“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào

Chương 156: Kẻ Giật Dây




Nhìn Khánh vô cùng giận dữ muốn giết người như vậy Quân đành ôm chặt lấy và kêu thư ký Phương đóng cửa đừng để anh ra ngoài. Người đang điên tiết phẫn nộ như vậy chuyện đổ máu sẽ xảy ra.

“Anh, anh bình tĩnh lại một chút.”

“Chắc chắn là có người giật giây đằng sau. Anh phải đến cái toà soạn rách rưới kia làm cho ra nhẽ thì mới hả cơn giận được.”

Càng nghĩ càng điên Khánh chỉ muốn đạp bẹp dí cái toà soạn đó khi đăng tải nội dung không đúng sự thật như vậy. Hai tay ôm chặt lấy Khánh, Quân cố gắng khuyên lơn đủ điều:

“Anh nghe em nói này. Ngồi xuống hạ hỏa rồi theo em đi gặp chủ toà soạn. Em biết anh đang tức giận nhưng bọn họ làm nghề truyền thông. Nếu anh cứ dùng bạo lực để giải quyết vấn đề thì kẻ viết bài báo này lại có cơ hội dùng truyền thông để bịa đặt sự thật gây ảnh hưởng đến anh, đến nhà chúng ta đến WL nữa. Anh hiểu không?”

Nén giận, ngẫm lại thì thấy vợ nói rất đúng. Lúc nãy mình quá tức giận nên mới không giữ được bình tĩnh.

“WL xảy ra chuyện lớn như vậy các đối thủ cạnh tranh sẽ chú ý tới. Những kẻ luôn lăm le đến sự tồn vong của WL sẽ chờ thời cơ để thừa nước đục thả câu. Lúc này đây anh mà không giữ cho cái đầu mình thật lạnh thì khả năng WL sẽ chao đảo một phen. Dù nhà chúng ta là một gia đình có bề thế vững chắc nhưng sức ép từ phía dư luận sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hình ảnh mà ba đã dày công xây dựng suốt 15 năm qua.”

Kéo Khánh lại gần chiếc ghế, cô ép anh phải ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Nếu quả thật có kẻ giật dây đằng sau thì chúng ta phải ngẫm lại mọi việc. Tại sao người nhà nạn nhân lại không chấp nhận bồi thường. Lại còn có kẻ dám ngang nhiên đưa tin trắng trợn như vậy? Anh phải thật bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng cho em.”

Ông chồng dễ nổi nóng của mình đã chịu ngồi yên rồi Quân mới bảo thư ký Phương đi chuẩn bị xe. Biết tính chồng như vậy cô phải túc trực mọi giây mọi phút.

“Anh hiểu rồi!”

Kìm hãm lại được cơn bạo phát của mình Khánh tiện tay cho vào túi lấy bao thuốc ra. Đang muốn hút thì vợ lại cau mày quát. Thế là đành vứt nó vào thùng rác. Ngồi trong xe, không khí ngột ngạt hẳn. Quân vẫn không quên nhắc đi nhắc lại lát nữa gặp chủ toà soạn không được vung nắm đấm ra. Cô cứ xa xả còn Khánh thì ngồi im lắng nghe. Thư ký Phương ngồi đằng trước lái xe thi thoảng lại lén nhìn vợ chồng sếp. Được giảng bài sếp cứ ngoan ngoãn nghe còn Phương tủm tỉm cười.

Lần này phần thắng chắc chắn thuộc về tôi rồi sếp.

Tin báo vị Tổng giám đốc trẻ tuổi của WL đích thân đến đây khiến cả toà soạn rất bất ngờ và có phần kinh hãi. Khuôn mặt lạnh băng u ám, một sức mạnh uy nghiêm vô hình khiến người khác có phần kinh sợ. Ai nấy đều không dám nhìn trực diện vào ánh mắt ấy. Họ hiểu rằng vị Tổng giám đốc này đến đây là để trút cơn thịnh nộ đành rón rén dọn đường tạo lối cho ba người kia đi lên.

Chủ toà soạn hơi cúi đầu nhìn nhân vật chính của bài báo và người phụ nữ ngồi bên cạnh. Gương mặt cương nghị, khí thế áp đảo, ông ta không ngờ rằng Phan Quân Khánh ở ngoài đời thực lại đáng kinh sợ hơn trên báo. Càng chắc chắn rằng hai người này đến đây để xử lý về bài báo kia. Đành ra sức nịnh nọt:

“Tổng giám đốc Phan hôm nay đích thân đến nơi này quả là diễm phúc cho chúng tôi. Không biết…”

“Đừng nhiều lời.”

