“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào

Chương 143: Chuyến Đi Lên Vùng Cao




Tức muốn bể gan bể phổi vì bản thân cứ bị hắn mang ra làm trò đùa, miệng siết lại Quân hét to vào chiếc điện thoại khi tên dở người kia vừa bắt máy. To đến nỗi Phan Quân Khánh chói tai phải dịch cái máy xa tai mình.

“Tên khùng kia có dừng lại đi không?”

“Ôi vợ, mới có một ngày rưỡi không gặp mà đã nhớ anh rồi à? Nhớ đến mức bày tỏ tình cảm nồng nhiệt như vậy luôn hả?”

Ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế Khánh cười đắc chí trêu ghẹo khi nhím con cuối cùng cũng không chịu được độ ‘nóng’ của cái hang mà ra ngoài rồi.

“Anh dư tiền để làm mấy cái việc vô bổ ấy hả? Đốt tiền nấu trứng vì tiêu không hết phải không?Sao anh không mang đi làm từ thiện đi.”

“Vậy anh đưa thẻ ngân hàng cho em. Em đi làm từ thiện nha. Về với anh đi. Anh sang tên cả cổ phần của mình cho em đi làm từ thiện.”

“…..”

Đối với vợ Khánh sẽ không tiếc bất cứ thứ gì. Miễn sao trái tim của cô ấy chỉ dành cho một mình anh là được. Nếu nàng muốn móc tim móc phổi của mình ra thì Phan Quân Khánh cũng rất sẵn lòng. Chỉ có điều hiện tại nàng lại không muốn nhìn mặt mình một giây nào.

Thật bây giờ cô không biết phải đối phó với cái tên đầu đất này như thế nào nữa. Nói mà cứ trơ mặt ra như cái thớt.

“Anh có gỡ ngay mấy cái tin vịt ngớn ngẩn ấy xuống không?”

“Nhất quyết không. Bao giờ vợ về nhà thì anh sẽ gỡ.” Khánh vẫn quyết không nhượng bộ.

“Tôi mách ba anh đấy!” Hắn không nhân nhượng thì Quân đành lôi người chống lưng ra để hù doạ. Cô không tin là hắn không sợ ba mình. Muốn ngồi xe lăn thì tôi cho anh toại nguyện.

“Kìa em, đây là việc của chúng mình lôi phụ huynh vào làm gì. Hơn nữa đâu mỗi mình anh có lỗi.”

Ý là hắn muốn kéo cô vào để gánh tội chung á hả? Cái tên dám làm không dám chịu này.

“Còn nữa tôi có con với anh lúc nào? Anh đừng có nói năng hồ đồ.” Quân gắt gỏng khi sực nhớ đến việc hắn dám tung tin bậy bạ ấy.

Tưởng tượng ra cái mặt đang nhăn như táo tàu Khánh cười khì khì làm người bên kia đầu dây dậy sóng trong lòng. Cái miệng không khép được lại còn ngả ngớn thốt những lời khiến người nghe đỏ mặt:

“Thì hôm qua chúng ta làm chuyện vợ chồng. Trong bụng em chứa đầy ‘cái ấy’ của anh. Nay là ngày đầu tiên của thai kỳ chứ còn gì nữa.”

“…..”

Lại là môn Sinh học.

Không hiểu ngày xưa hắn làm sao lại thi khối A02 đỗ vào một trường đại học quốc tế danh giá vậy. Mua điểm à? Hay là lúc đấy giám thị coi thi ngủ gục?

“Anh cấm em dùng thuốc tránh thai đấy! Một tháng sau con anh mà không xuất hiện trong bụng em là anh tìm em tính sổ từng chút một. Cho em khỏi xuống giường được luôn.”

Vẫn luôn lo Quân sẽ lại dùng đến thuốc tránh thai nên anh mới doạ nạt như thế. Bây giờ có con không phải là việc quan trọng. Quan trọng là sức khoẻ của cô khi dùng quá nhiều lần thuốc ấy. Khánh không muốn vợ về sau phải hối hận cho nên phải ra sức cấm cản.

“….”

Đến giờ Quân vẫn chẳng thể hiểu nỗi bản thân. dù biết hôm qua là kỳ không an toàn của mình mà cô vẫn thả, không thèm dùng đến thuốc tránh thai. Phải chăng đứa con chính là điều đẹp đẽ duy nhất được kết tinh từ mối nghiệt duyên này cho nên cô mới muốn có. Cô yêu và vẫn muốn sinh con của người đàn ông này ra dù sau này không ở cùng nhau nữa.

Nói đến khản cổ mà vẫn không lay chuyển được ý định của hắn Quân bực mình cúp máy. Điện thoại lại trở về chế độ máy bay. Suýt không làm chủ được là cái máy trên tay phải trải qua cửa sinh tử.

Bị cúp giữa chừng tất nhiên là Khánh có cáu có giận. Quyết tâm lần này không nương tay nữa. Dù cô ấy có lên rừng xuống biển hay ra đảo anh cũng phải bắt về cho bằng được.

