“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào

Chương 56: Chung Phòng Nhưng Cấm Chung Giường




Khánh ngớ người khó hiểu nhìn người bên cạnh. Khuôn mặt cô ấy đang trở nên biến sắc.

Dị ứng với cá sao?

Cái mùi đấy đã xông thẳng vào khoang mũi khiến Quân rất buồn nôn. Tự nhủ nếu bây giờ cô đột ngột đứng dậy để vào nhà vệ sinh thì mọi thứ Phan Quân Khánh đang diễn sẽ khiến hai ông bà nghi ngờ. Nhưng khi nhìn thấy hành động và câu nói của mẹ chồng mà Quân cảm thấy sống mũi cay cay.

Bà ấy vẫn còn nhớ chuyện của hơn 20 năm trước. Đúng là bản thân thật may mắn khi được làm con dâu của hai người. Quân nghĩ nếu họ cứ đối xử tốt với mình như vậy sau này sẽ khó mà dứt áo ra đi được. Họ luôn hy vọng cô và Khánh sẽ là một cặp vợ chồng hạnh phúc nhưng sao có thể. Cảm thấy rất hối hận khi đã lừa dối họ. Quân nghĩ nếu hai người biết được sự thật thì sẽ thất vọng tràn trề biết bao nhiêu. Cô không dám hình dung đến điều đó.

Biết mình vừa làm một hành động dư thừa, Khánh liền nhanh trí ra lệnh người làm lấy cái bát mới ra đổi cho Quân.

Bị mẹ quở trách anh chẳng thèm mảy may quan tâm, chỉ thản nhiên nói:

“Con đâu có biết.”

Đúng vậy! Anh làm sao biết được Quân có sở thích hay ghét cái gì. Thâm tâm luôn tồn tại ác cảm dành cho cô thì việc gì phải để ý làm gì cho mệt xác.

“Mẹ nghĩ mày nên đến nhà mẹ vợ ở một thời gian để tìm hiểu rõ về cái Quân mới được.”

Liên tục bị chính ba mẹ ruột đâm chọc Khánh liền sinh ra cáu kỉnh. Chẳng hiểu người con gái này đã làm những gì mà khiến hai người họ bênh vực hơn cả máu mủ của mình.

Nhận thấy người bên kia đang không vui Quân cũng chỉ biết im lặng. Cô không thể nào tiếp tục ăn được nữa nhưng đành cố nuốt xuống từng miếng thật nhỏ.

“Phương án xử lý đống cà phê ấy rất hay. Quả đúng là sinh viên tốt nghiệp khoa quản trị kinh doanh. Làm tốt lắm con dâu.”

Ông Hưng hài lòng khen ngợi. Biết cái thằng con trai mình sẽ chẳng làm được trò trống gì nên ông chả hy vọng vào nó. Chỉ mong nó an phận chăm sóc vợ con và thay đổi tâm tính. Có một người vợ tài giỏi phò tá cho nó như vậy đúng là tu bảy kiếp mới được.

Thấy ba ruột đang khen nức nở con dâu Khánh liền cười khẩy. Trong lòng như có từng đợt sóng gầm cuộn.

Hừ chẳng qua là ăn may thôi.

“Không có gì đâu ba. Tất cả cũng nhờ cả phòng kinh doanh nước ngoài cùng nhau cố gắng thôi ạ.” Quân khiêm tốn nói.

Lại muốn lấy lòng người khác. Đáng ghét.

Khánh không vui, tay liền buông đũa xuống và nói:

“Con ăn xong rồi.”

Nói xong anh liền đẩy ghế lùi lại rồi đứng phắt dậy. Cảm thấy suốt bữa cơm mình chỉ là người thừa Khánh căm tức càng bước nhanh về phòng để tìm một cái gì đó để trút giận. Nhưng trong phòng chả toàn vật cứng nếu anh xuống tay chắc chắn những người bên dưới sẽ nghe thấy. Ngồi phịch xuống giường Khánh liên tục đấm tay lên chiếc nệm. Hít một hơi thật sâu, miệng đanh ra nói:

“Nguyễn Trần Khánh Quân. Đúng là chẳng phí công để làm vui lòng người khác. Đồ giả tạo.”

Suy cho cùng thì Khánh cũng không đến nổi chê bai phương án xử lý của cô. Nhưng nhìn thái độ cậy thần thế mà sinh kiêu ngạo cộng với sự thảo mai âm thầm có dã tâm với người khác như vậy càng khiến anh ghét hận Quân.

Ngả lưng xuống giường Khánh liền nhắn tin cho Tuyết Vy để bình ổn lại tâm tình. Sự dịu dàng cộng với nụ cười của cô ấy giống như một liều thuốc giúp anh bình ổn lại mọi cảm xúc của mình.

