“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào

Chương 70: Trói Chồng




Vết máu đỏ thẫm ấy tượng trưng cho sự trinh nguyên của cô đã bị Khánh cướp đoạt. Bất chợt nhìn lại thân thể đầy rẫy những ấn ký màu đỏ in trên làn da trắng muốt trong lòng cô như có những chiếc gai đang đâm vào. Tàn dư của một trận hoan ái kịch liệt bây giờ đang xuất hiện rõ ràng trên người cô. Lần đầu tiên của đời con gái cứ thế mà mất đi lại không phải cho người mình yêu.

Lặng thinh nhìn lại chiếc giường nơi cô và hắn vừa trải qua lần mây mưa triền miên ấy. Từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống. Nỗi đau thể xác khi bị hắn hành hạ đùa giỡn khiến cô không nhúc nhích nổi. Cả người rã rời chân tay bủn rủn khi hắn thô bạo không chút lưu tình đến cảm xúc của cô. Càng hận hơn khi mọi chuyện đã kết thúc hắn lại có thể ngủ ngon được đến như vậy.

Hắn ta không biết mình đã làm một chuyện điên rồ hay sao?

Rối bời, đau đớn nước mắt không ngừng rơi. Bên dưới tê đau như đang thức tỉnh cô rằng chuyện hai người vừa phát sinh không phải là mơ. Đó là một chuyện rất kinh khủng đối với cô. Quân cố bấu víu vào chiếc bàn để đứng lên nhưng không thể. Đôi chân đang run một cách lợi hại khiến cô khuỵu xuống. Bất lực cô liền buông thả bản thân ngồi im đấy.

Những câu hỏi liền hiện ra trước mắt khiến Quân đau đầu. Nếu hắn ta biết chuyện này thì sao? Cô cũng không muốn dây dưa gì thêm nếu lỡ mang thai lúc đấy lại càng khó ly hôn nữa. Bản thân nghĩ tốt nhất chuyện này cứ để một mình cô biết một mình giữ kín bí mật này rồi sau đó lặng lẽ rời khỏi nhà họ Phan thôi.

Gục mặt xuống đầu gối những tiếng thút thít nhỏ lại vang lên trong căn phòng phủ ngập tràn dư vị tình ái.

Chuông báo điểm 2 giờ sáng lúc này lấy lại được tinh thần Quân liền bật người dậy cố gắng đi tới chiếc giường rồi thu dọn những gì còn sót lại trên đó. Mái tóc rối bời, áo đã bị xé rách cô liền tìm một cái gì đó để che lại. Lật người Phan Quân Khánh lại mắt cô trở nên đỏ rực. Vật nam tính kia vẫn còn bên ngoài trên đấy còn dính máu của cô. Quân bây giờ chỉ muốn đua tay lên bóp nghẹt cổ Khánh đến chết. Nhớ lại những gì vừa xảy ra cô chỉ muốn cho một mồi lửa để thiêu rụi hắn.

Chấp nhận tủi nhục Quân giúp anh lau chùi chỉnh sửa lại trang phục. Đưa tay của Khánh xuống hạ bộ của anh rồi cầm nhét người anh em vào bên trong. Nhìn thì cũng đã nhìn rồi lại còn bị ăn sạch không bỏ sót nên bây giờ không còn tâm trí mà để ngại ngùng xấu hổ nữa. Sự căm phẫn chợt trào dâng cô dùng tay bấu mạnh vào cánh tay Khánh in hằn từng vết móng lên. Muốn trả đũa cô liền tìm mọi ngóc ngách xem có dây hay băng keo nào không. Không có cô liền dùng chiếc cravat buộc chặt lấy hai tay Khánh. Còn hai chân cô lấy luôn chiếc áo sơ mi đang móc trên tường kia quấn chặt rồi thắt lại.

“Đồ khốn.”

Vừa siết chặt vòng buộc Quân vừa chửi rủa thậm tệ. Xong cô liền gỡ 2 góc ga trải giường ra rồi đẩy hắn lên phía trên. Nhanh chóng Quân đã lột chiếc ga giường ra rồi đi ra ngoài. Phan Quân Khánh đã quá say và ngủ như chết nên chẳng biết gì. Chỉ thấy trên môi đang nở một nụ cười rất chi là mãn nguyện.

