Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 85: Sau hôn nhân - bắt buộc lưu manh cùng hưởng thụ sự lưu manh




Mấy ngày nay Chu Chú luôn dính lấy cô, Đường Kiều không có cơ hội nói chuyện cùng Chu Du, được rồi, cô thừa nhận, cô đúng là rất tò mò cái nam nhân trong truyền thuyết kia.

Nhưng mà Chu Chú luôn luôn bám sát cô, Chu Du lại mừng rỡ khi cô bị người cuốn lấy, vừa vặn không muốn quan tâm đến cô.

Trước lúc cơm trưa, Đường Kiều thật vất vả thoát khỏi một đống lớn danh sách, đứng trước phòng ngủ Chu Du.

Gõ nhẹ cửa hai tiếng, Chu Du đang ngồi ở trên sàn, chơi trò chơi giết zombi, hô một câu mời vào, Đường Kiều đẩy cửa vào.

"Ngồi đi."

Chu Du luôn không ngừng ấn chuột, đối với Đường Kiều vừa vào, nhìn cũng chưa từng liếc mắt một cái.

Cô ấy là muốn cô ngồi chỗ nào?

Đường Kiều nhìn khắp nơi, cuối cùng cân nhắc ngồi xuống, đặt mông trên sàn ngồi bên cạnh Chu Du.

"Đừng chơi nữa."

"Ừ, đợi chút, chờ tôi chơi nốt cửa ải này."

Chu Du vẫn luyến tiếc dừng trò chơi trong tay, Đường Kiều liền đỡ đầu chờ cô ấy, cô thật sự không biết chơi trò này có gì thú vị, ăn cũng không no.

Sự thật chứng minh, trong trò chơi chỉ số thông minh của Chu Du cũng không cao, sau một phen giết chóc, vẫn bị giết không còn mảnh giáp.

Cảm thán một tiếng, Chu Du đem trò chơi ấn tạm dừng.

"Làm sao?"

Đường Kiều nháy mắt liền vặn vẹo, cô đến làm gì, cô muốn làm gì, không được, cô phải tìm chút manh mối thôi.

"Hắc hắc, không có việc gì, hai ta thật lâu không gặp, hai ngày này cũng không trò chuyện được nhiều, tới tìm cô nói chuyện phiếm ."

"Được, chỉ cần đừng tán gẫu chuyện nam nhân kia."

Chu Du thoát cửa sổ trò chơi, khép máy tính lại, sau đó dùng chân đá đá, đem máy tính tạm thời không có giá trị lợi dụng đá xa chút.

Đường Kiều khóe mắt rút rút, không tán gẫu chuyện nam nhân kia, thì cô và cô ấy nói chuyện gì nữa, cô lên đây không phải vì chuyện này mà tới sao?

"Cô. . . . . . một tháng này ăn ngon sao?"

Đã không thể tán gẫu chuyện nam nhân kia, Đường Kiều cũng chỉ có thể ngây ngốc hỏi thôi.

"Đồ ăn cũng không tệ, nhưng mà không hợp khẩu vị tôi." Đối mặt với vấn đề ngu ngốc mà Đường Kiều hỏi, Chu Du một chút cũng không ghét bỏ nghiêm túc trả lời.

Thì cô kén chọn mạnh mẽ như vậy, muốn hợp khẩu vị cô, chính mình chuẩn bị đầu bếp mới được.

Đường Kiều ở trong lòng vụng trộm nói thầm, bản thân cô là người không kén ăn, từ nhỏ bà ngoại Đường đã nói cho cô, người lãng phí lương thực, sau khi xuống địa ngục, ở địa phương này, cũng không được siêu thoát. Cho nên tật xấu kén ăn này của Chu Du, theo ý cô cũng có chút làm người ta giận sôi.

"Ngủ có ngon không?"

Đường Kiều tiếp tục ngây ngốc, ai bảo không cho cô hỏi chuyện nam nhân kia.

"Cũng không tệ."

Cảm giác mỗi ngày gối đầu vào một vòm ngực khác đi vào giấc ngủ, con mẹ nó không cần quá tốt.

Chu Du biểu cảm vẫn còn một chút cảm giác, lúc lưu manh của cô cùng Chu Chú quả thực giống nhau như đúc, Đường Kiều không biết vị nam đồng bào kia thế nào, chỉ mong sau khi Chu Du ăn sống nuốt tươi người ta, có thể cho người ta chết toàn thây.

Đường Kiều nguyên lai tính toán hỏi "Kéo được", nói đến bên miệng lại nuốt trở về, việc này, có thể không cần hỏi rồi.

Chu Du từng nói qua, chỉ có lúc Đường Kiều vẫn duy trì tâm tình ngây ngốc, mới là trạng thái tự nhiên nhất.

Nhưng mà lúc Đường Kiều nhất định kiên cường ngây ngốc, Chu Du vẫn là bị đánh bại rồi.

"Cô cùng anh ta có?"

Trên mặt Chu Du ngũ quan run rẩy không ngừng, thật sự là biến hóa nhiều lắm, cô không biết nếu lúc này các trưởng bối nhà cô nghe được lời này của Đường Kiều, còn có thể sẽ không giữ lại ý tưởng Đường Kiều là con dâu tốt của Chu gia.

