“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào

Chương 130: Giải Cứu




Không thể đợi được nữa chúng liền bàn bạc kỹ lưỡng sang kế hoạch khác. Thầm thì với nhau xong lập tức quay lại nơi Quân bị nhốt. Không nói không rằng chúng cởi sợi dây đang quấn quanh người cô. Giãy giụa chống cự nhưng chẳng được. Tên mặt ma lanh nhìn cô rồi cười đểu.

“Hắn sẽ không tới cứu cô em đâu! Bây giờ cô em sẽ thành đồ chơi mua vui cho bọn anh.”

Quân hoảng loạn vùng vẫy khi biết mình sắp bị làm nhục. Miệng thét ra lửa:

“Tên khốn. Cút ngay.”

“Ha ha ha ha. Tôi rất thích những cô gái kiên cường mạnh mẽ như cô đấy!”

Tay hắn bóp mạnh vào cổ khiến Quân nghẹt thở. Qua gần một phút hắn mới chịu nới lỏng tay. Hất đầu cô ngả ra đằng sau, cúi thấp xuống hắn đưa mũi ghé sát người Quân ngửi ngửi. Khoé môi nhếch lên.

“Mùi vị không tệ. Phan Quân Khánh sao lại có thể ruồng bỏ người vợ đầu ấp tay gối xinh đẹp mỹ miều như thế chứ? Thật phí phạm.”

Chậc lưỡi vài cái hắn tiếp tục bỡn cợt.

“Hắn không thương em thì để bọn anh thương.”

Quân không tin là Khánh bỏ mặc mình. Chắc chắn anh sẽ đến cứu cô. Việc bây giờ là phải kéo dài thời gian được đến đâu hay đến đấy. Ngẫm kỹ rằng nếu chúng đã bắt cóc cô để tống tiền nhất định phải để Phan Quân Khánh biết địa chỉ đến chuộc người. Nhưng mãi vẫn không thấy xuất hiện. Cho dù anh không quan tâm đến sự sống chết của cô đi chăng nữa nhưng người nhà họ Phan cũng không làm ngơ chuyện này. Trong đây có gì đó uẩn khúc.

“Các người có chắc chắn là đã gọi cho Phan Quân Khánh?” Quân kiên định nhìn chúng.

“Đã đưa cô ‘đi đến đây chơi’ thì tất nhiên chúng tôi phải gọi cho hắn kiếm ít để trả tiền xăng chứ!”

“Vậy các người có chắc người đấy là chồng tôi?”

“Các người có nói chuyện trực tiếp với anh ấy không mà dám khẳng định đó là chồng tôi?”

Câu hỏi làm hắn hơi ngạc nhiên. Đúng rồi chuyện này hắn không nghĩ đến. Mọi cuộc gọi liên lạc với Phan Quân Khánh đều do Tuyết Vy kia. Ả nói gì hắn đều tin răm rắp mà không chút nghi ngờ. Vì nghĩ rằng ả đã chi mạnh tay một số tiền lớn cho chúng nên mới không sinh lòng nghi hoặc.

Có khi nào gã nói chuyện với Tuyết Vy kia là Phan Quân Khánh giả mạo?

Lòng nghi ngờ dấy lên hắn liền ngoắc tay kêu đồng bọn ra bên ngoài để tìm Tuyết Vy hỏi cho ra ngọn ngành. 10 phút trôi qua chúng hằm hằm mặt quay trở lại. Tháo nốt sợ dây liền đẩy Quân nằm ngã giữa đống rơm. Ánh mắt thú tính nhìn từ đầu đến cuối người Quân. Hắn ngả ngớn khen:

“Đẹp.”

“Cút ngay khỏi đây.” Quân hét lên.

Chúng định làm gì mình?

“Hôm nay chúng ta phải ‘chơi’ cho sướng thì mới bõ công đưa cô em này đến đây.”

Vừa thốt ra những lời thô thiển cho đồng bọn nghe xong chúng đều cười rống lên. Sắp được thưởng thức một mỹ nhân đương nhiên là rất phấn khích. Tháo sợi dây trói ở chân Quân, hắn một tay giữ chặt một tay lần mò từ bắp chân rồi lên đến đùi. Khuôn mặt háo sắc lộ ra khiến Quân ghê tởm. Giãy giụa, cố dứt chân ra khỏi tay hắn để đạp một cú. Tiếc rằng sức cùng lực kiệt cô không thể chống cự lại được. Đành vùng người thật mạnh kèm theo từng tiếng gào thét chửi rủa.

