“Để anh đưa em về.”
Diệp Minh lên tiếng sau khi cô chào tạm biệt.
“Không...Không cần đâu anh! Em tự bắt taxi về được.”
Quân từ chối thẳng thừng. Nếu bây giờ anh đưa cô về trong đêm muộn như vậy mấy người làm sẽ dị nghị mất. Hơn nữa cánh nhà báo luôn soi mói đến đời sống của các nhân vật nhà giàu. Nếu vô tình bị họ nhìn thấy chắc Phan Quân Khánh sẽ không để cô yên.
“Chẳng lẽ đến làm bạn cũng không được sao? Anh đang dùng tư cách một người bạn để quan tâm em. Hơn nữa đã muộn rồi, em lại uống rượu anh không yên tâm để em ngồi trên xe của người lạ, nhỡ có chuyện gì thì sao?”
Giọng Diệp Minh trầm ấm vang lên, hơi ấm tỏa ra giữa cái thời tiết lạnh lẽo.
Thấy Diệp Minh không có thay đổi ý định, Quân liền tiếp tục từ chối:
“Em biết chút võ mà. Anh đừng lo!”
“Nếu em sợ chồng mình ghen thì anh sẽ giải thích rõ ràng với anh ta.”
“Em....em... không phải!”
Quân lắp bắp mãi chẳng nói nên câu. Phan Quân Khánh ghen ư? Có mà mặt trời mọc đằng tây.
“Nếu không phải thì lên xe được rồi.”
Nói xong Diệp Minh đi lấy xe. Để cho Quân ngơ ngác đứng ở trước cửa nhà hàng đang chuẩn bị tắt đèn. Co ro một lúc, Quân liền chà xát hai tay mình để lấy hơi ấm, miệng liên tục phà hơi vào bàn tay của mình để giữ cho nó không bị tê cóng. Ban đêm càng ngày càng lạnh dù cho cô đã mang theo một cái áo khoác vẫn không đủ ấm. Cô chỉ cầu rằng Diệp Minh nhanh chóng đánh xe tới để cô leo vào trong để tránh cái lạnh ê buốt này.
Gần nửa đêm mà người nào đó vẫn còn ngồi trong thư phòng suy nghĩ vẩn vơ mọi thứ. Căng phòng chứa đầy hơi ấm tỏa ra từ chiếc điều hòa, nhấc ly cafe nóng mà người làm vừa pha lên miệng uống Khánh cảm thấy tỉnh ngủ hẳn ra. Mùi cafe bay quanh khắp căn phòng thơm lừng, anh có thói quen uống cafe vào buổi tối để có thể xử lý mọi công việc một cách tỉnh táo minh mẫn nhất. Đứng phắt dậy Khánh liền đến bên cửa sổ kéo chiếc rèm và mở hé cánh cửa để cho thoáng đãng hơn. Dù ngoài kia trời đang lạnh nhưng với chiếc điều hòa đang hoạt động hết công sức như vậy thì cái lạnh đó chẳng là gì.
Bỗng nghe thấy tiếng động cơ xe Khánh vội liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Thấy chiếc xe đang đỗ trước cổng nhà mình Khánh liền nói nhỏ:
“Cô ta đã về rồi sao?”
Đôi mắt nhìn ra rõ dáng dấp của cô dù anh đang ở tầng hai. Khánh nghĩ mặc kệ Quân thích làm gì thì làm, nhìn thấy là không ưa nổi nên không cần phải quản. Định quay đầu vào bên trong thì lại thấy bóng của một người khác xuất hiện. Anh tò mò dừng lại tiếp tục nhìn kỹ xem là ai.
“Đàn ông à? Cô ta được đàn ông đưa về sao?”
Dù không có liên quan tới mình nhưng Khánh vẫn chăm chú nhìn xuống xem hai người kia đang làm gì. Đôi mắt cú vọ ấy lại chiếu thẳng xuống người Quân để săm soi. Nhưng chả có gì cả ngoài việc họ đang nói chuyện và Khánh Quân đang cười rất tươi.
Hơn 5 phút đã trôi qua nhưng hình như hai người kia không có ý định dừng lại. Căn bản Khánh không nghe được họ đang nói về chuyện gì hơn nữa lại muốn thỏa mãn sự hiếu kỳ của mình anh lập tức đi xuống tìm đến cánh cổng nhà mình. Dừng chân ở cầu thang Khánh liền nghĩ:
“Khoan đã! Cô ta làm gì, đi với ai thì đâu liên quan gì đến mình.”
“Không được! Lỡ như bị lũ nhà báo chụp trộm được cảnh thiếu phu nhân nhà họ Phan nửa đêm được đàn ông đưa về nhà thì phải làm sao?”
“Mặc kệ cô ta! Ỷ bản thân có ba mình chống lưng rồi nên thích làm gì thì làm. Nếu mà có chuyện xảy ra thì ba mình cũng sẽ thay cô ta giải quyết thôi.”
