cũng có phần chứ.

"Cậu cả đã có nhà, vì sao muốn tới ở cùng Đường Kiều, người ở nhà người đi."

Đường Kiều một mặt chán ghét liếc nhìn cậu cả Đường một cái, còn thật là "tức giận" đẩy đẩy đùi anh, đối với chuyện cậu cả Đường không thức thời muốn tới ở cùng này, rất là không vừa lòng.

Cậu cả Đường một tay ôm ngực, một tay vỗ mạnh đầu, quả thực không thể tin được, cô gái nhỏ này đòi anh mua này mua nọ, cư nhiên còn chưa có phần của anh.

"Mua phòng ốc tốn rất nhiều tiền, con bảo cậu nhỏ con mua cho được không."

Nếu không có phần của anh, anh cũng không tham gia náo nhiệt rồi.

"Không cần, cậu cả sẽ mua."

Đường Kiều cự tuyệt.

"Vì sao?"

"Cậu cả có nhiều tiền, hơn nữa về sau tiền của cậu nhỏ sẽ dùng để cậu nhỏ và Kiều Kiều sinh hoạt, nếu đều dùng để mua nhà ở, cả hai bọn con sẽ chết đói."

Đói chết hai người các ngươi là tốt nhất!

Cậu cả Đường oán hận nghĩ, thật không cam lòng, cư nhiên liên tiếp bại bởi lão nhị.

"Vậy nếu sau này cậu nhỏ kết hôn, cũng sẽ có nhà của mình, có phòng riêng của mình."

Bi thống, đó là nhà anh mua, vì sao không có phần của anh? Ngược lại để lão nhị chiếm tiện nghi rồi.

"Không cần, cậu nhỏ sẽ không kết hôn, cậu nhỏ sẽ cùng Kiều Kiều ở cùng một chỗ, cậu nhỏ cũng không phải cậu cả."

Đường Kiều tuyệt đối không ngờ được, năm đó cậu cả Đường đáp ứng mua nhà cho cô rồi, còn chưa có thực hiện, cô đã bị quẹo vào nhà người khác ở. Cái gì mặt triều biển lớn, xuân về hoa nở a, đời người chỉ có lưu manh cùng bị lưu manh.

"Ngày mai cậu nhỏ sẽ trở về sao?"

Cô cũng đã lâu không gặp cậu nhỏ rồi.

Đường Kiều ở trong lòng Chu Chú co lại, lại chui vào thật sâu, thanh âm có chút mềm dẻo mềm dẻo, thật là làm cho người ta vui mừng, ít nhất Chu Chú rất thích.

"Anh đã gọi điện thoại hỏi qua, cậu nhỏ nói có rảnh sẽ đến, nhưng không xác định có thời gian hay không."

Bận đi bận đi, càng bận càng tốt, lấy trình độ ỷ lại của Đường Kiều với cậu nhỏ mà nói, Chu Chú cảm thấy cậu nhỏ Đường vẫn là càng bận càng tốt, tốt nhất có thể bận mấy chục năm, đợi đến lúc cậu nhỏ bẩy mươi tám mươi, cũng không sai biệt lắm rồi.

Đường Kiều vốn đã rời khỏi phạm vi "nắm trong tay" của Chu Chú, không biết khi nào thì lại bị Chu Chú "nắm trong tay" rồi.

Trong đêm tối, Đường Kiều trừng mắt nhìn bóng đêm mờ mịt, bề bộn nhiều việc lại quên mất chuyện của cậu nhỏ, lực chú ý toàn bộ tập trung ở đôi tay tà ác của Chu Chú, hung tợn nói: "Chu Chú, tay của anh để chỗ nào đấy?"

Cẩn thận cô chặt nó!

Chu Chú chẳng những không có buông ra, lại nắm chặt hơn.

"Từng bộ phận trên người đều có ý thức của nó, chính nó muốn đi có phải anh muốn nó đi đâu, anh đi trói buộc nó, thì có vẻ thật là bất nhân rồi."

Chu Chú nói xong, tiếp tục vô sỉ kề sát vào người Đường Kiều, coi như chứng minh, những thứ kia thật là vô ý thức. Nói về bản lĩnh, Chu Chú chính là hạng nhất. Nói đến cái gì từ trong miệng anh, đều thành lý do lưu manh.

Người nói ngươi nhị đại gia a.

"Anh hẳn là nên đi bác sĩ."

"Vợ, như vậy em cũng không thoả mãn, anh nơi nào cần bác sĩ."

Dựa vào, sắc mặt bại hoại này, là phải đi rồi.

"Em là nói anh tâm lý có vấn đề."

Không thể yên yên lành lành ngủ một giấc sao? Chung qui động tay động chân, không phải bệnh thì là cái gì.

"Vợ, suy nghĩ này của em là không đúng."

Chu Chú vừa nói chuyện vừa nhích người lại gần Đường Kiều, thật là nhanh.

Dùng câu đặc chất văn nghệ mà nói, đây thật đúng là "giúp nhau lúc hoạn nạn", nếu không sợ ngã xuống đất, Đường Kiều thiệt tình muốn lùi ra thật xa khỏi phạm vi của Chu Chú.

Cả giường lớn như vậy, nên bị chiếm tiện nghi vẫn là bị chiếm không thừa một chút đi.

"Chồng của em mạnh mẽ như vậy, bao nhiêu nữ nhân ngoại tình thậm chí ly hôn, đều là bởi vì chồng không được."

Ý tưởng này của cô ấy, cần thay đổi, thay đổi lớn.

Trong bóng đêm "Sơn đen bôi đen" (1), Đường Kiều có thể cảm giác được mặt mình đen đến như thế nào, cắn răng nghiến lợi phun ra một câu: "Anh yên tâm, chờ ngày nào đó anh không được, em tuyệt đối sẽ không bỏ mặc anh."

Cô sẽ luôn luôn ở lại bên cạnh anh, cười nhạo anh, phỉ nhổ anh, khinh bỉ anh!

"Vợ à, em thật tốt."

Chu Chú lại cọ cọ đầu, tay lại nhân cơ hội sờ loạn.

Đường Kiều ở trong đêm đen trợn trừng mắt, cuối cùng có chút cam chịu tùy ý Chu Chú giở trò.

Cọ đi cọ đi, sờ đi sờ đi, chờ về nhà ông bà ngoại, xem cô thu thập anh thế nào!

Trên thực tế, thu thập như lời Đường Kiều nói, thật sự chính là nói mà thôi, bởi vì cô đã quên, một nhà ông bà ngoại cô, căn bản là không ai đứng ở phía cô.

Bọn họ giúp đỡ anh thu thập cô nhiều lắm.

(1): Nghĩa là đen càng thêm đen!