"Không phải đâu."

Bài hát đó hát thế nào nhỉ?

Một người khờ dại, còn có một người khác khờ dại, khắp núi khờ dại, chỉ có em rất khờ dại. . . . . .

Chính xác, thời gian một tháng, xác thực không hẳn là ban ngày mặt đối mặt ngồi uống cà phê, buổi tối đắp chăn bông tinh khiết nói chuyện phiếm, huống hồ hiện tại, cũng không thích hợp để đắp chăn bông.

Ngẫm lại, Chu Du cũng nghĩ đến một vấn đề giống Đường kiều.

Cô. . . . . . có phải mang thai hay không?

Tuy rằng vấn đề là giống nhau, nhưng Chu Du cùng Đường Kiều đối với vấn đề đứa nhỏ này vẫn là thái độ hoàn toàn bất đồng.

Đường Kiều cũng không phải không thích đứa nhỏ, chính là không hy vọng phát sinh chuyện đứa nhỏ ở tình huống cô không hề chuẩn bị, mà Chu Du, cô đối với đứa nhỏ vẫn là có chút chờ đợi, dù sao cô cảm thấy cuộc đời mình trừ bỏ nam nhân kia, cũng không có năng lực yêu người khác.

Nếu có một đứa trẻ, có lẽ cũng rất tốt. Anh ta không thương cô cũng không quan hệ, anh ta không cần cô cũng không quan hệ.

Chỉ cần sinh mệnh cuả nó còn cùng cô bảo tồn một chút gắn bó, cô vẫn là vui vẻ .

"Chu Du, thật sự không cùng tôi nói một chút?"

Đầu Đường Kiều ở trên vai Chu Du cọ xát, Chu Du ý tứ thật sự là chặt chẽ, cô hỏi đến tận đây rồi, cô ấy cũng không tính toán lộ ra nửa điểm tin tức về nam nhân kia, thật sự là để cho cô sốt ruột.

Đáng tiếc, Đường Kiều làm nũng kiểu gì, cũng chỉ có thể hò hét Chu Chú mà thôi, ở trước mặt Chu Du, không có nổi chút tác dụng nào.

Mới đầu lúc cô yêu nam nhân kia, còn có hạ chút quyết tâm, chuyện đó là cô cưỡng bức, nếu anh ta không nghĩ, trên cái này thế giới liền tuyệt đối không có người thứ 3 biết chuyện này, cô sẽ không đi gây phiền phức gì cho anh, sẽ không gia tăng cho cô phiền toái gì.

Trong tình yêu, nữ nhân quả nhiên là hèn mọn, vị tác gia ấy từng đã nói qua, lúc yêu một người, nữ nhân là có thể hèn mọn ở dưới nền đất dưới sinh vật, giả sử là như thế này, vẫn có thể nở ra bông hoa từ dưới nền đất.

Nhìn hoa của cô lúc này, nở nhiều rêu rao.

Thất bại!

Đường Kiều liền ngã xuống, cả người tê liệt ngã xuống, ai cũng đừng kêu cô, cô đã chết, chết ở trong nước miếng của Chu Du.

"Thật nên để bác và thím đến xem dáng vẻ này của cô."

Chu Du khẽ cười nói, Đường Kiều hai mươi lăm tuổi, vẫn như trẻ con, tuy rằng cô cũng 25, nhưng cho tới bây giờ cô không có cách nào đơn thuần giống như Đường Kiều vậy. Haizz, rõ ràng lớn lên trong hoàn cảnh giống nhau, cùng là đứa trẻ lớn lên trong cùng một đại viện, như thế nào khác biệt lại lớn như vậy. Giống cô, giống Chu Chú, giống Ngu Châu, còn có Đường Kiều.

Chu Du nói như vậy, Đường Kiều nhanh chóng từ xác chết khôi phục lại, sau khi đứng lên, vẫn là biểu cảm thống khổ.

"Tôi rất buồn bã."

Chu Du tiếp tục vui vẻ, đối với đứa trẻ hồn nhiên, cô từ trước đến nay vô cùng bao dung.

"Đừng vì chuyện của tôi mà lãng phí thời gian cùng tế bào não, vẫn là ngẫm lại chuyện của cô cùng với Chu Chú đi."

Đường Kiều vốn là một người tế bào não không nhiều, lại vì chuyện của cô giết chết một ít, cô thật có lỗi.

"Chuyện của chúng tôi có cái gì phải nghĩ."

Cô cự tuyệt đi suy nghĩ chuyện này.

"Thật tính toán cứ như vậy gả cho?"

Cô để ý thấy, lúc Chu Chú hớn hở nói chuyện kết hôn, Đường Kiều luôn ở bên không nói một lời, khuôn mặt giống như rối rắm, cô cũng không thấy bọn họ lạc quan như vậy. Đường Kiều người này, tuy rằng hồ đồ dễ lừa, Chu Chú đối phó cô ấy là dư dả. Nhưng trong lòng cô ấy lại cố chấp như trâu, thực sự cái gì không thoải mái, cô ấy cũng chỉ sẽ đem nó đặt ở đáy lòng mình.