“Nhưng mà suy cho cùng cô ta vẫn là vợ của mình. Nếu vậy thì họ sẽ nói mình bị ‘mọc sừng sao’? Như vậy chả mất hết hình tượng à?”
Đứng giữa cầu thang để đấu tranh với suy nghĩ ‘xuống hay không xuống’, đắn đo mãi rốt cuộc thì chân cũng bắt đầu nhấc lên để đi. Quản gia Lâm vẫn chưa ngủ, thấy Khánh đang đi xuống ông liền hỏi anh ra ngoài hay sao để còn chuẩn bị xe thì nhận được câu trả lời là không. Vậy rốt cuộc cậu chủ đi hướng phía cổng để làm gì vậy?
“Đây là nhà của em sao?”
Nói chuyện một lúc về bữa tiệc tối nay xong Diệp Minh liền chuyển chủ đề. Đưa cô về chỉ là cái cớ, anh muốn xem cuộc sống hiện tại của cô như thế nào nên mới khăng khăng lái xe dù trong người cũng có men rượu.
“Vâng.” Quân nhỏ giọng trả lời.
“Ừ. Chỉ cần em sống tốt là đủ rồi. Còn anh chắc sẽ từ mọi tình cảm và chúc phúc cho em.”
“Em....”
“Em biết không anh đã không yêu ai cho đến khi gặp được em. Nhưng bây giờ thì...”
Thấy Quân đang im lặng và có vẻ bối rối, Diệp Minh kiên định nhìn cô và nói tiếp:
“Nếu cảm thấy không hạnh phúc thì hãy nói với anh. Anh sẽ giúp em rời xa cái nơi này.”
Cả hai bỗng im lặng sau câu nói của Diệp Minh, Quân không lên tiếng nữa. Cô đang cố không nghĩ đến chuyện này thì Diệp Minh lại khơi gợi nó lên khiến cô chua chát. Đương nhiên là cô không hạnh phúc rồi, đương nhiên là cô sẽ rời khỏi đây, kết thúc tất cả với Phan Quân Khánh để trở về với cuộc sống bình thường. Nhưng đó là của một năm sau, hiện tại cô không thể rời đi vì lý do cá nhân đúng hơn là vì muốn giữ lời hứa với ông Hưng.
“Anh định đưa vợ tôi đi đâu?”
Giọng nói quen thuộc của Phan Quân Khánh khiến Quân giật mình quay đầu lại. Anh đang tựa người vào thành cổng híp mắt nhìn cô từ đầu đến chân. Rốt cuộc cậu ta đã nghe thấy những gì rồi? Những lời của Diệp Minh lúc nãy có phải cậu ta đã nghe thấy hết không?
Khánh vội vã lao đến bên cô, cánh tay dài vươn ra túm lấy rồi kéo cả người cô đổ về phía anh. Lực kéo mạnh khiến Quân loạng choạng đứng không vững mà áp sát vào người Khánh. Bàn tay lại không an phận mà vòng qua eo cô siết chặt.
“Đau.”
Đột ngột bị anh siết chặt eo như vậy, Quân khẽ rên lên.
Cảm thấy thật chướng tai gai mắt khi thấy hai người này đang đứng nói chuyện sướt mướt trước cổng nhà mình. Lại còn nghe đến câu an ủi khuyên nhủ ‘Quân rời xa nhà này nếu không hạnh phúc’ càng khiến Khánh bực mình. Nói như thể anh đối xử tệ với cô lắm, chưa kể ba mẹ anh còn thương cô hơi con ruột nữa chứ.
Thật nực cười.
Mùi rượu thoảng xộc vào trong mũi Khánh khiến anh nheo mắt khó chịu nhìn người con gái đang đứng bênh cạnh. Mặt có chút đỏ. Cô ta uống rượu ư?
“Sao anh lại ở đây?”
Khánh liên tiếng phá vỡ sự im lặng của người kia. Nhìn kỹ người đàn ông kia đang nhìn chăm chú vào Quân, Khánh liền nhận ra đó là ai. Người mà lúc trước anh đã gặp và tranh cãi ngay trước nhà Quân.
Vậy đây là bạn đơn thuần hay là tình cũ? Còn người trong điện thoại mà hôm trước đi chụp ảnh cưới cô ta vừa nhìn vừa khóc là ai? Sao bên cô ta lắm đàn ông thế? Không phải là độc thân không có bạn trai sao?
Lúc mới bị ép đi xem mắt Khánh đã nghe mẹ nói rằng đối tượng xem mắt của anh vẫn còn độc thân chưa có bạn trai. Nhưng sao người đàn ông này cứ xuất hiện trước tầm mắt anh vậy? Bạn trai cũ sao?
Diệp Minh liền lên tiếng trả lời câu hỏi của Phan Quân Khánh, mặt không chút biến đổi:
“Xin chào! Tôi là Diệp Minh bạn của Khánh Quân. Rất vui khi được gặp anh.”
“Ồ anh Diệp đã lâu không gặp.”
