“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào

Chương 68




Bar Touch,

Đứng trước cửa quán Quân liền gọi vào số Phan Quân Khánh để hỏi người rốt cuộc đang ở chỗ nào. Khi đã biết số phòng Quân liền đi vào tìm. Nhìn căn phòng chất ngổn ngang vỏ bia, vỏ rượu, Phan Quân Khánh đang nằm sấp trên ghế. Áo quần xộc xệch, đầu tóc rối mù, sơ vin tà áo bị kéo tuột ra ngoài.

Trông nhếch nhác chết đi được.

Hoàng Thiên Vũ thấy người đã đến liền loạng choạng đứng dậy. Anh ta nấc thành tiếng và nói:

“Xin…lỗi…Hôm nay bọn anh hơi quá chén. Em đưa hắn về nhà giúp anh nhé.”

Nói xong anh ta liền vỗ nhè nhẹ hai cái lên Quân rồi lảo đảo bước ra ngoài trước.

“Rốt cuộc đã uống bao nhiêu mà say khướt thế này chứ?”

Quân cằn nhằn đi tới nhặt những tấm thẻ ngân hàng, tiền, giấy tờ tuỳ thân bị rơi ra ở dưới chỗ Khánh nằm cho vào túi áo khoác của anh. Vừa nhặt vừa lầm bầm khó chịu.

“Tỉnh dậy đi Phan Quân Khánh. Dậy đi.”

Cố lay thân thể nặng kình của Khánh cô vừa nói to để đánh thức con sâu rượu này. Thấy không khả thi cô liền kéo cả người anh ngồi dậy. Miệng khẽ quát:

“Phan Quân Khánh, tỉnh lại đi. Tôi đưa cậu về.”

Sau một hồi thì Khánh cũng chịu mở mắt, mơ màng nhìn người đang gọi tên mình. Nhận thấy khuôn mặt rất quen thuộc Khánh liền cố mở to mắt rồi nói:

“Đến rồi sao?”

Trong đầu ý thức được có người đến đón mình Khánh liền túm lấy tà áo của cô rồi lấy đà đứng dậy, cả người ngã vào Quân. Hai cánh tay cứ thuận theo tự nhiên mà ôm lấy cô.

Thể trọng của Khánh nặng như vậy khiến Quân loạng choạng suýt nữa thì ngã xuống. Cô muốn đẩy ra nhưng Khánh một tay siết chặt eo cô hơn vùi mặt vào vai cô.

“Say rồi cũng biến thái cho được.”

Cáu kỉnh xong Quân đành mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, với nhanh tay lấy chiếc áo khoác rồi dìu anh ra bên ngoài. Mọi trọng lượng đều đổ dồn trên thân thể Quân nên có chút khó khăn. Mùi rượu nồng nặc toả ra, thân nhiệt của Khánh như đang từ từ chuyển sang người cô. Cả người nóng bừng lên, trán có vã chút mồ hôi. Quân thề thốt trong miệng rằng lần sau có chết cũng mặc kệ anh.

Khó khăn lắm mới ra được bên ngoài Quân liền vẫy một chiếc taxi rồi cùng tài xế đẩy anh vào bên trong xe.

Thở từng tiếng vì mệt Quân liền nhanh chóng chỉnh sửa lại trang phục và cố đẩy cái thân cao kia ra xa nhưng hắn vẫn cứ dính như sam. Khánh nửa tỉnh nửa mê không tình nguyện dịch ra cứ thế gục đầu lên vai cô. Bàn tay rắn rỏi ôm lấy cô không chịu buông. Quân bất lực nhẫn nhịn.

Nhìn thấy Khánh đã nhắm tịt mắt như thể ngủ say. Quân lại gỡ tay anh ra để ngồi sang một bên. Khánh nhíu mày như thể không vui ép mạnh bàn tay vào hông cô. Lần này anh xoay người đè cả vòm ngực rộng lớn lên người Quân. Ngửi thấy mùi hương mát dịu quen thuộc Khánh đưa mặt sát vào hõm cổ cô để thu mùi hương ấy vào trong mũi mình. Bất ngờ anh áp môi vào vùng da cổ Quân rồi hôn một cái thật nhẹ.

Quân thót mình đánh Khánh một cái, khẽ quát nhẹ:

“Có thôi đi không?”

Khánh vẫn chẳng ý thức mình đang làm gì cứ thế mà dùng mũi lần mò mọi vị trí trên vùng cổ cô. Hơi thở nam tính truyền vào khiến Quân rúm ró người. Anh day day sống mũi vào thân cổ cô rồi tiếp tục hôn vào đấy. Lần này không chỉ hôn mà anh còn cắn khẽ một cái rồi đưa lưỡi liếm xung quanh chỗ mình vừa cắn lên.