Mấy năm nay, Đường Kiều biểu hiện cực kỳ mạnh mẽ, nhưng cô lại biết, đây không phải chân chính là cô ấy, trong thân thể Đường Kiều luôn luôn tồn tại một người khác, cô không biết cái tiểu nhân kia khi nào thì sẽ đi ra quấy phá, điều kiện tiên quyết là, cô ấy có thể không thương hại người khác, cũng không thương hại bản thân.

"Còn có thể làm sao bây giờ, đều đi đến tình trạng này rồi."

Về phần tại sao lại đi đến tình trạng này, đánh chết Đường Kiều cũng sẽ không thể thừa nhận là vì cô. . . . . . Kỳ thực theo như lời cậu nhỏ Đường, cô cũng là có chút cam tâm tình nguyện .

Nếu như cô không tình nguyện, mặc cho Chu Chú có ép buộc thế nào, hôm nay chuyện cũng sẽ không phát sinh đến mức này.

Cho nên xét đến cùng, đến cùng chuyện này cô có bao nhiêu cam tâm tình nguyện, cô còn không muốn đi nghiên cứu rõ ràng.

Hắc ám là đáng sợ, cô từ trước đến nay không thích đi đụng chạm vào nó.

Hiện thực ấm áp, dễ hiểu vui vẻ, không phải là cô vẫn theo đuổi từ trước đến nay à, có lẽ cuộc đời này, cô dọc theo con đường hẹp quanh co vui vẻ cứ như vậy đi xuống.

"Nếu cô không muốn, liền nói với Chu Chú."

Nếu trong hôn nhân có một bên không tình nguyện, cô thật sự không biết đây là tốt hay là không tốt.

"Chu Chú sẽ giết cô."

Đường Kiều cười.

Kỳ thực, cũng không nghiêm trọng như Chu Du nghĩ.

Cũng rất tốt, Chu Chú yêu cô như vậy, ngẫm lại mấy năm nay Chu Chú vì cô làm bao nhiêu chuyện, cô cảm động vui sướng không diễn tả được. Hơn nữa, ba mẹ Chu, cô cũng rất thích, giống trong trí nhớ còn sót lại cảm giác ba mẹ ruột của mình.

Mà tất cả những thứ này, hiện tại đều ở trong tay cô, cô chỉ cần nhẹ nhàng cầm lấy, giữ lấy thật tốt.

Cô chỉ là có chút hoảng loạn mà thôi, động tác của Chu Chú quá nhanh, tòa thành bảo hộ ở trong lòng cô, đại quân của anh đã đánh đến vòng trong tường thành, mà vũ khí của cô còn chưa có cầm lên đã bị tước mất.

Chu Chú này, thật sự là mẹ nó nhanh nha.

"Ngày khác sang nhà của tôi, tôi cho cô một món đồ vô cùng quí hiếm, cô tuyệt đối sẽ thích, coi như là tặng quà sinh nhật cô năm nay."

Chu Du kéo tay Đường Kiều, đánh giá cẩn thận nhẫn trên tay Đường Kiều, xem này hóa ra, thật đúng là dụng tâm khổ cực.

"Đừng nói sinh nhật với tôi."

Haizz ai đề cập đến chuyện này, tất cả rắc rối đều là từ sinh nhật bắt đầu, tất cả rắc rối, đều là do dân chạy nạn Ngu Châu gây ra.

Đường Kiều khẽ cắn môi, cái này đều là do Ngu Châu đắc tội với cô, tốt nhất đừng để rơi vào trong tay cô.

Chu Du cùng Đường Kiều ở trong phòng nói chuyện thật lâu, nhưng chuyện Đường Kiều luôn luôn muốn biết thì không thể biết được, trong lúc Chu Chú đi lên gõ cửa hai lần, đều bị Chu Du một tiếng "Cút" đuổi đi, thẳng đến lần thứ ba tiếng đập cửa vang lên.

Chu Du vừa mới chuẩn bị nói một tiếng "Cút", âm thanh bên ngoài so với cô còn nhanh hơn.

"Chu Du, nhanh chút lăn ra đây ăn cơm cho ta."

Ách, là lão mẹ nhà cô, Chu Du xấu hổ, kém chút bị bản thân nuốt xuống tiếng “cút” làm nghẹn chết.

"Được rồi, chúng ta đi xuống ăn cơm."

Chu Du buông tay, thời gian tâm sự kết thúc.

Trưởng bối Chu gia đều có thái độ vô cùng đúng mực, đương nhiên, trừ bỏ lúc mẹ Chu Du đối mặt Chu Du, cho nên trên bàn cơm mọi người cũng không nói nhiều, điều này làm Đường Kiều cảm thấy may mắn, dù sao cô chỉ cần vùi đầu ăn cơm là chính, đỡ phải để trưởng bối Chu gia lại hỏi ra cái gì để cho cô không chống đỡ được.

Cơm trưa qua đi, Chu Du viện cớ chuồn mất, trước khi đi, muốn chìa khóa nhà Đường Kiều, cô đón Thũng Gia đi, cũng một ngày rồi, chỉ mong đứa nhỏ này không bị chết đói, hoặc là, gầy đi.