Bàn tay chi chít gân và sẹo ấy lại sờ lên thân Quân vuốt vuốt. Ánh mắt hai háu nhìn vào nơi tròn đầy của cô hắn đưa tay lên cao chạm vào cổ áo tìm đến chiếc cúc để cởi. Vướng víu hắn chửi thề một tiếng rồi định xé ra cho đỡ mất công.

Nhưng có lẽ ông trời rất công bằng, không cho hắn cơ hội để thực hiện hành vi đồi bại của mình. Viên đá cuội từ chiếc ná cao su được bắn ra nhắm trúng đầu khiến hắn ôm đầu gào lớn:

“M* cha. Thằng nào phá hỏng chuyện tốt của ông?”

Đồng bọn hắn hốt hoảng nhìn toàn bộ căn nhà để xác định là ai đang cản trở việc chúng làm.

Lại thêm một viên đá nữa bắn trúng vào mặt tên ma mãnh ấy. Viên này to hơn viên trước cộng với lực bắn rất mạnh khiến da mặt hắn hằn lên một vết lõm. Người ngã ra phía sau.

Tiếp một viên nữa trúng ngay đuôi mắt của tên mặt sẹo. Hắn liền dùng tay che mặt phòng viên đạn tiếp theo trúng vào mắt mình. Cả hai bọn chúng vẫn chưa xác định được đạn đá được bắn từ đâu ra. Vừa che mắt mà he hé tay nhìn mọi ngóc ngách để xác định nơi náu ẩn của vị khách không mời ấy.

Đã có người đến ứng cứu Quân cố lết dậy rón rén sau lưng tên vừa làm nhục mình. Nhấc chân lên cao cô đạp hắn dúi dụi về phía trước.

Cú đá không đủ mạnh khiến hắn vẫn đứng vững, quay người chạy tới túm chặt tóc Quân.

“Con khốn. Tao phải giết mày!”

Nhảy xuống từ cái gác xụp bóng dáng một người đàn ông cao lớn lao tới tặng cho hắn một đòn sấm sét vào mặt.

“Huy Nam. Sao anh lại ở đây?” Quân rất kinh ngạc vì sự xuất hiện của anh ta.

“Giờ không phải là lúc để nói chuyện này.” Gấp gáp cởi trói cho cô Huy Nam nói tiếp.

“Vẫn ổn chứ? Có thể đi được không?”

Gật đầu lia lịa. Quân khẽ nhắc nhở anh:

“Cẩn thận. Chúng có vũ khí đấy!”

Gia đình phục vụ trong quân đội, dù không nối nghiệp theo cha và anh trai nhưng ít nhất Huy Nam cũng được họ rèn luyện nghiêm khắc như một quân nhân. Bắn súng, võ thuật anh đều được học hết. Hôm nay lại có hai tấm bia sống Huy Nam lại tận dụng chúng để phô diễn kỹ thuật ngắm bắn chuẩn xác của mình. Dù không phải là súng thật nhưng ít ra lúc này bọn bắt cóc cũng đang nao núng vì sự xuất hiện của anh rồi.

Bám theo chúng rồi mất dấu ở ngoại thành anh đã phải xuống taxi đi bộ khi tài xế không muốn tiến vào nơi hẻo lánh như thế này. Điện thoại sập nguồn khi chỉ vừa mới báo tin hướng đi của bọn chúng cho đội cảnh sát. Những viên cảnh sát ấy là anh đã phải nhờ vả giúp đỡ bằng mối quan hệ của gia đình mình.

Hai tên bắt cóc ấy đã đứng sít lại với nhau. Không muốn chơi trò mèo vờn chuột nữa. Chúng liền rút dao bấm giấu bên người ra rồi cùng lao đến để hạ đôi nam nữ kia.

Đẩy Quân lùi lại phía sau lưng mình để che chắn Huy Nam bắt đầu lách người phòng vệ để tránh hai con dao đang lăm le đâm vào người mình.