Muốn tìm cho ra hai kẻ đã làm hại Tuyết Vy nhưng lời kể của cô chỉ chừng đấy. Xung quanh khu vực ấy lại không có camera giám sát căn bản không thể nhận dạng hai kẻ kia. Cho người theo dõi Quân thì chỉ xoay quanh những nơi liên quan đến công việc. Khánh lại còn rước bực vào người khi nhìn thấy những tấm ảnh Quân vui vẻ với đàn ông ở bên ngoài. Rốt cuộc đã hứa với Tuyết Vy nhưng Khánh vẫn chưa tìm ra thủ phạm. Tự trách bản thân thật bất tài vô dụng khi không thể bảo vệ bạn gái chu toàn.

Con ghẻ nhà họ Phan đã rời đi, 3 người còn lại vẫn tiếp tục vui vẻ dùng bữa. Hết sơn hào hải vị, bà Loan lại lệnh cho người làm đưa những dĩa hoa quả đắt tiền lên để cho Quân ăn. Con dâu gầy quá cần phải được tẩm bổ nên bà chẳng ngại tự tay đi chọn những giỏ hoa quả chín mọng và bắt mắt này.

Khánh đã lên phòng từ lâu, ông Hưng thì đã nghỉ ngơi. Còn lại mẹ chồng con dâu hàn huyên tâm sự những chuyện liên quan đến Phan Quân Khánh. Bà ấy đặc biệt kể đến những tính nết xấu xa của anh. Quân nghe xong chỉ biết cười. Đúng là hắn ta quá xấu xa. Biết con dâu sẽ e ngại bỡ ngỡ khi lần đầu đến đây. Bà Loan liền cố nói chuyện tạo cho Quân cảm giác thân quen như đang ở nhà mình.

Lấy một cái hộp đựng trang sức bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo ra. Bà Loan liền đưa cho Quân và dặn rằng cái này phải giữ cho thật cẩn thận. Mở nó ra Quân liền nhìn thấy chiếc nhẫn màu xanh lục quen mắt. Lúc trước vì muốn huỷ hôn nên cô đã trả lại cho Phan Quân Khánh. Cũng muốn đòi lại chiếc nhẫn của mình nhưng Phan Quân Khánh lại không đưa cho cô. Năm lần bảy lượt không trả là vì ba anh đã tịch thu chiếc nhẫn ấy. Sợ thằng con trai mình tự ý huỷ hôn nên ông bà đã cất giấu chiếc nhẫn ấy vào một nơi không cho anh biết.

Đeo chiếc nhẫn ấy lên tay cái của Quân bà Loan nói rằng chỉ có con dâu- nữ chủ nhân của nhà họ Phan mới có quyền sở hữu nó. Dặn Quân phải luôn giữ gìn để sau này truyền lại cho con dâu của cô.

Nghe vậy Quân liền bất giác áy náy và hối hận. Nếu sau này họ ly hôn thì phải làm sao? Lúc đấy phải ăn nói thế nào với cha mẹ đây?

Nghĩ tới mà Quân chỉ biết thở dài. Có lẽ cô sẽ quỳ gối xuống cầu xin họ tha thứ về việc làm sai trái của mình.

Trời đã tối, sắp kết thúc một ngày, mặc dù không muốn nhưng đôi vợ chồng trẻ phải nhịn mà ở cùng nhau một đêm. Được người làm dẫn lên tận phòng của hai người, đứng trước cửa phòng mà Quân cứng đờ người. Cô không muốn tiến vào nhưng người làm đã lên tiếng khiến người bên trong nghe thấy rõ ràng.

“Thưa mợ chủ đây là phòng nghỉ của cô ạ.”

“Ừ. Tôi biết rồi.”

Giúp việc đã đi, Quân vẫn chần chừ đứng im như tượng đá trước cánh cửa. Đắn đo không biết phải làm sao thì cánh cửa mở ra. Người bên trong lao ra rồi nhanh chóng lôi cô vào bên trong.

Lúc nghe thấy tiếng của người giúp việc Khánh đã bật dậy để nghe ngóng xem Quân sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy người bên ngoài mở cửa bước vào. Anh liền sốt sắng chui ra lôi cổ Quân vào bên trong. Sợ bị lộ tẩy nên mới hành động nhanh như vậy.

Quân cáu kỉnh nói:

“Cậu có sở thích làm trò nhỉ? Buông tay ra không thì bảo.”

Hất cánh tay của Quân ra, Khánh phủi phủi tay mình rồi mỉa mai:

“Tôi làm trò nhưng không hề giả tạo như cô.”

Chỉ muốn tát cho hắn một cái đau điếng để miệng không phải nói những lời khinh miệt như vậy. Quân trợn mắt, tròng trắng mắt hiện rõ, cô quát lớn:

“Im miệng. Còn nói nữa là tôi cho cậu nằm xuống đất đấy! Đừng quên đây là đâu. Còn chọc giận tôi là tôi nói cho ba mẹ biết sự thật đấy! Để xem cậu còn hống hách nữa không?”

Bị quát như vậy Khánh điên tiết tiến gần sát cô. Đáy mắt sâu không đáy nhìn trực diện vào cô và nói:

“Có tin là tôi giết cô luôn không?”