Đưa Chu Du ra đến cửa, nhìn ô-tô cô ấy rời đi, Đường Kiều thật sự là hâm mộ, nữ nhân lái xe, ở trong mắt cô, đều là anh hùng, ôi anh hùng!.

"Nhà anh vì sao nhiều xe như vậy?"

Vấn đề này của Đường Kiều, Chu Chú cũng không biết trả lời thế nào.

"Việc này. . . . . . dân sinh cần."

Đường Kiều nhíu mày, không hiểu Chu Chú nói cái gọi là vấn đề dân sinh là như thế nào.

Sau khi đưa Chu Du đi, trưởng bối Chu gia đều tự tan tác, chuẩn bị nghỉ trưa, Chu Chú cũng lôi kéo Đường Kiều lên lầu, đóng cửa lại, liền thập phần muốn lưu manh.

Vừa lưu manh vừa không cam lòng húc nhẹ cô.

"Em tối hôm qua đá nó đau, em phải bồi thường."

Đường Kiều bị hôn như lọt vào trong sương mù, ngước đôi mắt mê man, nhìn dáng vẻ làm nũng vô nại của Chu Chú, thực mẹ nó đẹp mắt. Này đôi mắt nhỏ ai oán, thật sự là làm cho lòng người ngứa ngáy, thật làm cho người ta muốn lưu manh.

Đường Kiều chủ động ôm cổ Chu Chú, kiễng chân, đưa môi lên, hành động này, Chu Chú thập phần khuyến khích, lập tức liền quên việc bồi thường.

Vì tránh cho Đường Kiều đỡ vất vả, Chu Chú vô cùng "săn sóc" cúi đầu, hai tay ôm eo Đường Kiều, kéo cô lên.

Về phần bọn họ khi nào thì ngã đến trên giường, Đường Kiều cũng không rõ ràng, quần áo khi nào thì bị cở, Đường Kiều cũng đần độn u mê. Đường Kiều chỉ biết là, Chu Chú sau một phen công thành chiếm đất bùng nổ, thân mình cô run rẩy mệt mỏi tê liệt nằm ở trên giường.

Mà Chu Chú, ngày hôm qua bị đá không ngẩng được đầu, hôm nay được bồi thường, sau một phen chiến đấu, tinh thần lại càng thêm hưng phấn.

Xem ra đối với chuyện này, không riêng gì ở trong quá trình nam nữ biểu hiện bất đồng, ngay cả kết quả cũng khác nhau rất lớn.

Chu Chú còn muốn lại đến một lần, bị Đường Kiều một cước đạp xuống.

"Mệt chết, đừng làm nữa."

"Vợ à, em động một chút liền đá tật xấu này phải sửa." Nếu không phải anh tránh ra nhanh, có lẽ anh lại chịu đau khổ rồi.

"Xứng đáng."

Chu Chú thân thể trần truồng từ trên mặt đất bò lên, một điểm cũng không có cảm thấy cởi truồng là chuyện ngượng ngùng, bò lại trên giường, tiến vào trong chăn, tay lại bắt đầu không an phận.

"Đã nói đừng làm rồi."

Đường Kiều phát hỏa, nam nhân nay, không có lúc nào là không ở động dục, cũng không phải động dục theo chu kì.

"Sờ còn không cho rồi."

Chu Chú hôn hôn khóe miệng Đường Kiều, bĩu môi nói, mặt mày trong lúc đó toàn là loại tình cảm ai oán.

Ăn lửng dạ không no, anh còn muốn.

Thu tay, Chu Chú nửa áp ở trên người Đường Kiều cọ xát, ý tứ làm nũng hàm xúc rõ ràng.

Da thịt lõa lồ dán lại cùng nhau, lúc Chu Chú cọ, Đường Kiều không khỏi run sợ một trận.

Đối với kết quả này, Chu Chú rất là vừa lòng, ý cười ở khóe miệng không ngừng lại càng sâu thêm.

"Đã không muốn anh sờ, này vợ em sờ anh đi."

Vốn bởi vì Chu Chú rút tay về mà Đường Kiều thở nhẹ một hơi, giờ lại hung hăng hít một hơi, vừa muốn chuẩn bị tiếp tục đá người, Chu Chú lại nhanh tay nhanh chân mau chóng ngăn chặn đùi cô, sau đó ở trong chăn kéo tay cô qua, che lên. Đường Kiều muốn rút về, nhưng mà sức lực nam nữ thật sự quá cách xa. Tay anh đặt tại trên tay cô, mà tay cô lại. . . . . .

Việc này Đường Kiều chưa làm qua, cũng không làm đến. Tay bất động đặt ở nơi nào, Chu Chú ấn tay cô, hướng dẫn cô.

"Vợ à, sờ sờ thôi."

Sờ em gái nhà anh.

Đường Kiều một phen nắm chặt nắm tay.

Được rồi, ý của cô là muốn nắm chặt chính tay mình, nhưng cô lại đã quên tay mình đặt ở trên cái gì, vì thế một phen liền cầm lấy.

Chu Chú khó nhịn thở ra một tiếng, "Đúng, vợ chính là như vậy."

