“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào

Chương 50: Gây Khó Dễ




“Chúng nó nói là có kẻ chủ mưu đằng sau sao?”

Ánh mắt nghi hoặc của Khánh nhìn người đang ngồi bên cạnh rồi lên tiếng hỏi.

Nép trong lòng Khánh, Tuyết Vy cắn môi nói:

“Em không biết. Em chỉ nghe chúng nói thoáng qua như vậy. Có phải là người đó làm hay không?”

“Em đừng vội đa nghi.”

Khánh biết Tuyết Vy đang ám chỉ ‘người đó’ là ai nhưng anh không thể khẳng định được có phải là ba mình làm hay không. Vì đến bây giờ ông Hưng vẫn cho rằng anh đã thật sự cắt đứt quan hệ với Tuyết Vy và đang dần có mối quan hệ tốt với Quân. Khánh chau mày suy nghĩ có lẽ nào ba anh biết đã biết đến việc mình vẫn lén lút liên lạc với Tuyết Vy hay sao.

“Hay là cô ta?”

Tuyết Vy lên tiếng hỏi thêm một câu khiến Khánh bừng tỉnh. Đôi mắt long lanh nhìn vào Khánh như tìm kiếm câu trả lời.

Đúng rồi sao mình không nghĩ tới là cô ta nhỉ? Khả năng cô ta làm ra chuyện này là rất cao. Cô ta được che chắn bởi một cây ‘ô dù’ lớn như vậy nên không ngại làm những chuyện xấu.

Ngẫm trong đầu Khánh nghĩ nguyên nhân là chính là dạo này anh thường xuyên không về nhà. Và Quân cho rằng anh còn lui tới qua lại với Tuyết Vy nên Quân tìm người dằn mặt tính sổ Tuyết Vy. Dù chỉ mới đoán già đoán non như vậy nhưng lòng nghi ngờ của Khánh dành cho Quân vẫn rất lớn.

Quai hàm siết lại, cơ mặt căng ra, đôi mắt long sòng sọc Khánh nhả từng chữ chậm rãi:

“Nguyễn Trần Khánh Quân. Không được! Anh phải điều tra và tìm cô ta để hỏi mọi chuyện.”

Nói xong Khánh liền trở mình đứng dậy. Đôi mắt đục ngầu đầy sự phẫn nộ lộ ra. Tuyết Vy liền kéo anh lại gấp gáp nói:

“Kìa anh! Chúng ta còn chưa xác định ai mới là kẻ chủ mưu. Nếu anh đổ oan cho cô ta thì mọi chuyện càng rắc rối hơn. Ba mẹ anh yêu quý cô ta như vậy chắc chắn sẽ làm to chuyện lên cho mà xem. Em không muốn sự việc bị làm quá lên với lại đây chỉ là vết thương nhẹ. Còn nếu thật sự là cô ta làm thì em sẽ không bỏ qua đâu.”

Níu tà áo Khánh lại, Tuyết Vy vừa giải thích vừa nắm chặt lấy tay anh. Biết anh rất tức giận và muốn đòi lại công bằng cho cô nhưng cứ gấp gáp như vậy sẽ không hay. Dang tay ôm và nhẹ nhàng rúc vào lòng Khánh, Tuyết Vy tủi thân nói:

“Ở đây với em đi! Được không?”

“Ừ. Vậy em nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi. Lát nữa anh sẽ lái xe đưa em về nhà.”

Khánh khẽ xoa đầu cô gái nhỏ đang nép trong lòng mình. Lật đồng hồ xem thấy vẫn còn sớm, anh liền lấy điện thoại gọi cho thư ký Phương một cuộc báo rằng anh có việc đột xuất phải đi ra ngoài rồi căn dặn cô nếu có ai đến tìm thì lập tức báo với anh.

Cầm lấy cánh tay đang bị thương của Tuyết Vy mà anh xót xa. Khẽ đan những ngón tay mình vào lòng bàn tay cô Khánh nâng niu những ngón tay tròn trịa ấy như một báu vật. Khánh bỗng nhiên trở nên tức giận. Thầm thề trong lòng nhất định phải tìm ra được kẻ đằng sau là ai và cho hắn một bài học.

Nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón tay áp úp của Khánh mà mắt Tuyết Vy đầy gai nhọn. Cô ta bắt đầu sục sôi máu giận khi thấy chiếc nhẫn cưới-vật biểu trưng cho hôn nhân đang được anh đeo. Mắt sâu hoắm đầy tia lửa nhìn vào chằm chằm vào nó.

Anh ấy đây là đang công nhận mình đã có vợ rồi sao?

Tuyết Vy không lên tiếng hỏi Khánh chuyện này. Cô ta chỉ rúc sâu hơn vào lòng anh rồi khẽ nhắm mắt. Tự nhủ có một ngày sẽ hất cẳng những kẻ ngáng đường cô ta đến với Phan Quân Khánh.