Bực mình đưa tay lên đẩy đầu Khánh ra xa. Quân vừa đẩy qua vừa làu bàu cảnh cáo:

“Biến thái. Còn không ngồi im là tôi mở cửa đá cậu xuống xe đấy!”

Dường như lời cảnh cáo ấy chẳng lọt vào tai Khánh. Vành môi cứ đẩy từ cao xuống thấp, dừng lại ở vùng xương quai xanh anh gặm gặm lên vết xương đang gồ ấy. Quân đỏ mặt tức giận, vùng vằng hơn nữa để đẩy con bạch tuộc đang bám chặt cô ra xa. Khánh khẽ cười khi mơ hồ thấy khuôn mặt tức giận có phần đáng yêu của cô.

Trong đầu xuất hiện những hình ảnh của Quân và mình đang hôn nhau đắm đuối. Bỗng muốn được hôn Khánh chồm người lên ép chặt người Quân vào mình rồi bất ngờ đặt một nụ hôn lên môi cô. Chiếc môi hồng xinh đẹp này lại một lần nữa thuộc về mình.

Lại bị cưỡng hôn Quân vội né tránh. Cô thấp thỏm nhìn về phía người đằng trước. Ngại ngùng nếu cảnh vừa rồi bị nhìn thấy chắc cô không phải biết chui mặt đi đâu. Hành động của Phan Quân Khánh chả khác gì vô tình biến hai người trở nên phóng túng trong mắt tài xế. Tức điên người nhưng chẳng làm gì được Quân nhéo vào tay Khánh một cái rồi thầm mắng:

“Đồ vô liêm sỉ.”

Thấy Quân nghiêng đầu về phía cửa kính tránh né nụ hôn của mình Khánh bất mãn gầm nhẹ một tiếng nhỏ rồi nhìn một lượt trên thân cô. Cổ áo rộng bị anh giật ra, đôi thỏ trắng mềm mại đang lấp ló phô diễn rõ trước mặt mình. Yết hầu lên xuống khi nuốt từng ngụm nước bọt Khánh đưa mắt nhìn về phía trước. Trong đầu nảy lên một ý nghĩ Quân như thế này chỉ có anh được nhìn người khác đừng hòng mà liếc một cái. Thình lình anh kéo cô lại cúi đầu trườn xuống vùng ngực rồi dùng miệng hôn mạnh lên đó, một tay đưa lên xoa nắn trái đào căng tròn bên kia của cô, nhẹ nhàng vuốt ve nó. Đầu tóc đen bồng bềnh cùng thân vai đã che khuất đi vùng ngực của cô. Người tài xế kia nếu có ý đồ nhìn trộm cũng không được.

Hành động không đứng đắn của Khánh khiến Quân không kịp trở tay. Cô giật mình thét lên nhưng vội bụm miệng che lại tiếng thét của mình. Trên khoang xe chật hẹp và nhỏ như thế này nếu muốn giãy giụa thoát ra rất khó. Càng giãy lại càng vô tình khiến chiếc xe lắc lư dao động và người tài xế càng để ý hơn. Vừa ngượng vừa tức giận Quân chỉ ngồi im cho Khánh đùa bỡn vô tội vạ.

Không thèm để ý tới sự có mặt của người kia Khánh càng hành động mạnh bạo hơn khi thò tay chui vào bên trong men theo lớp áo dần đi cao. Dừng lại ở trái đào căng Khánh nở một nụ cười gian tà như vừa chiếm được một vật giá trị. Tay khẽ vuốt khuôn ngực đầy đặn trơn mịn ấy, anh tham lam day day nhẹ răng mình ở trái còn lại tạo nên những ấn ký màu đỏ. Trực tiếp chạm vào phần gợi cảm này của cô Khánh càng rạo rực, chỉ muốn rúc vào sâu hơn.

Sợ hết hồn, Quân càng rụt người lại trừng mắt nhìn tên biến thái đang đè sát người mình, tay giữ chặt bàn tay lưu manh ấy rồi xấu hổ liếc mắt nhìn tài xế thêm lần nữa. Phan Quân Khánh có thể không cần mặt mũi nhưng cô thì cần. Cảm thấy người tài xế vẫn bình thản lái xe mặt không chút biểu cảm Quân mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô đâu biết rằng anh ta đã gặp những tình huống này thường xuyên nên chả có gì gọi là ngạc nhiên.

Thoả sức cắn gặm xoa nắn một hồi lâu Khánh mới chịu buông ra. Mặt tỏ vẻ hài lòng đưa tay sờ lên môi cô rồi vuốt nhẹ nó. Khoé môi cong lên anh nở nụ cười rạng rỡ với cô.