Chu Chú khó chịu ấn tay Đường Kiều không cho rút lui, tiếp tục hướng dẫn cô, biểu cảm trên mặt giống như thống khổ, lại giống như hưởng thụ.

Vì thế lại là một phen bắt buộc lưu manh cùng làm bộ bị lưu manh, chính là cho đến lúc sau, lúc Đường Kiều bị Chu Chú đòi mạng trên mặt giống như thống khổ lại giống như hưởng thụ biểu cảm vô cùng mê hoặc, bắt buộc lưu manh cùng làm bộ bị lưu manh liền chân chính biến thành lưu manh cùng bị lưu manh.

Hơn nữa Đường Kiều tựa hồ cũng phát hiện kỳ thực rất vui vẻ, lực đạo trên tay một hồi nặng một hồi nhẹ, Chu Chú ở trong sự "tra tấn" cuả cô quả thực muốn ngừng mà không được.

Cuối cùng giống như sói, tru lên một tiếng.

Đường Kiều cười cười, một cái xoay người áp lên thân thể Chu Chú, vốn bảo người ta đừng làm, kết quả hiện tại cô bắt đầu chủ động làm rồi.

Chu Chú thật muốn khen bản thân một câu, nói đến bên miệng lại sửa lại.

"Vợ, em giỏi quá."

Sau khi Chu Chú thỏa mãn cảm thán một tiếng, ăn cực kỳ no, anh thật vừa lòng.

Đường Kiều vẫy vẫy tay, đứng dậy đi toilet rửa tay, nhân tiện tắm rửa một cái, Chu Chú đứng lên thay drap giường, sau đó cũng lắc mình vào phòng tắm.

Rống ha ha ha, tắm uyên ương, anh thích nhất rồi.

Đường Kiều nhìn thấy Chu Chú cũng chen vào, không nói một lời làm bộ muốn đá, cô cũng không tin anh lần nào cũng có thể tránh thoát.

Chu Chú nhanh tay lẹ mắt che phía trước, cười hì hì nói: "Chu phu nhân, đã nói tật xấu này em phải sửa lại."

Đường Kiều mặc kệ anh, xoay người sang chỗ khác tiếp tục tắm rửa.

"Vợ. . . . . ."

Chu Chú cùng huynh đệ anh bị vắng vẻ, đứng trần trụi, thập phần không cam lòng.

Đường Kiều tiếp tục mắt điếc tai ngơ, Chu Chú đành phải sờ sờ cái mũi hướng nơi đó Đường Kiều cọ xát, lại không có khoảng cách, không phải không muốn, mà là không dám.

Nghe nói nữ nhân ngủ dậy vô cùng độc ác. . . . . . Khụ khụ, bảo mệnh quan trọng hơn.

Chu Chú lại không động tay động chân, Đường Kiều cũng kệ anh. Chính là nhanh chóng tắm rửa xong, khoác áo ngủ đi ra khỏi phòng tắm, về phần áo ngủ, đương nhiên là tiếp tục mắc áo sơ mi trắng của Chu Chú.

Lúc Chu Chú tắm sạch sẽ xong, khi trở lại về nằm trên giường, thỏa mãn thở dài một tiếng, sau ôm Đường Kiều ngủ thật say.

Thiệt tình thỏa mãn, trong lòng ôm người anh yêu nhất, ngẫm lại mấy năm nay kiên trì cùng ẩn nhẫn, cũng cảm thấy đáng, kiếm về một bảo bối lớn như thế, như thế nào lại không có giá trị.

Chu Chú cùng Đường Kiều nghỉ trưa ngủ thật sự là lâu, tận đến lúc sắp ăn cơm tối rồi.

Các trưởng bối sáng tỏ nhìn bọn họ cười, mặt Đường Kiều lập tức đỏ lên.

"Này này, các người xoay mặt đi, làm nàng dâu của ta sợ bây giờ."

Chu Chú cố làm ra vẻ giấu Đường Kiều ở sau người, mọi người lại một trận vui vẻ.

Xem ra việc ôm cháu này, sắp tới, ha ha. Ba Chu mẹ Chu vui vẻ cười toe toét.

Nhìn mọi người thiệt tình tươi cười, Đường Kiều trừ bỏ có chút ngượng ngùng bên ngoài, cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Nói đùa một lúc, mẹ Chu Chú lấy ra một cái vòng ngọc, còn là một khối ngọc phỉ thúy.

Đường Kiều vừa thấy chỉ biết là vô cùng quí giá, tự nhiên đẩy ra không dám nhận.

"Nhận lấy, đây là mẹ cho nàng dâu đó."

Mẹ Chu nói như vậy, Đường Kiều không thể không nhận, chính là cái này vừa nhận, lại không ngừng được rồi.

Tiếp theo ba Chu Chú, còn có ba mẹ Chu Du cũng đều đến góp vui.

Sự thật chứng minh, việc cự tuyệt trưởng bối gì đó, thật sự là cần kỹ thuật bậc nhất, mà Đường Kiều, hiển nhiên không học được nghệ thuật này.

Cho nên, thắng lợi trở về.