Đưa Tuyết Vy về nhà và căn dặn cô phải thật cẩn thận, xong Khánh lập tức trở lại công ty. Khuôn mặt hằm hằm bước vào công ty khiến ai nấy phải méo mặt theo. Tổng giám đốc đây là đang nổi cơn thịnh nộ hay sao?

Đá văng cánh cửa, Khánh lập tức cho gọi thư ký Phương vào. Anh lớn giọng hỏi:

“Cô ta đang ở đâu?”

Sau vài giây ngơ ngác nhìn biểu cảm của Khánh, thư ký Phương liền hiểu ra người mà anh đang nhắc đến là ai. Như hiểu ý cô liền trả lời lại:

“Thiếu phu nhân đang ở phòng làm việc thưa sếp.”

Khánh giọng lạnh băng nói:

“Cho người theo dõi cô ta trong vòng mấy ngày này. Nếu cô ta có đi gặp người nào lạ mặt thì lập tức báo lại.”

“Vâng! Tôi hiểu rồi.”

“Ra ngoài đi.”

Tay liền lật một trang giấy, Khánh chăm chú xem.

Anh muốn yên tĩnh một mình để tiếp tục giải quyết công việc đang dang dở. Lúc này anh không muốn ai làm phiền mình cả. Biết tính khí của sếp thất thường như vậy nhưng thư ký Phương chẳng lưỡng lự mà lên tiếng báo chuyện gấp:

“Thưa sếp tôi có chuyện gấp cần báo.”

“Nói đi.”

Liên quan đến công việc nên Khánh liền ngẩng đầu lên nhìn cô thư ký. Mi tâm nhăn lại.

Thấy sếp có vẻ không muốn nghe Phương liền đưa cuốn báo cáo trước mặt, và chỉ nói ngắn gọn.

“Lần trước chúng ta có đặt một số lượng lớn cà phê để cho mảng kinh doanh chi nhánh nước ngoài phát triển sản phẩm mới ở thị trường Trung Quốc. Nhưng theo báo cáo thì số lượng cà phê đó không đúng loại và không đáp ứng đủ tiêu chuẩn. Sai lầm này thuộc về giám đốc cũ và số nguyên liệu ấy vẫn còn đang nằm dang dở ở trong kho. Vẫn chưa có cách nào để giải quyết hơn 10000 tấn cà phê ấy. Nếu bán lại cho công ty khác thì cũng chỉ bán được với giá rất rẻ và số lượng bán cũng không được nhiều. Cho nên họ đành xin chỉ đạo của anh.”

“Đúng là phế vật. Nuôi bọn họ chỉ để làm thất thoát tiền của tập đoàn. Lập tức nói mảng kinh doanh nước ngoài tìm phương án giải quyết. Nội trong ngày mai phải có cách giải quyết thỏa đáng cho tôi.” Khánh nghiến giọng.

“Nhưng...”

“Không phải cô ta rất thông minh sao?”

Chống tay lên bàn, Khánh bẻ từng ngón tay.

“Làm theo chỉ thị của tôi.”

“Vâng tôi hiểu rồi.”

Cánh cửa khép lại, Khánh liền ném cuốn báo cáo xuống bàn.

“Nguyễn Trần Khánh Quân. Để xem lần này cô sẽ giải quyết như thế nào. Tôi không tin là cô có thể biến đống cà phê kém chất lượng ấy thành tiền được. Xem cô còn kiêu căng được bao lâu.”

Khuôn mặt giương giương tự đắc khi nghĩ đến việc Quân phải quay cuồng trong sự chèn ép của anh. Khánh lạnh lùng mỉm cười

“Tưởng làm cùng một chỗ thì có thể kiểm soát tôi à?”

Ra ngoài, thư ký Phương lập tức đi đến bộ phân kinh doanh nước ngoài và truyền đạt lại chỉ thị của Tổng giám đốc. Nghe xong Quân và trợ lý lập tức sầm mặt lại.

“Sao tổng giám đốc có thể ép người quá đáng như vậy? Trong một ngày làm sao chúng ta tìm ra giải pháp cơ chứ?”

Trợ lý Linh bất mãn nói to khi thư ký Phương đã rời đi. Cô cảm thấy bất bình thay cho sếp của mình. Hai người họ là vợ chồng nhưng sao lại gây khó dễ nhau ở ngay trong công ty vậy?

“Phan Quân Khánh.”

Vò nát bản báo cáo trong tay, máu nóng sôi trào, khói bốc ngùn ngụt trên đầu. Quân toan kiếm một vật gì đó trút giận thì bị trợ lý giữ lại. Cô tức giận khi Khánh không chỉ khuấy đảo cuộc sống của mình lên mà ngay đến công việc anh cũng cố tình làm khó. Chẳng chờ đợi gì nữa Quân lập tức lao ra bên ngoài hướng thẳng phòng tổng giám đốc mà đi.