Đến bước đường cùng rồi chúng đành dùng vũ khí để khống chế. Hung hăng vung dao liên tiếp về phía Huy Nam. Anh nghiêng người để né, tung chân đá, dùng tay hất con dao nhắm về mình. Quá nguy hiểm khi hai đấu một như vậy Quân liền lao ra giúp đỡ nhưng vô tình lại liên luỵ đến Huy Nam. Quá yếu khi đã bị vắt kiệt sức nên cô không phải là đối thủ của chúng.

Bị đâm sượt qua eo may rằng chỉ rách áo, Quân đành lùi lại. Chưa kịp định hình thì bị tấn công tiếp. Điên cuồng chĩa mũi dao về Quân tên ma lanh muốn cô phải biến thành vũng máu dưới chân hắn. Con dao sắc nhọn chỉ cách người có vài centimet thôi. Quân nhắm mắt, run rẩy sợ hãi.

Mình sẽ phải chết sao?

“Phan Quân Khánh, cứu em.”

Cô hét to lên trước khi con dao ấy găm vào người mình. Mỗi lần nguy cấp người đầu tiên cô nghĩ đến lại là anh.

Phập.

Nghe rõ tiếng dao cắm vào da thịt nhưng thân thể mình lại không đau. Mình đã chết rồi sao?

Mở mắt thì thấy Huy Nam đang bảo vệ cho mình. Con dao găm ngập sâu vào cánh tay anh, máu chảy đầm đìa. Quân cuống cuồng hốt hoảng nói:

“Anh…anh không sao chứ?”

“Không sao.”

Vì sao lại đỡ dao thay mình? Rất đau có phải không? Nếu Huy Nam có mệnh hệ gì thì mình sẽ áy náy suốt đời mất.

Lòng Quân rối như tơ vò khi nhìn từng giọt máu rơi xuống kia.

Bị Huy Nam thúc cùi chỏ vào mặt hắn loạng loạng bước chân rồi đứng vững lại. Quân liền vơ một đống đất mịn rồi ném trúng vào mắt để hắn không nhìn thấy đường. Tên đồng bọn của hắn cũng đã bị anh đánh ngã nên bây giờ là cơ hội tốt để thoát khỏi đây. Nhìn cánh tay đang chảy máu ướt cả ống tay áo Quân thấy có lỗi vô cùng. Vì cô mà Huy Nam thành ra như thế này. Cô đúng là vô tích sự.

Dìu Huy Nam rời khỏi căn nhà hoang mà lũ bắt cóc vẫn không chịu bỏ cuộc. Vẫn cố rượt đuổi con mồi mà mình dày công bắt đến đây. Chạy được một đoạn thì chúng đã đuổi theo đến nơi. Hai người càng tăng tốc hơn nữa. Vì vận động mạnh nên máu trên tay Huy Nam lại ồ ạt trào ra. Quân đau xót khi thấy cảnh đấy. Một người lành lặn khoẻ mạnh lại bị thương vì cô.

“Đoàng.”

Phát súng chỉ thiên nổ ra khiến tất cả đều dừng lại.

“Bọn chúng ở bên kia. Lập tức bao vây.”

Tiếng nói lẫn tiếng chó sủa khiến Quân vỡ oà, rớt nước mắt. Cuối cùng cảnh sát cũng đã tới. Cô và Huy Nam sắp được cứu rồi.

Nghe tiếng của cảnh sát lũ bắt cóc lập tức quay người tháo chạy. Nhưng chạy làm sao khỏi trời nắng. Cảnh sát đã bao vây tứ phía và tiếp tục nổ súng buộc lòng chúng phải phản công. Hai kẻ tay không tấc gậy làm sao có thể thắng một đội cảnh sát tinh nhuệ. Lại thêm mấy chú chó nghiệp vụ có thể chồm lên xé xác tội phạm bất kỳ lúc nào. Chống cự một hồi thì cũng phải nằm xuống đất xỏ tay vào còng số 8.

Diễn biến trong vòng vài phút, nhìn hai kẻ ấy bị áp chế Quân mới hiểu là nguy hiểm đã qua đi. Dìu Huy Nam ngồi tựa vào gốc cây cô liền băng bó vết thương cho anh. Máu vẫn trào ra không ngừng. Quân liên tục nói lời xin lỗi.