Buổi tối lúc trở về bị kẹt xe nghiêm trọng, trên đường xe chật như nêm cối, Đường Kiều nhân cơ hội oán giận. Tuy rằng được Chu Chú hầu hạ cực kỳ vừa lòng, được mẹ Chu ấm áp cũng không rời đi, nhưng vẫn muốn oán giận.

"Chúng ta đúng ra ngày hôm qua phải về."

Trên di động còn có hai cuộc gọi nhỡ, là số của công ty Đường Kiều, cô không phải không thấy được, mà là không dám nhận. Tiếp theo là đến tin nhắn của chị cả kia, nói cô lãng phí thời gian chậm trễ công việc của cô ấy.

Được rồi, đúng, cô là tội nhân! Cô xấu hổ!

Cô mới đi làm được một tuần, đã bị Chu Chú này phá rối, ngẫm lại cô cảm thấy buồn bực không thôi.

"Anh không quan hệ, mẹ anh không thể nào nói nổi."

Chu Chú nhún vai, tỏ vẻ đây không phải sai lầm của anh, anh chỉ là hiếu thuận thôi.

Đường Kiều trợn trắng mắt, đêm tối cho cô một đôi mắt đen, mà Chu Chú lại luôn làm mắt cô trợn trắng.

Đường về nhà Chu Chú thật sự không đi nổi, xe chậm rì rì như rùa đi nhanh đến giao lộ, Chu Chú quẹo xe vào một con đường khác, đường rộng thênh thang, một chút cũng không tắc.

Nhưng mà. . . . . .

Đường Kiều tuy có chút hồ đồ, có chút ngu ngốc, phương hướng cũng không phân biệt được, nhưng ít nhất cô biết Chu Chú quẹo vào con đường này, tuyệt đối không phải đường về nhà bọn họ.

"Chúng ta đi đâu?"

"Đến chỗ Ngu Châu ngồi một chút."

Lúc trước, cô cùng Chu chú, còn có Chu Du cùng Ngu Châu, bốn người thường xuyên gặp mặt, cùng ngồi một chỗ uống tách cà phê, ăn bít tết. Nhưng căn cứ vào sau này Chu Du luôn cùng Chu chú đối nghịch, không có việc gì liền lôi kéo Đường Kiều cùng đi đùa giỡn soái ca, càng không ít lần cô ấy đưa một ít nam nhân giới thiệu cho Đường Kiều.

Cho nên có đoạn thời gian Chu Du đã bị Chu Chú xếp vào sổ đen, dù sao chính là anh nhìn trúng Đường Kiều, có đôi khi cô ấy đến hẹn Đường Kiều, anh có thể ngăn chặn liền chặn lại, thật sự ngăn không được liền đi theo, dù sao mục đích của anh cũng chỉ có một, chính là giám sát chặt chẽ chị hai nhà anh, nhiều năm như vậy, cũng không thể không nghĩ qua là thành sa chân oán hận, nhìn trong nồi nhà người ta đi.

"Mấy ngày hôm trước cùng nhau ăn cơm sao?"

Chu Chú mấp máy môi, một bộ khó có thể mở miệng, điều này cũng làm cho Đường Kiều sinh lòng buồn bực, lấy độ dày da mặt anh, còn có cái gì mà anh không thể nói được.

Chu Chú vừa lái xe vừa làm xiếc, một hồi nhíu mày một hồi thở dài, Đường Kiều cũng không gấp, chờ chính anh mở miệng, dù sao đến cuối cùng là chuyện tốt hay không tốt, anh đều sẽ nói ra.

"Tiểu tử Ngu Châu này thất tình rồi."

Chu Chú một bộ dạng vô cùng đau đớn, cứ như thất tình không phải là Ngu Châu, mà là anh.

"Một đại nam nhân, thất tình thì thất tình ."

Không phải Đường kiều không đồng tình, Ngu Châu người này, từ nước ngoài trở về, ở nước ngoài không học được nhân phẩm của họ, nhưng là học phong cách OPEN của người ta vô cùng nhuần nhuyễn, tốc độ đổi bạn gái, so với cô đổi drap giường còn siêng năng hơn. Cô đại biểu toàn con gái Trung Quốc cùng nhau phỉ nhổ cậu ta.

"Lần này không giống nhau, ép buộc rất lợi hại."

Chu Chú thật sự là bội phục mình, nói dối nói đến, một chút cũng không cà lăm.

"Như thế nào? Chẳng lẽ lần này là anh ta bị đá?"

A, nếu thực là như vậy, cô nên chúc mừng một chút, thật sự là quá khó khăn.

"Vì sao biểu cảm của em nói với anh, em vui mừng khi thấy người ta gặp họa?"

Thừa dịp đèn đỏ, Chu Chú quay đầu, lại thấy Đường Kiều mặt mày hớn hở, như nhặt được vàng.

Haizz, anh thật thay Ngu Châu cảm thấy bi ai, nhìn cái nhân phẩm này của anh ta.

"Không, em đang thay anh ta lo lắng, thật sự là bất hạnh, em thập phần đồng cảm với anh ta."

