Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 63: Là hàng đáng yêu hay không




Đường Uyển ôm Thũng Gia, đầu tiên có lẽ Thũng Gia vừa tới một nơi xa lạ, không có kêu nhiều, ngoan ngoãn ở trên người Đường Uyển, chẳng qua không ở được bao lâu liền từ trên người Đường Uyển nhảy xuống, bắt đầu chạy khắp nơi.

"Kiều Kiều, đây chính là mèo của Chu Du a, nuôi giống như con cọp nhỏ."

Đường Kiều cười cười, hoàn toàn không đồng ý lời nói của Bà ngoại, con cọp được gọi là Strong, Thũng Gia nhiều nhất cũng chỉ là mập giả tạo.

"Tuấn khanh, cháu muốn chơi với mèo một chút không."

Cả nhà bà ngoại Đường cũng không có thói quen nuôi sủng vật, thật sự cũng không ghét, nói trắng ra là cũng không có ưa thích.

"Không muốn."

Bạn học Dương Tuấn Khanh trả lời rất dứt khoát, Đường Kiều không khỏi len lén giơ lên ngón tay cái, khiêu khích hất cằm về phía Chu Chú. Chu Chú luôn nói cô không có lòng ưa thích, cho nên không thích động vật nhỏ, những đứa trẻ luôn có lòng ưa thích nhưng nó cũng không ưa thích, sự thật chứng minh, động vật là hàng không đáng yêu.

Chu Chú làm như không nhìn thấy, cầm tờ báo trên khay trà mở ra, đối với cử chỉ ngây thơ của Đường Kiều vừa buồn cười vừa tức.

"Bà ngoại, tại sao cậu út không về."

"Ai, cậu út của cháu sớm gọi điện thoại nói ở trên đơn vị có chuyện, không trở lại, bảo bà nói với tiếng xin lỗi với mọi người. Đứa nhỏ này cũng thật là, ăn tết cũng không về."

Giọng nói Bà ngoại Đường hơi oán giận, người già nha, bình thường không hy vọng xa vời, lễ mừng năm mới chỉ hi vọng người một nhà có thể ở chung một chỗ.

"Chuyện công tác quan trọng hơn."

Ông ngoại Đường đè xuống một quân cờ, đối với chuyện cậu út Đường ăn tết không về nhà thật không có nói nhiều. Chẳng biết lúc nào, trên bàn cờ quân đen nhiều, quân trắng ít. Ông ngoại Đường là gừng già gừng càng cay, dĩ nhiên là quân cờ đen.

Đường Kiều nhăn nhíu lỗ mũi, cảm thấy có chút tiếc nuối, cô còn chuẩn bị hỏi một chút chuyện tin nhắn lần trước đấy.

"Bà ngoại, có phải cậu út nói có bạn gái hay không?"

Ngược lại lời này mới mẻ, tất cả mọi người đều buông ra vật trong tay, đưa mắt nhìn Đường Kiều làm cho Đường Kiều cũng có chút ít ngượng ngùng.

"Cháu, . . . . . Chuyện này, cháu cũng không rõ ràng lắm, cháu đoán thôi."

"Làm sao cháu đoán được a, Kiều Kiều, cháu không giúp cậu của cháu gạt Bà ngoại chứ, nói cho Bà ngoại nghe là con cái nhà ai, dáng dấp nhìn có được hay không. . . . . ."

Bà ngoại Đường làm một tràng dài, Đường Kiều hận không được rút lại lời nói mới vừa rồi.

"Không có, cháu đoán lung tung thôi, hôm ấy cháu gởi tin nhắn cho cậu, nhưng dường như không phải cậu nhắn trở lại, cho nên cháu liền nghĩ là bạn gái của cậu."

"Ừ, có thể."

Mợ hai gật đầu một cái, có kết luận.

"Cái gì mà có thể, ở trong đơn vị của chú út đều là đàn ông, xem như không phải chú ấy gửi tin nhắn cho cháu, có lẽ là vị chiến hữu nào đó nói cũng không chừng, nếu có làm sao giấu giếm được."

Cậu hai Đường là quân nhân giải ngũ, về cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi trong quân đội, cậu có quyền lên tiếng nhất. Cho nên, cậu hai Đường vừa nói như thế, mọi người cũng đều không nói chuyện này nữa. Chẳng qua trong lòng mọi người vẫn suy nghĩ đến chuyện này.

Bà ngoại Đường thật vất vả hy vọng, lại bị cho cậu hai Đường dập tắt, aiz, nói đàn ông không đáng yêu chính là chỗ này.

"Con làm anh trai mà như thế, con xem em con đã bao lớn, con cũng không trông nom."

Cậu hai Đường len lén liếc ông ngoại Đường một cái, lúc này ông ngoại Đường làm như hoàn toàn không nghe thấy, lựa chọn im lặng giữ mình.

Cậu hai Đường thở dài, nhìn bàn cờ thế cục đã định.

"Biết rồi, mẹ, nếu hôm nào có cô gái tốt nhất định giới thiệu cho chú út."

"Con đừng chỉ nói suông, phải đặt ở trong lòng."

"Dạ dạ dạ, đặt ở trong lòng, không riêng để trong lòng, trở về thì bảo Văn Lệ thêu lên ngực áo của con."

"Thôi đi, không có nghiêm chỉnh."

Mợ Đường nói một câu, cậu hai Đường vui vẻ cười hai tiếng. Thu lại tài năng năm đó ở trong quân đội, sau khi lui xuống cậu hai Đường đã hưởng thụ cuộc sống bình thản và hạnh phúc.

Trong phòng người cả nhà đang cười nói, đường cha mẹ Đường cũng đã đến.