Trước mắt cứ dùng sự trợ giúp của truyền thông. Anh tin thế nào cũng có người sẽ nhìn thấy gương mặt của vợ yêu xuất hiện ở đâu đó.

“Em chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu.”

Cầm bản bán cáo nghiên cứu phân tích sản phẩm bánh ngọt của WL với các đối thủ cạnh tranh khác Khánh chăm chú hẳn. Mỗi ô cột hàng dọc in rõ doanh thu, thị phần, quy mô công ty, đội ngũ quản lý và tổng quan về cách các công ty đối thủ được khách hàng nhìn nhận. Anh liền tập trung cao độ để nắm bắt được điềm mạnh điểm yếu của họ và so sánh lợi thế của hai bên. Đến cuối, đặt bản báo cáo xuống bàn Khánh gật đầu hài lòng khi sản phẩm của Quân dày công lên kế hoạch kinh doanh lại hợp ý khách hàng và được tin dùng hơn sản phẩm của các đối thủ cạnh tranh khác.

Những gì Quân đã làm anh thực sự tâm phục khẩu phục không dám chê trách. Để một cô gái xinh đẹp ưu tú giỏi giang như vậy ở bên ngoài là xổng mất ngay. Phải mau chóng tìm và đưa người về thôi.

Bên ngoài các bộ phận của WL cũng bàn tán sôi nổi không kém. Tổng giám đốc của bọn họ đúng là ông chồng mẫu mực hết lòng thương yêu vợ con. Họ rất ganh tị với Khánh Quân khi kiếm được một ông chồng cực phẩm nhiều tiền. Lại không cần chú ý đến hình tượng kiêu ngạo thường ngày để viết lên cái bản kiểm điểm có một không hai ấy. Kiểu như đối với người ngoài anh là cá mập còn với vợ chỉ là cá vàng ấy.

Lúc nãy nghe thấy tiếng gọi vợ của sếp thư ký Phương lập tức ra ngoài đóng cửa để không làm phiền đến việc sếp nói chuyện với vợ yêu.

Ngay cả cô, người đã theo chân Khánh từ lúc anh mới nhậm chức ở WL Đà Nẵng đến nay vẫn không thể ngờ rằng một người dễ cáu gắt nổi nóng và không dễ khuất phục trước một ai lại có vẻ ôn nhu dịu dàng với duy nhất chỉ một người. Ngay đến cả chủ tịch của bọn họ cũng nói hết nước hết cái mà sếp vẫn ngày ngày phơi cái mặt đầy khó chịu ở WL. Chính Khánh Quân là người có công khám phá ra được cái vẻ ôn nhã ấm áp được được che đậy kỹ càng của sếp.

Nhắc mới nhớ vụ cá cược giữa mình và sếp chắc cũng sắp đến hồi kết thúc rồi.

“Sếp. Anh thua rồi đấy! Khánh Quân không chỉ giỏi trong công việc mà còn giỏi cầm cương một con ngựa hoang như anh nữa.”

Phần thắng thuộc về mình Phương sẽ yêu cầu sếp ký quyết định cho nghỉ một vài tháng có lương để đi du lịch đâu đó xả stress. Nhưng hiện tại sếp còn đang còn trong quá trình cưa cẩm vợ. Mình mà đề xuất yêu cầu ấy thì có mà nhận luôn giấy quyết định cho thôi việc.

Ông Hưng bà Loan xem tin tức cũng biết được việc thằng con trời đánh của mình đang làm lố bịch hâm dở đến đâu. Nhưng vẫn kệ. Bây giờ nó trưởng thành rồi có vợ rồi chẳng thể quản thúc nó mãi được. Có người đã khiến nó thay đổi tâm tính thì hai vợ chồng không cần phải lo lắng thái quá nữa. Bây giờ là lúc tận hưởng thế giới của hai người, tự do tự tại an hưởng tuổi về già. Còn con cái chúng nó có đánh nhau toé khói cũng sống chết mặc bay.

Ba ngày bị biến thành người thất lạc trên mọi phương tiện truyền thông Quân phát khùng luôn rồi. Chẳng dám mở máy lên để xem tình hình. Mở lên lại bị Phan Quân Khánh tấn công bằng hàng trăm hàng ngàn tin nhắn. Kim thì bị khoá chân bởi Hoàng Thiên Vũ nên không thể đến gặp cô. Chán chường, kiểu này chắc qua vài hôm nữa có lẽ cô phải chấp tay đầu hàng ngoan ngoãn quay trở về bên Phan Quân Khánh mất.

Không được thua hắn. Nhất định.

Gần sáng, lúc này người ta yên giấc đã từ lâu Quân mới dám mở máy đọc tin nhắn của Khánh. Rúc trong chăn, vừa ngồi xem vừa cười khúc khích khi gã chồng mình năn nỉ cô đừng chơi trò này nữa. Từng tin nhắn với nội dung thành khẩn hối lỗi kèm theo biểu cảm đáng yêu hay năn nỉ ỉ ôi đều được gửi cho cô.

Bỗng chợt thấy có tin nhắn của Huy Nam hỏi cô đang có chuyện gì mà báo đài đăng tin tìm kiếm. Tin nhắn đã được gửi từ ngày hôm qua. Bạn bè đôi khi thăm hỏi nhau là điều bình thường nên Quân đã trả lời rồi tắt máy đi ngủ.