Đường Kiều lập tức sửa sang lại ngũ quan bản thân, thay một bộ biểu cảm như táo bón, cũng rung đùi đắc ý một phen, "Haizz, thật sự là bất hạnh rồi."

Đèn xanh đúng lúc này sáng lên, Chu Chú khóe miệng giật giật, quay đầu đi chú ý tình hình giao thông, thật tình thay đồng chí Ngu Châu cảm thấy bi ai.

"Hiện tại chúng ta đi qua có ích lợi gì?"

Chu Du mới là người chân chính thất tình đi, vì sao bọn họ không nhìn tới Chu Du, ngược lại nhìn Ngu Châu thay bạn gái như thay quần áo, cô không biết anh ta có cái gì đáng để đồng tình.

"Nhìn anh ta, em cũng biết hoàn cảnh của anh ta, nhân xà hỗn tạp, anh sợ cậu ta giữ không được, lau súng cướp cò."

Nói đến cái này, Đường Kiều cùng Chu Chú hai người không khỏi nghĩ đến vị đồng chí kia: Thanh Chiến!

Amen, cùng bất luận kẻ nào lau súng cướp cò cũng không quan hệ, ngàn vạn không được cùng người này có bất cứ quan hệ gì.

Ngẫm lại lão gia tử nhà Ngu Châu này vì chuyện của anh ta mà lấy gậy đánh thừa sống thiếu chết, Đường Kiều chợt cảm thấy dựng tóc gáy lên rồi.

Chu Chú lái xe chở Đường Kiều trực tiếp đến nhà Ngu Châu, Đường Kiều cảm thấy bọn họ đến không đúng lúc, lúc này Ngu Châu hẳn là ở quán bar mới đúng.

Nhưng mà Chu Chú một cước đá văng cửa nhà Ngu Châu, thì chính là gặp người nào đó khập khiễng dựa vào tường đi ra, thật sự là quá buồn cười, Đường Kiều không nhìn được cười hì hì một cái.

Chu Chú nắm tay Đường Kiều vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Ngu Châu nhìn cửa bị Chu Chú đạp tung một cái liếc hai người kia, lập tức quay lại dựa vào tường đi vào trong nhà.

Nhìn người này Đường Kiều thật muốn gọi điện cho mẹ Chu Du, không phải bác ấy muốn tìm người què người cụt hay sao?

Đường Kiều tìm vị trí ngồi trên ghế sofa, Chu Chú xoay người đi rót nước, bưng một ly đặt tới trước mặt Đường Kiều, trong tay mình nâng cái cốc nhìn ở bên người nào đó đang di chuyển khó khăn, nếu kết hợp với đàn nhị, ừ, nghĩ đến hiệu quả hẳn là không tồi.

Ngu Châu đi một lúc, lôi kéo chân đỡ ghế dựa ngồi xuống.

Đường Kiều nhịn thật vất vả, Chu Chú nói cậu ta thất tình, nhưng chưa nói cậu ta thành người què.

"Chân làm sao lại như thế này?"

Ngu Châu ngửa cổ lên, hai bên má cùng cổ tất cả đều là mồ hôi.

"Lão gia tử đánh."

Lão gia tử nếu xuống tay nặng một chút, chân của anh liền bị phế rồi.

"Cậu lại cùng nam nhân kia hòa làm một đi?"

"Anh ta đi rồi, khả năng có thể mất mạng."

"Đi nhận nhiệm vụ?"

"Ừ."

Chu Chú trầm mặc, đối với người chơi súng, anh không có lập trường phán định cái gì, Ngu Châu cũng chơi súng, nhưng chơi cùng chơi vẫn là có khác nhau. Ngu Châu là lấy tiền ra chơi, mà người ta, còn lại là lấy mệnh ra đùa.

Như một số người, nội tâm là một tấm chắn cứng rắn, không dễ dàng bị công phá.

Giống như Đường Kiều nói, thế giới của cậu cô ấy toàn người lợi hại.

Nhưng mà đằng sau tấm chắn của thế giới toàn người lợi hại ấy ẩn giấu cái gì, có lẽ là mềm mại, có lẽ là yếu đuối.

Đường Kiều nhìn chân Ngu Châu, đối với cuộc đối thoại của anh ta cùng với Chu Chú, nghe như lọt vào trong sương mù .

"Các người đang nói ai?"

Hai người đồng thời liếc mắt nhìn Đường Kiều một cái, ai cũng không trả lòi câu hỏi của cô.

Sau một lúc lâu, Ngu Châu hỏi, "Thành công rồi hả ?"

"Ừ."

"Chúc mừng!"

Ngu Châu giật nhẹ khóe miệng, thật lòng cười cười.

Vì thế Đường Kiều lại đầy hắc tuyến, cô vẫn không thể nào hiểu bọn họ đang nói cái gì.

"Các người đây là đánh cái gì à?"

Ngu Châu cảm thấy hai người này nghe được tin tức anh bị đánh, đến xem náo nhiệt đây mà.

"Thiên nga bảo."

Chu Chú này lên mặt mạnh mẽ, Ngu Châu thật sự là nhìn không được, anh ta đều là dáng vẻ này, anh có hay không một chút đồng tình?

"Nhanh như vậy đã gặp mặt người lớn rồi hả?"