Khánh hừ lạnh cắt ngang. Lão già này còn muốn vòng vo cái gì?

Khẽ chạm lên tay Khánh, Quân nhỏ nhẹ nói:

“Để em nói chuyện với ông ta. Thay anh trút giận.”

Quay sang nhìn thẳng vào người đàn ông bằng tuổi cha chú mình Quân liền thay đổi thái độ. Hai chân ung dung vắt chéo lên nhau. Chân mày nhíu sát nhau, cô bắt đầu cao giọng chất vấn:

“Ông chủ toàn soạn Vĩnh Phát, gan ông cũng lớn bằng trời luôn rồi à? Chồng tôi còn chưa biết mặt mũi của ông trông như thế nào mà bên ông dám đưa tin đăng bài đặt điều bôi nhọ danh dự của anh ấy. Cái toàn soạn này đã đến lúc thay chủ mới được rồi.”

Nụ cười nguy hiểm của Quân khiến ông ta sởn tóc gáy. Nhưng chung quy lại thì cũng là một đứa con gái chân yếu tay mềm. Thầm nghĩ rằng người phụ nữ này chắc chắn chỉ là đang kênh kiệu doạ dẫm ông ta bảo người gỡ bài xuống thôi. Nhưng..

Đọc được ý nghĩa của ông ta Quân tiếp tục cau mày:

“Ông nghĩ sai rồi. Tôi không doạ mà sẽ làm thật. Cái toàn soạn bé cỏn con này chỉ cần tôi muốn thì sẽ thành cái bãi chứa rác của WL.”

“Truyền thông các người chuyện gì cũng biết chỉ có biết điều là không.”

“Không những tung tin sai sự thật mà còn vu khống bôi nhọ danh dự của chồng tôi. Nếu muốn ăn cơm của nhà nước thì tôi sẽ chiều theo ý ông. Luật sư của chúng tôi cũng đã nói rõ hành vi vu khống bôi nhọ danh dự của người khác lên mạng xã hội sẽ bị phạt tù từ ba tháng cho đến hai năm. Tôi sẽ gửi đơn tố cáo lên cơ quan nhà nước. Nói chuyện với các người thì phải dùng đến pháp luật chứ bằng ngôn ngữ bình thường các người lại được nước lấn tới.”

“Không…không...tôi thực sự không biết chuyện gì cả. Bọn tôi chỉ nhận được một cuộc gọi từ một số lạ và người đấy nói rằng là người thân cận làm việc ở trong WL. Nghĩ là tin tức sốt dẻo lại không đính chính từ phía WL nên mới hấp tấp đăng lên như vậy. Nếu là vì bài báo đó thì chúng tôi sẽ xin lỗi và gỡ xuống toàn bộ. Xin cô nương tay mà tha cho chúng tôi.”

Quân lại nhếch môi cười.

“Đã biết trước hậu quả nhưng vẫn cố làm. Các ông muốn thử sức đối chọi với chúng tôi xem ai mạnh hơn à? Vây thì tôi nói luôn cho ông biết kết quả.”

“Không phải. Tôi…Tôi không dám.”

Ông ta lắp bắp nói. Người phụ nữ này thật ngoan cường mình hoàn toàn không có cơ hội để đối đáp lại cô ta.

“Đừng lằng nhằng và tôi không có thời gian để nghe các người giải thích.”

Lật đồng hồ lên để xem Quân lại dùng ánh mắt đe doạ nhìn chủ toà soạn và ra lệnh:

“Nội trong vòng mười phút tôi ngồi ở đây uống trà các người phải gỡ và ép những tin đồn thất thiệt ấy xuống. Nếu không nhanh tôi sẽ có hứng thú với việc mua lại cổ phần của cái công ty bên ngoài thì hào nhoáng bên trong trong thì mục rỗng này của các người.”

“Vâng. Vâng..vâng.”

Chủ toà soạn run sợ chẳng hó hé thêm câu nào liền tự mình đi xuống bảo người làm việc theo ý của Quân. Ánh mắt đe doạ ấy làm ông ta ba hồn bảy vía miệng cứ thúc giục nhân viên của mình nhanh tay hơn nữa.

Màn đối đáp quyết liệt của vợ với người đàn ông kia làm Khánh rất hài lòng.