Khánh nhìn người đối diện với vẻ mặt khiêu khích và coi thường. Mới đây thôi anh ta còn ngăn cản Khánh nói chuyện với cô, lại còn thích chen chân vào chuyện của người khác khiến Khánh điên tiết. Tính cách vốn rất nóng nảy, đặc biệt là lúc bị những người không liên quan làm phiền nên Khánh chả kiêng dè mà sẵn sàng dơ nắm đấm ra. Anh nghĩ nếu như ngày đó không có Khánh Quân can ngăn có lẽ anh đã xông vào cho người này một trận nhừ tử rồi.
“Anh Diệp ý của anh là gì khi nói chuyện với vợ của tôi như vậy?”
Giọng Khánh khàn đặc hỏi một câu ngắn gọn rồi nhìn sang cô gái đang âm thầm vùng vẫy trong vòng tay của anh. Thấy cô vẫn không chịu đứng im Khánh liền bóp vào eo của cô một cái rồi trừng mắt thổi nhẹ vào mặt cô một luồng khí. Quân trợn mắt nhìn anh, Khánh liền tiếp tục cúi xuống rồi ghé sát vào tai cô nói nhỏ
“Đừng có càn rỡ!”.
Hơi ấm phát ra từ anh truyền vào tai cô rõ ràng từng chữ một khiến Quân đỏ bừng cả tai. Đúng là không biết ai càn rỡ đây? Từ nãy giờ anh luôn cố áp sát vào người Quân khiến cô bức điên. Hơi thở ấm áp đang phà ra từ khuôn mặt đẹp trai ấy, lồng ngực phập phồng lên xuống, Quân cảm nhận được nhịp tim đập của anh. Dù ngoài trời nhiệt độ đang lạnh nhưng những hành động bây giờ của Phan Quân Khánh lại khiến cô nóng bừng cả người.
Thấy Diệp Minh đang cố quay mặt đi khi thấy cảnh vợ chồng người khác đang thân mật như vậy Quân chỉ còn cách đứng im không động đậy nữa. Cô chỉ muốn thoát ra khỏi người Phan Quân Khánh nhưng trong mắt Diệp Minh có lẽ là cô đang làm nũng với chồng của mình.
Đồ Phan Quân Khánh mặt dày vô sỉ, miệng thì nói ghét mà lúc nào cũng dính sát vào tôi là sao? Lại còn trước mặt người khác nữa chứ!
Cáu kỉnh vì bị Khánh làm đau nãy giờ Quân liền đáp trả bằng cách véo vào sau lưng một cái thật lâu mới buông ra. Hình như Khánh bị cô cấu véo thường xuyên rồi nên chả có tý cảm giác nào hết. Vẫn thản nhiên ôm cô chặt hơn.
“Tôi chỉ muốn rằng nếu như anh đối xử với cô ấy không tốt thì tôi sẽ sẵng sàng đưa cô ấy rời khỏi đây.”
Diệp Minh kiên định. Ánh mắt nhưng khẳng định một đó là một lời hứa có thể sẵn sàng làm bất cứ lúc nào.
Người này đang nói cái gì vậy? Anh ta chán sống hay sao mà trước mặt Phan Quân Khánh này buông những lời như thế? Khánh nhếch miệng cười chế giễu:
“Ồ anh Diệp đây là muốn chen vào hôn nhân của người khác hay sao? Tôi đối xử với cô ấy có tốt hay không anh nhìn là biết. Tôi còn...”
“Diệp Minh. Đã muộn rồi! Thế nên anh hãy trở về đi!”
Quân cuối cùng cũng chịu lên tiếng cắt ngang câu nói của Khánh, cô muốn kết thúc cuộc nói chuyện tại đây càng sớm càng tốt. Hai người đàn ông này lúc nào gặp nhau cũng dùng ánh mắt tóe ra tia điện nhìn đối phương như vậy. Một người là luật sư giỏi bào chữa một người là tổng giám đốc công ty rất ương ngạnh và bá đạo. Đứng hình khi ở giữa, Quân đành im lặng để mặc cho họ muốn nói gì thì nói cô không muốn nghe. Nhưng cứ dây dưa mãi giữa đêm muộn vậy cũng chả hay ho gì, thế nên Quân chỉ còn cách nói khéo nhắc nhở Diệp Minh ra về. Nếu không lại chọc giận Phan Quân Khánh thì cậu ta lại làm chuyện gì điên khùng nữa.
“Ừ. Đã làm phiền em rồi, em vào trong đi. Chào anh.”
Nghe Quân nói vậy Diệp đành quay rời đi. Buồn bã, đơn độc, lặng lẽ là tất cả những gì hiện lên thân ảnh của anh lúc này. Hành động có tính chiếm hữu của Phan Quân Khánh và phản ứng rụt rè e thẹn của Quân đã thức tỉnh anh. Tới bên xe, Diệp Minh liền quay người lại nhìn xem hai người kia đã vào bên trong hay chưa. Thấy họ vẫn còn đứng sát vào nhau ôm ấp như vậy anh liền nghĩ chắc Phan Quân Khánh cũng yêu cô ấy rồi.