Phải đến mấy tiếng đồng hồ sau Huy Nam mới nhắn tin lại cho cô nhờ giúp một việc nho nhỏ ở cô nhi viện.

Hỏi ra mới biết anh có chuyến đi lên vùng cao làm thiện nguyện nên thời gian này sẽ không ở trong thành phố. Chuyến đi lần này anh mang rất nhiều sách vở, bút mực và áo quần cũ mà mình quyên góp được chuyển đến tay các em học sinh trên bản. Ngoài ra lương thực, thực phẩm, thuốc men, chăn màn, nhu yếu phẩm được các nhà hảo tâm hỗ trợ cũng được đoàn của anh chuyển tới đồng bào. Đoàn thiện nguyện chỉ có năm người tham gia nhưng vậy cũng là đủ rồi.

Một phút phân vân nghĩ ngợi cuối cùng Quân trực tiếp gọi cho Huy Nam xin được đi theo trợ giúp đoàn trong mọi việc.

Ban đầu Huy Nam cũng hơi e ngại vì Quân là người đã kết hôn. Nhỡ đâu chồng người ta tìm đến ghen tuông vớ vẩn thì toi. Dù chỉ mới chạm trán nhau một lần nhưng anh vẫn nhận ra được sự nguy hiểm và địch ý từ chồng của Khánh Quân. Qua vài tin đăng tìm Quân anh mới biết được cô ấy là con dâu của nhà họ Phan, vợ của Phan Quân Khánh. Anh đâu dám đưa vợ của người này lên núi chịu khổ cơ chứ.

Thái độ khẩn khoản nài xin khiến Huy Nam cũng phải đồng ý mà nhắn tin địa chỉ tập trung để xuất phát sang cho Quân. Coi như thêm người thì thêm sức. Và cũng dặn Quân phải thông báo và giải thích rõ ràng với chồng mình đi.

Phớt lờ lời dặn dò ấy Quân liền lên mạng đặt một ít áo quần, đồ dùng cá nhân phù hợp với chuyến đi.

Đang ủ rũ chán nản vì phải ở một trong một căn nhà rộng lớn không có tiếng người này. Thêm thay vì muốn biến mất khỏi thành phố, khỏi tầm ngắm của Phan Quân Khánh một thời gian để xem thái độ của hắn như thế nào nên cô nhất định phải đi.

Nói với Kim rằng mình sẽ rời khỏi thành phố trong một thời gian nên cô ấy không cần phải lo lắng. Biết bạn thân muốn đi cho khuây khoả đầu óc nên Kim không thèm ngăn cản nó. Chỉ chúc nó thượng lộ bình an và đưa một anh trai bản về giới thiệu cho cô là được rồi. Còn về phần ba mẹ hai bên Quân nghĩ không cần thiết phải thông báo cho họ nữa. Dẫu sao màn ‘đốt tiền chơi lớn’ mấy hôm nay của Phan Quân Khánh chắc chắn ông bà đã biết hết rồi. Đi về rồi tạ lỗi với mọi người sau vậy.

Từ sớm tinh mơ Quân đã kín mít khẩu trang mũ áo để người khác không nhận ra mình rồi đứng bên đường vẫy xe. Đúng lúc một chiếc xe đang trả khách xong Quân liền leo lên đấy ngồi.

Vẻ gấp gáp của cô khi vào trong xe khiến tài xế hơi ngạc nhiên. Lại kín kẽ từ đầu đến chân thế này khiến anh ta hơi hoang mang. Là cướp à? Muốn cướp taxi sao?

“Bác tài, cho tôi đến Uỷ ban phường…”

Nghe tiếng nhỏ nhẹ cất lên báo địa chỉ mình cần chở đến anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. Sáng sớm mà gặp khách có bộ dạng như thế này đôi phần cũng sợ run lên ấy chứ.

Giới thiệu Quân làm quen với các thành viên trong đoàn xong Huy Nam liền nói sơ qua mục đích của chuyến đi thiện nguyện lần này. Xong rồi ai vào vị trí nấy, hai chiếc xe tải lớn chứa đầy hàng hoá được chất xếp gọn gàng. Đó không chỉ là những món quà mà còn là những yêu thương, tình cảm đặc biệt từ miền xuôi gửi lên miền ngược.

Ngồi trong xe Quân ngước nhìn từng hàng cây bụi cỏ, cột mốc đường lướt qua mình. Một nỗi buồn man mác không tên, lẻ loi, cô đơn. Chiếc xe đã ra khỏi địa phận thành phố, quang cảnh, mọi thứ đều lạ lẫm với cô. Phút giây này tâm trí Quân chỉ nhớ đến một người chỉ chứa một người. Nỗi nhớ bao ngày không gặp cứ trào dâng cuồn cuộn như sóng vỗ trong lòng.

Mình làm vậy có đúng không?

Mấp máy môi cô khẽ thốt vài câu nhỏ trong miệng:

“Quân Khánh, em đi đây!”

“Thách anh tìm được em.”