“Bà xã anh cứng ghê. Nhìn lão ta cắp đuôi đi tội thật.”

“Còn phải nói. Những người như ông ta thì không thể nói chuyện nhẹ nhàng được. Ai bảo ông ta dám làm chồng em tức giận làm gì? Chồng em chỉ mỗi mình em mới bắt nạt được. Người khác thì nghỉ đi.”

“Yêu ghê.”

Chỉnh lại vài sợi tóc giúp vợ Khánh lại mỉm cười. Nhím con xù lông lên là ai cũng không dám đụng vào.

Không chỉ tự mình giám sát nhân viên làm việc mà chủ toà soạn còn dẫn cả người viết bài báo lên để trực tiếp xin lỗi hai người ngồi đằng kia. Trước khi rời khỏi đấy cả hai vợ chồng lại ban phát một tia lạnh lẽo đến rợn người cho những người kia. Hàm ý “Đừng có ngu và động vào WL nếu không cái công ty này sẽ không xong đâu” hiện rõ trên khuôn mặt của Khánh khiến người đàn ông ấy phải cúi gập người. Đến khi người đã đi xa rồi ông ta mới đứng thẳng, gồng mình quát nạt mắng chửi những nhân viên của mình dám chọc giận Phan Quân Khánh. Suýt nữa thì cái doanh nghiệp này đã bị sang nhượng thành công ty con của WL rồi.

Tạm thời dùng một số thủ đoạn để đè ép tin đồn vô căn cứ ấy xuống. Tuy nhiên những người nhà của các nạn nhân không hiểu đầu đuôi cứ thế nổi sóng phẫn nộ quyết đến trụ sở WL làm loạn. Tình hình căng như dây đàn, đầu đau như búa bổ Khánh gọi cho phía điều tra liền trở giọng cáu gắt bực bội. Giục họ sớm hoàn thành điều tra để trả lời cho những người đang làm loạn ngoài kia.

Ở một nơi khác, một người đang ngồi trên ghế tay vân vê ly rượu màu đỏ. Cái màu rượu cộng với mùi thơm quyến rũ làm kẻ đấy không nhịn được mà cười rất thoả mãn.

“Phan Hưng, Phan Quân Khánh, Nguyễn Trần Khánh Quân. Ha ha ha ha.”

Chuông điện thoại reo, kẻ đấy liền hạ giọng:

“Đón được người chưa?”

“Tạm thời vẫn chưa có cách nào thuyết phục bên kia.”

“Cũng chẳng vội. Trước mắt cứ lôi kéo xúi giục những người nhà nạn nhân tiếp tục làm loạn ở đấy. Con vợ của Phan Quân Khánh rất thông minh lại giỏi võ. Nếu có thể, các người nên mời cô ta đến một nơi nào đó uống chén trà đàm đạo một lúc. Như vậy trò chơi mới vui được.”

“Đã hiểu.”

Tiếng cười ha hả thoả mãn lại vang lên ở căn phòng tối. Ly rượu trên tay bị ném mạnh vào chiếc gương lớn tạo thành từng vết nứt lan rộng dài ngoằng. Khuôn mặt chất chứa hận thù in rõ trên những ô kính vừa nứt ra kia. Sờ sờ lên gương mặt mình, kẻ đấy lại buông một lời thách thức:

“Xem lần này các người sẽ giải quyết như thế nào?”

Một ngày lại trôi qua, phía công an đã bước đầu xác định được nguyên nhân gây sập giàn giáo. Khánh và Quân quyết định sẽ từ nhà đi đến đồn công an rồi sẽ về công ty. Lo những người đấy lại tiếp tục tấn công cho nên Khánh đã điều thêm vệ sĩ bảo vệ. Anh thì không sao nhưng vợ phải được an toàn.

Bắt tay thân thiện với đồng chí công an cả hai cùng ngồi xuống nghe báo cáo kết quả điều tra.

Sự cố là do trục trặc kỹ thuật. Cụm kích bị tuột phanh trượt dần xuống, thanh cột ray bắt đầu mất ổn định khiến giàn giáo rung lắc. Hơn nữa là do sự ăn mòn kết cấu nên khi vận hành vượt quá giới hạn giàn giáo đã sụp đổ gây nên án mạng. Dù có người báo cáo lên chỉ huy công trường nhưng người này vẫn phớt lờ lời cảnh báo. Gây nên hậu quả khó lường.