Tốc độ, thật là quá nhanh mà.

"Bất quá, giấy kết hôn đã lĩnh mới về nhà, mẹ tôi ở trong điện thoại kém chút lột da tôi."

"Giấy kết hôn đã nhận rồi ? Tiểu tử ngươi, được lắm."

Ngu Châu cười to, không nhất thận động vào cái chân, đau đến hít hà.

Lúc này Đường Kiều đã hiểu, thì ra là thảo luận chuyện của cô, chính là, nam nhân tán gẫu, dùng từ đơn giản để nói thế sao?

Nhìn Ngu Châu vẫn hít hà, Đường Kiều cảm thấy thống khoái. Ai bảo anh ta ngày đó chuốc rượu cô như vậy, bình thường dáng vẻ như dân chạy nạn, thì ra là ra vẻ lương thiện, xứng đáng, lão gia tử xuống tay còn thật nhẹ, thế nào mà không đánh lên mặt?

"Bình thường bình thường."

Chu Chú rất là "Khiêm tốn", nhưng mà biểu cảm trên mặt tuyệt đối không phải là "Bình thường".

"Hôm nay sao lại đến nơi này của tôi, có việc sao?"

"Không có việc gì, vốn là phải đi về, trên đường kẹt xe, tiện thể rẽ vào nơi này của cậu."

Này không phải đến nhà anh vì đường bị kẹt xe sao.

Ngu Châu hiểu biết gật đầu, đối với vấn đề kẹt xe ở thành phố S, anh cũng cảm thấy đau đầu sâu sắc. Nhưng mà, bọn họ làm sao mà biết anh ở nhà.

Thôi, vấn đề này vẫn là đừng hỏi đến, đỡ phải làm bản thân thêm không thoải mái.

"Nếu không buổi tối ở lại nhà tôi?"

Không cần không muốn, Đường Kiều lắc đầu như đánh trống bỏi, cô phải về nhà! Không quan tâm người khác như thế nào, nhưng cô đã có thói quen ở địa phương kia của Chu Chú, về nhà về nhà, kiên quyết về nhà.

Chu Chú vỗ vỗ vai Đường Kiều, trấn an.

"Trễ một chút trở về đi, một lát nữa sẽ không kẹt như vậy nữa."

"Cũng tốt."

Anh vốn là có ý tốt, nhưng nhìn ánh mắt ghét bỏ từ cô dâu của Chu Chú, thật sự là làm tổn thương tâm hồn anh rồi.

"Khụ khụ."

Chu Chú trả lời khác Đường Kiều thập phần vừa lòng, đã như vậy, cô vẫn nên biểu đạt một chút quan tâm của mình, giả vờ ho hai tiếng, Đường Kiều bắt đầu quan tâm đến chuyện của Ngu Châu.

"Chân cậu cũng thành như vậy, không có ai đến chăm sóc sao?"

Anh ta nhiều bạn gái như vậy? Thế nào đến cũng không gặp một người.

"Nếu không chị Kiều ở lại chiếu cố em?"

Ngu Châu nói xong mới phát hiện bản thân lỡ miệng, hơn nữa còn lỡ miệng trước mặt Chu Chú, anh chết chắc rồi.

"Tôi sợ tôi sẽ không nhịn được, đem cái chân còn lại của cậu đánh cho tàn phế."

Đường Kiều nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu, Chu Chú không khỏi run lẩy bẩy.

"Ừ, tính anh một phần."

Lời này là Chu Chú nói, haizz, anh đã nói là anh tìm tai vạ rồi.

"Được, chúng tôi trước hết đi về, cô dâu của tôi chỉ có thể chăm sóc tôi, nếu như cậu thật không thể gánh vác được, tìm người giúp việc đi, cần thì nói với tôi một tiếng, tôi giúp cậu tìm một người thật tốt, chăm sóc ăn uống ngủ nghỉ của cậu thật tốt."

Ngu Châu run rẩy ác hơn, chịu đựng ngũ quan xúc động, gian nan nói một tiếng: "Gặp lại sau."

Tha thứ chân của anh bị thương, không tiễn.

Amen.

Đường Kiều vui vẻ không thể không kéo tay Chu Chú rời đi, vừa đi nhanh ra của, còn quay lại hướng Ngu Châu đang bất động phun ra hai chữ: "Xứng đáng!"

Mau cút đi mau cút đi.

Ngu Châu đè lại cái chân bị đánh "tàn", thật sự là con mẹ nó uất ức rồi.

Sau khi Chu Chú cùng Đường Kiều đi chuyện đầu tiên Ngu Châu nghĩ đến là, chính là tìm công ty khóa đến thay ổ khóa, không, thay đổi cả cửa luôn.

Cánh cửa chết tiệt, không thể ngờ một cước liền đá văng rồi.

Không không không, mọi thứ đồ đạc trong nhà có lẽ nên thay đổi hết lại.

Thanh Chiến có thể qua lại tự nhiên, Chu Chú cư nhiên cũng có thể qua lại tự nhiên, anh ở đây, có phải là phế vật rồi không? Thật là cho người ta qua lại tự nhiên rồi hả?