Bỏ chiếc ga trải giường vào máy giặt để xoá sạch vết tích. Muốn gột rửa mùi vị của Khánh và cả chất dính nhờn của cơ thể tiết ra Quân vội lao vào phòng tắm. Cởi bỏ toàn bộ áo quần trên người xuống cô lẳng lặng nhìn vào trong gương. Làn da trắng ngần đầy vết đỏ, dấu răng do Phan Quân Khánh tạo ra. Vùng hông còn in đậm dấu tay mà anh niết lên trong vô cùng đáng sợ. Hắn ta mới làm có một lần mà cô đã suýt bị nghiền nát như bột rồi. Nếu còn bị ăn thêm lần nữa chắc mất nửa cái mạng luôn rồi. Lòng thầm nhủ sau khi đi công tác về sẽ tẩn cho hắn một trận nhừ tử mới hả giận được.

Mở vòi hoa sen cô dùng sữa tắm và chà mạnh để gột trôi đi những gì của Phan Quân Khánh lưu lại trên cơ thể cô. Cô chà xát thật mạnh để có thể xoá sạch các vết tích hoan ái kia. Đang ốm nên Quân không dám ngâm mình lâu trong nước. Choàng áo tắm vào Quân quyết định đi nghỉ một lát. Lòng thầm cầu trời nhanh sáng để còn ra tiệm thuốc mua thuốc tránh thai. Đang trong thời kỳ không an toàn nên cô không làm liều mà bỏ qua việc uống thuốc được.

Nằm xuống giường những hình ảnh kích tình vừa rồi lại hiện ra. Quân cố nhắm chặt mắt để không phải thấy chúng nữa. Mệt mỏi cô liền thiếp đi đến khi chuông đồng hồ báo thức báo bây giờ đã 7 giờ sáng. Quân bật dậy làm công tác vệ sinh rồi xuống nhà. Nhìn thấy má Năm ở đấy cô liền lại gần và nói nhỏ:

“Má Năm con có chuyện muốn nói với má.”

“Mợ chủ cứ nói.”

“Chuyện tối hôm qua phiền má hãy giữ kín giùm con. Không được cho người nào biết.”

Má Năm nhìn vẻ không hiểu:

“Mợ chủ sao lại làm thế?”

“Xin má hãy giúp con. Vợ chồng con chưa sẵn sàng làm chuyện này. Nó chỉ là ngoài ý muốn.” Quân cầu khẩn.

“Tôi hiểu rồi.”

Lúc đưa canh giải rượu lên, gần đến cửa thì má Năm liền nghe thấy những tiếng động ám muội phát ra. Biết đây mới chính thức là đêm tân hôn của hai vợ chồng cậu chủ bà liền chủ động đi xuống không làm phiền đến họ. Cứ ngỡ hai vợ chồng đã thật sự đến với nhau nhưng giờ nghe Quân nói như vậy liền hiểu ra rằng họ vẫn còn chưa chấp nhận đối phương.

Quân liền ra ngoài mua thuốc để uống. Cô không thể mang thai con của Phan Quân Khánh được. Khi má Năm hỏi đấy là thuốc gì Quân chỉ lấp liếm là thuốc cảm thông thường rồi lên lầu kéo vali xuống. Giả vờ hỏi như vậy nhưng bà Năm biết rõ vỉ thuốc Quân đang cầm trên tay là loại thuốc gì. Lắc đầu ngán ngẩm không biết rồi hai vợ chồng cậu chủ sẽ đi đến đâu.

Tuy đầu buổi chiều mới checkin và lên máy bay nhưng Quân đã rời khỏi nhà từ sớm. Muốn trốn tránh thực tại nên cô đến sân bay rồi lựa một cái khách sạn để nghỉ ngơi. Trợ lý Linh nghe cô đang ở khách sạn thế là cũng tức tốc kéo vali đến ở cùng.

Trong khi đó Khánh còn đang ngủ say như chết. Phải đến khi tiếng chuông reo liên tục anh mới mở mắt. Bây giờ hơn 9 giờ mà Tổng giám đốc chưa tới thư ký Phương đương nhiên là sốt sắng tìm người rồi.

Nghe tiếng chuông Khánh mắt nhắm mắt mở trở người rồi tìm điện thoại. Đang còn mơ hồ bật người dậy đặt chân xuống giường để đến chỗ treo áo khoác thì ngã dúi dụi về phía trước. Cả người đổ ập xuống khiến Khánh đau và tỉnh hẳn, cảm thấy tay mình không nhúc nhích được. Khánh mở to mắt xem cái gì đang vướng vào tay mà không gỡ được. Anh gào lên:

“Cái quái gì thế này?”

Hai tay bị buộc chặt vào nhau bởi cravat, trên cổ tay đã xuất hiện vết lằn màu đỏ. Không chỉ vậy ngay đến chân cũng buộc chặt bởi chiếc áo sơ mi của mình.

“Ai làm chuyện này?”