“Xin lỗi vì đã liên luỵ đến anh.”

“Tôi….” Quân nghẹn ngào chẳng thốt ra câu trọn vẹn.

Khẽ cười, Huy Nam liền trấn an cô:

“Không có gì. Người khác cũng sẽ làm như tôi thôi.”

“Hai người không sao chứ?”

Một viên cảnh sát cất tiếng hỏi han.

“Đồng chí cảnh sát phiền anh có thể giúp tôi đưa anh ấy đến bệnh viện được không? Anh ấy đang bị thương.” Quân gấp gáp nói.

“Xin cô cứ yên tâm. Ngay bây giờ chúng tôi sẽ đưa anh ấy đi xử lý vết thương.”

“Cám ơn.”

Chia nhau ra hành động và tìm kiếm Khánh liền dẫn vệ sĩ của mình tiến vào căn nhà hoang ấy. Tìm quanh căn nhà không thấy vợ đâu anh bồn chồn lo sợ có khi nào chúng đã đưa Quân đến một nơi khác. Nhìn vết máu còn đang chưa khô ở trên mặt đất, khắp nơi đều có dấu hiệu xô xát. Hai mắt giật giật liên tục, tim nhói lên, lồng ngực nghẹt đến khó thở. Khánh điên cuồng phủ nhận:

“Không thể nào! Cô ấy chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”

Lắc đầu liên tục Khánh cố tự trấn an bản thân:

“Mình không tin. Vợ mình rất giỏi võ. Cô ấy còn đánh ngã được con trâu. Bọn chúng là cái thá gì.”

Cất tiếng gọi để đối phương trả lời. Anh hi vọng cô sẽ nhận ra giọng của mình.

“Khánh Quân. Em đâu rồi?”

“Em đang ở đâu? Lên tiếng trả lời anh đi!”

Thất vọng khi chẳng có lời đáp lại Khánh như người mất hồn chạy ra bên ngoài lùng sục. Xới từng lùm cây bụi cỏ lên. Anh vẫn tin là cô vẫn đang ở đâu đây thôi. Đến khi nghe súng nổ mới lao về hướng tiếng súng vừa phát ra.

Thân ảnh quen thuộc đập vào mắt. Quân đang được viên cảnh sát đưa trở lại. Nhìn thấy cô Khánh khựng người lại vài giây.

Là vợ mình bằng xương bằng thịt.

Gần một ngày trời không thấy mặt. Nỗi nhớ da diết trong tim kèm theo đó là thấp thỏm không yên khi cô sẽ không trở lại. Bây giờ người vẫn còn nguyên vẹn là đã quá hạnh phúc rồi.

Lao đến ôm chầm lấy Quân trước sự chứng kiến của bao người. Niềm vui dâng lên Khánh siết vòng tay chặt hơn, cảm giác nghẹn ngào khó tả thành lời. Anh xúc động nói:

“Tốt quá rồi!”

“Em vẫn bình an vô sự.”

“Thật sự tốt quá rồi! Anh không biết phải nói như thế nào nữa.”

“Anh....anh...”

Toàn thân Khánh run rẩy. Mặc dù là người rất bình tĩnh nhưng khi biết vợ mất tích anh đã vô cùng sợ hãi. Bản thân cũng đã chuẩn bị tâm lý cho kịch bản xấu nhất có thể xảy ra. Bọn chúng ngang nhiên bắt Quân đi và không một cuộc gọi tống tiền hay gì thì nhất định sẽ đe doạ đến tính mạng của cô ấy.

Đến khi nghe cuộc gọi báo tin của công an đã lần ra dấu vết của bọn bắt cóc Khánh mới có thêm hi vọng. Quãng đường đi đến đây chỉ vài chục cây số nhưng anh lại thấy nó dài vô tận. Khánh cứ ngỡ mọi chuyện chỉ là mơ nhưng khi cảm nhận được hơi thở nhịp tim của Quân thì mới chắc chắn mọi thứ đều là thật. Một nụ hôn đầy sự cưng chiều đặt lên trán. Mặc kệ có bao nhiêu người đang nhìn mình. Anh vẫn không rời môi khỏi cái trán nhẵn bóng kia.

“Cám ơn em đã trở về an toàn.”

“Anh nhớ em lắm!”