Nhìn thấy tên ‘quỷ không cười’ này lần đầu tiên cười tươi như vậy với mình Quân liền ngây người ra, mắt chớp chớp liên tục. Đây là tên ‘quỷ không cười’ sao? Từ ngày đầu tiên gặp mặt cho đến nay thì đây là lần duy nhất Khánh cười đúng nghĩa một nụ cười với cô.

Nhìn thấy người đối diện ngây ngốc nhìn mình Khánh lại trườn lên hôn mạnh vào môi Quân.

Bị trêu ghẹo suồng sã suốt từ nãy giờ Quân rất bực bội, căm giận không làm gì được cô nghĩ chỉ còn chờ đến lúc Khánh hoàn toàn tỉnh táo sẽ cho anh một trận để hạ hoả.

Chiếc xe phanh gấp khiến hai người ngã dúi về phía trước. Nhận ra đã về đến biệt thự Quân liền đẩy Khánh ra rồi mở cửa lao xuống xe. Cô không muốn ở chung với tên biến thái này thêm một giây nào nữa. Đang vội vàng mở cổng chạy vào trong tài xế liền gọi lại:

“Này cô. Cô quên thứ gì sao?”

Nhìn lại thì thấy Khánh còn nằm yên vị trong xe Quân bực mình mở cửa lôi con sâu rượu này ra. Tay móc ví tiền của Khánh đưa hẳn tờ tiền mệnh giá lớn cho tài xế nói không cần trả lại tiền thừa, tỏ ý coi như là lời xin lỗi khi Phan Quân Khánh điên rồ làm chuyện xằng bậy trên xe anh ta vậy.

Vất vả lắm mới dìu được tên to con này lên phòng hắn. Cũng may nhờ có má Năm nên mới dễ dàng đưa hắn lên cầu thang chứ một mình cô chắc gãy cái lưng. Vội vàng hất hắn ta xuống giường Quân cũng ngồi phịch xuống rồi thở mạnh từng tiếng. Đã dầm mưa đến sốt bây giờ lại bị tên này làm phiền. Đúng là mệt muốn chết.

Má Năm nói cô thay áo quần cho Khánh còn bà thì đi nấu canh giải rượu. Quân nghe mà xịu mặt xuống.

Có chết cũng không muốn giúp hắn.

Biểu hiện không đồng ý ra mặt và từ chối nhưng rốt cuộc chả ai làm được việc này ngoài cô.

Mệt mỏi Quân quay sang nhìn người bên cạnh đang nằm vắt vẻo một chân trên giường một chân còn chạm đất. Bực mình cô liền lấy gối đánh túi bụi vào Khánh vừa đánh vừa mắng:

“Phan Quân Khánh có ngày tôi đập chết cậu. Lưu manh biến thái vô sỉ.”

Dường như hắn đã ngủ say như chết Quân thôi không đánh nữa mà lay dậy liên tục.

“Dậy thay áo quần đi đồ biến thái.”

Thấy Khánh vẫn không chịu dịch chuyển cô thở dài đành kéo người anh lật lại. Chiếc áo sơ mi trắng anh đang mặc trên người dính đầy màu đỏ của rượu. Một chiếc cúc bị bung ra lộ rõ cả hai cơ ngực rắn chắc của Khánh, Quân vội vàng quay đi chỗ khác. Cả đời chưa hề giúp đàn ông thay đồ nên cô rất ngượng. Mới nhìn thấy vòm ngực cường tráng ấy mà Quân đã ngượng ngùng thế kia bảo cô làm sao mà thay toàn bộ áo quần cho anh được chứ.

Đắn đo mãi Quân mới chậm rãi đưa tay gỡ từng cúc áo còn lại ra. Sắp xong, đến cái cuối cùng thì Khánh đột nhiên mở mắt nhìn cô. Cảm giác như đang vụng trộm thì bị bắt quả tang Quân liền rút tay về, toan rời khỏi đây. Nhận thấy người bên trên đang khẽ chạm bàn tay ấm vào thân mình Khánh cảm giác gì đó rất lạ và muốn giữ cô lại. Anh hừ lên một tiếng rồi đột ngột nhấc người giơ tay lên ôm lấy Quân, kéo cô nằm ngã xuống lồng ngực mình. Khánh ôm chặt rồi lật người, đè Quân nằm xuống bên dưới thân mình. Ép sát một chút vào người Quân anh lại rúc vào hõm cô và mút mạnh lên đó.

Cả người bị vây hãm Quân lập tức giãy giụa để thoát. Miệng thét lên trong kinh hãi:

“Buông ra.”