Khánh giãy giụa một hồi tìm cách thoát ra nhưng nút thắt quá chặt anh không thể rút ra được. Càng giẫy càng đau Khánh gào lớn hơn:

“Má Năm, quản gia Lâm.”

Phải mất rất nhiều hơi để gào to để cho người dưới lầu nghe thấy. Khánh vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bản thân cũng chẳng nhớ nổi đã về nhà bằng cách nào. Đúng là say rượu làm mình quên sạch mọi thứ.

Một lúc sau má Năm cùng người làm mới chạy lên xem. Mở cửa phòng là cảnh tượng cậu chủ đang nằm sóng soài trên sàn nhà, tay chân bị buộc chặt, co ro nhưng một con sâu. Nhìn vậy những người giúp việc không khỏi bật cười nhưng họ không dám cười lớn. Giải thoát được rồi Khánh mới điên tiết chửi thề không ngớt. Anh biết là ai làm rồi chính là Khánh Quân. Trong cái biệt thự này ngoài Khánh Quân ra chẳng có ai dám ngang tàn xuống tay trói anh cả.

Hỏi rõ má Năm hôm qua là ai đưa anh về thì nhận được câu trả lời là Quân. Thiết nghĩ chắc chắc bản thân đã làm gì quá trớn nên Quân mới trói mình lại như thế. Uể oải Khánh liền đi vào phòng tắm để xối nước tắm cho tỉnh táo. Đầu luôn cố nhớ lại mọi chuyện xảy ra nhưng chẳng có gì. Nhìn vào gương thì thấy dưới cổ đang có những vệt màu đỏ còn đang rướm máu. Khánh tự hỏi rốt cuộc mình đã làm gì mà cô ấy lại làm mình bị thương nhỉ? Đầu có chút đau anh quyết định không nghĩ nữa và thay áo quần đi làm.

Sân bay quốc tế Đà Nẵng, nhà ga quốc tế.

Tại khu Departure, Quân và Linh liền tìm đến quầy hãng hàng không mình đã mua vé để checkin. Trong lúc chờ đợi hai cô gái liền nhí nhảnh tự sướng những bức ảnh rồi đăng lên mạng xã hội. Hôm nay ra nước ngoài mà không có một ai tiễn nhưng Quân chẳng thấy gì lạ. Thường xuyên đến sân bay một mình nên cô chẳng còn biết cảm giác lạc lõng cô đơn là gì. Trợ lý Linh liên tục hỏi cô sao Phan Quân Khánh không ra sân bay tiễn nhưng Quân chỉ cười trừ và nói rằng cô không muốn Khánh ra tiễn. Dù gì đi có 3 tháng nên chẳng có gì phải tiễn đưa cả. Trong lòng dâng lên một nỗi buồn và ganh tị. Người ta có chỉ mới có bạn trai đã được đưa đón các kiểu còn cô đã làm vợ hắn rồi nhưng chẳng được một phúc lợi gì cả. Có chăng chỉ là những trận cãi nhau kịch liệt mắng mỏ miệt thị nhau. Càng nghĩ càng chán.

Ra cổng an ninh rồi di chuyển từ phòng chờ lên máy bay. Bây giờ Quân đã an vị ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ để nhìn xuống mọi thứ dưới kia. Máy bay đã cất cánh Quân tranh thủ chợp mắt một lát trước khi hạ cánh. Dù sao chặng bay mất khá nhiều thời gian nên cứ nghỉ ngơi lại sức đã.

“Cô ấy đã lên máy bay rồi à?” Khánh ôn tồn hỏi.

Anh đã gọi cho cô cả chục cuộc nhưng Quân không nghe máy. Muốn hỏi rõ vì sao Quân lại trói mình lại như thế nhưng cô chẳng chịu nhận cuộc gọi khiến Khánh hậm hực. Sáng ngày ra đã bị mất mặt với những người làm ở nhà rồi. Muốn tạm biệt cô ấy một câu cũng không có cơ hội. Tức giận Khánh liền mang vẻ mặt nghiêm nghị khó chịu đến công ty khiến những người trong cái WL này kinh sợ và không dám lại gần.

“Vâng. 1 giờ chiều thiếu phu nhân đã ra sân bay rồi thưa sếp.”

“Được rồi. Cô ra ngoài đi.”

Nói xong Khánh liền lao đầu vào công việc.

Nhìn thấy vết cào rõ ràng trên cổ Khánh thư ký Phương liền bụm miệng cười.

Hai vợ chồng nhà này luôn chí choé với nhau thế nhưng sắp rời xa nhau lại mãnh liệt gớm.