"Cha, mẹ."

Cha mẹ Đường vừa vào nhà, Đường Uyển từ trên ghế salon đứng lên đầu tiên, đi tới trước mặt hai người, kéo cánh tay của mẹ Đường làm nũng.

Đường Kiều cũng đi theo kêu một tiếng cha mẹ, sau đó có chút xấu hổ cúi đầu tiếp tục trêu chọc em họ nhỏ, đáng tiếc em họ nhỏ không cho mặt mũi, mỗi lần như vậy luôn uốn éo uốn éo, hận không được thoát khỏi bàn tay của Đường Kiều.

"Các con tới rồi."

"Cha, mẹ, Kiến Quốc, Văn Lệ."

Cha mẹ Đường chào hỏi từng người lớn trong nhà, sau đó lại quay mặt sang nhìn về phía Chu Chú, "Đây là Chu Chú hả."

"Dạ, chào chú, chào dì."

Chu Chú đứng dậy, khách khí lễ độ chào hỏi.

"Được rồi, được rồi, được rồi."

Mẹ Đường liên tiếp nói mấy tiếng được, sau đó vừa nhìn về phía Đường Kiều và em họ nhỏ trong ngực Đường Kiều.

"Tuấn khanh cũng lớn như vậy rồi."

Bạn học Dương Tuấn Khanh núp ở trong ngực Đường Kiều ló đầu ra miễn cưỡng gọi một tiếng cô, dượng, sau đó lại rụt về tiếp tục chơi đùa với bà chị lớn Đường Kiều.

Đường Kiều chợt đã cảm thấy toàn thân tê dại, chỉ có thể cười khan, mượn em họ nhỏ để che giấu bối rối của mình.

"Chị, sao tới trễ như thế."

Cậu hai Đường vừa đánh cờ, vừa nói.

"Đừng nói nữa, vừa đến tết khắp nơi đều kẹt xe, dọc theo đường đi chen vào không được, không cần biết cậu là ai, hàng triệu xe thể thao cũng chen chúc."

Đường Uyển kéo cánh tay Mẹ Đường ngồi vào trên ghế sa lon, vẫn sẽ không buông tay. Bà ngoại Đường liếc nhìn Mẹ Đường ôm Đường Uyển ở trên tay, lại liếc Đường Kiều một cái, sau khi phát hiện người sau đang tập trung tinh thần chơi đùa với bạn nhỏ Dương Tuấn Khanh, hơi có vẻ yên tâm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cùng Mợ Đường trao đổi ánh mắt không thể làm gì.

"Hiện tại Chu Chú đã tốt nghiệp đại học chưa?"

Chu Chú ngồi ở trên ghế sa lon đối diện, Chu Chú vừa nhấc mắt đã nhìn thấy ngồi đối mặt cha Đường. Vì vậy, cũng không biết do tình thế hay từ bản ý, liền bắt đầu tán gẫu .

"Đã tốt nghiệp."

Đường Kiều yên lặng nghe, không lên tiếng, bởi vì cô cũng không biết Chu Chú đại gia rốt cuộc có tốt nghiệp hay không.

"Vậy bây giờ đang làm gì?"

"Một mình giằng co ở công ty nhỏ."

Chu Chú cười cười, cũng không giấu giếm.

"Thật tốt nha, người trẻ tuổi rất có dũng khí."

"Cậu ấy không chỉ có dũng khí, đừng xem là nhỏ công ty, làm rất tốt đấy, gần đây còn nhận dự án của chính phủ."

Lời này là cậu hai Đường nói, Đường Kiều buồn bực, chuyện này làm sao cậu của cô biết được?

"Hả?"

Cha Đường là người thẳng tính, nghe xong lời này cảm thấy hứng thú.

"Cũng không có gì, chỉ là dự án nhỏ."

Chu Chú không muốn nói nhiều, phải cẩn thận một chút, không muốn gây ra phiền toái cho Chu Du, dù sao anh cũng không biết cha của Đường Kiều là hạng người thế nào.

"Aiz, gần đây tên nhóc họ Ngu kia thế nào rồi?"

Phải nói, bà ngoại chính là bà ngoại, bất cứ lúc nào ở trong đầu Bà ngoại cũng có thể xuất ra tin tức.

"Thời gian trước còn nghe nói bị cha cậu ta đánh."

Đường Kiều vui mừng, không thể không quan tâm tin tức gần đây của Ngu Châu, cũng quá đáng rồi, Ngu Châu cũng đã lớn như thế, cha Ngu vẫn còn động một chút là dạy dỗ giống như đứa bé, xách cậu ta về đi đánh một trận, Ngu Châu này, đừng nhìn ở bên ngoài oai phong, khi ở trước mặt cha, cậu ta chính là một đứa con ngoan, đánh không đỡ lại, mắng không trả lời.

"Lão Ngu này cũng thật là, con cái cũng lớn như vậy còn động một chút là tát, truyền ra ngoài không tốt."

Mợ Đường lắc đầu một cái, có chút buồn cười, lại có chút không nhịn được.

Cô không biết người hại Ngu Châu bị đánh đang ngồi trên ghế sa lon ở nhà cô trò chuyện cùng bọn họ, người truyền đi chính là tên nhóc đang ngồi ở trên sàn chơi đùa với cô không biết trời đất.

Khóe miệng Chu Chú giật nhẹ, âm thầm tính toán trong bụng, về nhà nhất định phải mời đồng chí Ngu Châu ăn bữa ngon, thấy cậu ta hy sinh bao nhiêu. Bị đánh mất mặt không nói, còn bị làm đề tài tán gẫu của quần chúng.