“Rầm” tiếng của bị mở rất mạnh, người lao đến với vận tốc rất nhanh tới bàn làm việc của Khánh. Quân cầm cả bản báo cáo nhàu nát đập mạnh xuống mặt bàn. Mắt tức giận trừng anh:

“Phan Quân Khánh cậu đừng có quá đáng. Sai phạm của người khác mà bây giờ ra lệnh cho tôi phải giải quyết trong một ngày sao? Cậu định lấy việc công để trả thù riêng à?”

Khánh nhìn người đối diện đang rất tức giận, anh hài lòng nhếch mép cười khinh bỉ:

“Không phải cô rất tài giỏi sao? Đảm nhiệm chức Giám đốc kinh doanh mà một chuyện cỏn con này lại không thể giải quyết à? Cô biết số nguyên liệu đó đã nằm trong kho bao lâu rồi không? Thế nên phải nhanh chóng nghĩ cách cho tôi.”

“Cậu....”

Khánh ung dung tiếp tục ký những hợp đồng đã được mình phê duyệt. Biểu hiện chả có vẻ gì là quan tâm đến việc Quân sẽ nổi điên lên hay không. Tay ký roẹt roẹt, anh chỉ xem cô là vô hình ở đây cũng không thèm ngẩng lên nhìn cô. Thầm chắc nịch trong lòng một điều rằng Quân sẽ không chịu được mà phải từ bỏ.

“Được! Xem như cậu biết cách nhìn người. Chiều ngày mai tôi sẽ đưa ra phương án giải quyết cho cậu. Để xem tổng giám đốc Phan còn ngạo mạn khinh thường người khác nữa hay không?”

Bình tĩnh đáp trả, Quân thốt lên những lời chắc nịch như vậy dù trong lòng biết rõ mình chưa chắc sẽ tìm ra được giải pháp. Cầm bản báo cáo lên Quân vò tròn lại rồi ném cái bụp xuống trước mặt anh. Quay gót bước đi, cô “hừ” một tiếng. cánh cửa lại bị đập mạnh thêm một lần nữa. Vừa hằm hằm đi ra hành lang Quân vừa lầm bầm chửi người đang còn ngồi trong kia với nhũng ngôn từ rất khó nghe.

“Hừ. Tôi sẽ hành cô ra bã. Xem cô chống cự được bao lâu.”

Chất giọng khàn đục chứa đầy sự lạnh lùng tàn nhẫn vang lên. Cả người anh bây giờ chỉ có một màu u ám. Híp mắt nhìn vào bản báo cáo bị vò nát trước mặt, Khánh không vừa ý vì Quân dám ăn nói trơ tráo ngang ngược như vậy với mình.

Bỏ đi, coi như cô ta chỉ là công cụ phát tiết vậy.

Trở về bộ phận làm việc với khuôn mặt chứa đầy phẫn nộ Quân điên tiết đập bàn khiến nhân viên trong phòng cũng phải giật mình. Bước vào phòng làm việc của mình Quân đóng sầm cửa thật mạnh.

“Đúng là ép người quá đáng mà.”

“Đúng vậy. Sao tổng giám đốc có thể bắt ép thiếu phu nhân như vậy chứ?”

Cả phòng xôn xao, họ nghi ngờ rằng vợ chồng nhà này đang có trục trặc. Cho nên mới đấu đá nhau như vậy trong công ty.

Ngồi trong phòng, Quân suy nghĩ thật kỹ để tìm ra phương án giải quyết. Lật tìm bản báo cáo chất lượng sản phẩm cà phê mà thư ký Phương đưa tới. Chăm chú đọc rõ từng chữ nhưng rồi dừng lại, cô căn bản vẫn chưa nghĩ ra được phương án nào thích hợp. Chẳng thể nhập tâm vào công việc khi hình ảnh của Phan Quân Khánh cứ hiện ra trước mắt.

Rót cốc nước cô uống cạn hết bằng một hơi, mãi tranh cãi với người kia mà cô khan khô cả cổ. Cầm ly nước trong tay mà Quân như thể muốn bóp nát nó. Vốn dĩ chỉ nghĩ rằng Phan Quân Khánh ghét cô khi mà hai người có nhiều bất đồng. Nhưng Quân đâu thể ngờ rằng ở công ty anh vẫn còn có thể ngang ngược chèn ép cô như vậy.

Căm hờn, tay nhanh chóng gõ tìm kiếm các công ty sản xuất thực phẩm. Cô muốn thử liên hệ với các doanh nghiệp đó xem có thể đàm phán thương lượng mua bán số hàng ấy này không.

Sau nhiều cuộc gọi Quân đành gác máy thất vọng tràn trề. Những công ty đó không những không muốn nghe cô nói hết câu mà chỉ cần nghe cô giới thiệu là đến từ WL họ liền từ chối rồi cúp máy. Vậy là trước cô đã có người ở WL cũng thử qua cách này rồi. Bóp trán đăm chiêu, Quân vò đầu rứt tai khi vẫn chưa có kế hoạch nào cụ thể. Mệt mỏi cô liền nằm gục xuống bàn để thư giãn một lúc, cô trợ lý Linh thấy vậy liền khẽ nhẹ làm việc tránh gây ồn ào.