Chọc giận được Phan Quân Khánh cô có chút hứng thú, miệng tiếp tục bĩu ra chế giễu hắn:

“Loại công tử bột trói gà không chặt như cậu thì làm gì được tôi.”

“Đừng cậy mình có võ mà thách thức người khác.”

“Có giỏi thì lại đây không thì im lặng và biến khỏi tầm mắt của tôi.”

Càng nổi điên khi Quân dám đuổi thẳng cổ mình. Trên đầu xuất hiện một luồng khói, hàm nghiến chặt nói:

“Nguyễn Trần Khánh Quân hôm nay cô chết với tôi.”

Điên tiết xắn tay áo lên Khánh lao đến chỗ Quân đang đứng. Chẳng nhớ rằng mình đang ở đâu khi mà lí trí chỉ nhập tâm một điều là phải cho người con gái này một trận. Chợt nhìn thấy mọi thứ trong phòng rất quen thuộc Khánh liền dừng người lại. Lúc này nhìn thấy tấm ảnh tốt nghiệp của mình đang treo trên tường Khánh mới nhận ra rằng đây là phòng cũ của mình.

Không được làm loạn ở đây. Ba mẹ mà thấy lại càng to chuyện hơn.

Nhưng cô ta dám nói năng không có chừng mực như vậy không cho cô ta một trận thì mình không hả giận được.

Phải kiềm chế cơn giận nếu không người thua thiệt là mình.

Đôi mắt Khánh mờ lại, anh đang đắn đo trong đầu và đấu tranh suy nghĩ sẽ phải làm gì tiếp theo. Người con gái này không dễ gì mà chọc vào. Cô ta như một con nhím có thể xù lông bất cứ lúc nào. Chọc giận cô ta cuối cùng người bị thương lại là mình. Đáng chết! Sao ngày xưa mình không học karate nhỉ. Nếu thế bây giờ có thể thẳng tay trị cô ta rồi.

Thấy Khánh đứng im bất động như vậy Quân liền cố tình móc mỉa thêm một câu.

“Đúng là chỉ được cái miệng to tiếng với người khác.”

Ý cô ta là chê mình không có tài cán gì sao?

Mặt Khánh đen kịt, tức tối nói:

“Được lắm Nguyễn Trần Khánh Quân. Xem như cô lợi hại. Sau này đừng có hối hận.”

Quân nghe xong chẳng nói thêm một câu nào nữa chỉ trực tiếp đi nhanh đến bên chiếc giường. Cầm lên chiếc gối rồi ném mạnh vào người Phan Quân Khánh. Giọng ra lệnh:

“Ngủ sofa đi. Còn bén mảng tới chiếc giường này là tôi giết không tha.”

Nói hết câu Quần liền trèo lên tựa người vào thành giường, đắp chăn lại. Khuôn mặt đắc thắng như vừa chiếm được lợi phẩm nhìn người đứng trước mặt đang tối mắt lại kia.

“Đây là phòng của tôi, dựa vào cái gì mà cô dám đuổi tôi ra sofa ngủ. Người ngủ ở đấy là cô chứ không phải tôi.”

“Dựa vào tình hình thực tế là cậu chẳng làm được gì tôi cả. Nếu có bản lĩnh thì trèo lên thử xem. Tôi không ngại mà đá cậu lăn góc luôn đấy!”

Ngày trước cô còn nhân nhượng cho hắn ta ngủ trên giường êm kết quả là hắn còn chơi cô một vố. Còn bây giờ thì không nhé. Dù có chết hôm nay cô phải ngủ trên chiếc giường này.

Phan Quân Khánh thấy mình đúng là thảm hại. Đường đường là Tổng giám đốc lạnh lùng, quyết đoán và đầy thủ đoạn của một tập đoàn lớn lại bị vợ đuổi ra sofa ngủ. Anh không cam lòng nhưng nhìn khuôn mặt thách thức của Quân đang phơi ra. Khánh chỉ còn cách ngậm ngùi ôm gối ra sofa rồi ngồi bệt xuống. Đúng là thất thế khi cả nhà đều đứng về phía cô ta.

Càng hậm hực khi Quân chỉ ném cho mình cái gối. Nhiệt độ trong phòng vẫn lạnh, không có chăn chắc chắn sẽ chết cóng mất. Nhưng tự tôn của một thằng đàn ông không cho phép anh mở miệng đòi hỏi thêm chiếc chăn. Bị đuổi ra đây nằm đã mất mặt lắm rồi còn muốn cầu xin người khác. Không đời nào!

Màn đấu khẩu lúc nãy của hai người khiến Quân nóng bừng trong người. Thân nhiệt toả ra khi cố gân cổ tranh cãi với tên quỷ không cười này. Liếc mắt thấy hắn ta đã yên phận nằm trên sofa Quân mới cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài. Nóng nảy, cô quyết định giải thoát lớp áo dày kia và chỉ giữ lại lớp áo phông. Tay cầm cuốn sách chiến lược kinh doanh, Quân căng mắt đọc từng chữ để cố nắm bắt vấn đề. Chẳng thèm quan tâm kẻ kia sống chết ra sao.