Sáng ra xe Quân đã chết máy nên Khánh đưa cô đến cửa hàng hoa rồi đi làm luôn. Vẫn còn tức kế hoạch hẹn hò hôm qua bị đổ bể. Không cam lòng anh liền cưỡng hôn Quân trước sự chứng kiến của nhân viên cửa hàng. Buông ra rồi Khánh mới nhanh chân chạy để tránh bị ăn đòn.
Bây giờ chỉ có từng bước lại gần cô ấy là vui lắm rồi. Dù chưa hoàn toàn chấp nhận mình nhưng việc Quân không còn bài xích rõ rệt nữa là một tín hiệu tốt.
Mang tâm trạng hớn hở yêu đời đến trụ sở mà ai cũng ngạc nhiên. Qua một thời gian lôi thôi nhếch nhác thì sếp của bọn họ lại quay trở về với phong cách thường ngày, sơ mi đóng thùng, tây trang phẳng phiu. Rất ra dáng một người đàn ông thành công sự nghiệp lẫn tình yêu.
Bận tối mắt tối mũi Quân chẳng thấy mặt trời đâu. Đến chiều tối mới rảnh rỗi được liền tám chuyện với Linh một lúc qua điện thoại. Cả hai đã không gặp nhau một thời gian dài nên có rất nhiều chuyện để nói. Nhất là mấy vụ drama nổi tiếng ở tập đoàn.
“Xin chào. Đã lâu không gặp.”
Rất bất ngờ khi Huy Nam lại đến cửa hàng mình Quân liền bảo Linh lần khác lại nói chuyện tiếp. Ngắt máy, cô lịch sự gật khẽ đầu chào người đối diện.
“Chào anh. Anh đến đây để mua hoa à?”
“À không. Tiện đường nên tôi ghé qua đây để cám ơn cô vì bó hoa lần trước.”
“Đó là công việc của chúng tôi. Phải cảm ơn anh khi đã hài lòng với sản phẩm của cửa hàng.”
“Cô….cô có thể nói chuyện với tôi một lát được không?”
Ngập ngừng một hồi Huy Nam mới cất tiếng đề nghị. Anh đang có những thắc mắc cần được cô giải đáp. Sau khi được con trai tặng bó hoa mà Quân đã tự tay gói. Mẹ của Huy Nam rất bất ngờ khi nhận được món quà ý nghĩa rất quen mắt này. Liền gặng hỏi người gói bó hoa này có phải là bạn của anh không. Thoạt nhìn cách gói là mẹ anh ta đã đoán ra được đây chính là người mà con trai thường xuyên nhờ vả chọn hoa sinh nhật mình liền bảo Huy Nam đích thân đến đây để cảm ơn.
Ngồi xuống, Quân thầm đánh giá trong lòng lại khuôn mặt mà mình đã yêu thầm sáu năm. Nhiều đường nét có chút thay đổi, ở thái dương có một vết sẹo mờ mờ. Đoán chắc là anh ta đã bị tai nạn hoặc gặp chấn thương gì đấy nên mới không nhớ nổi cô.
Huy Nam có vẻ hơi ngượng ngượng. Đối với người xa lạ anh ta không hề lại gần hay giao tiếp để tạo mối quan hệ. Ngoại trừ những thương nhân có hợp tác làm ăn với công ty nhỏ của mình gây dựng. Sinh trưởng trong một gia đình cũng gọi là có của ăn của để. Dù không thuộc dạng siêu giàu như những gia đình khác nhưng với truyền thống nhiều đời phục vụ trong quân đội thì gia thế của anh ta cũng thuộc dạng khủng. Đến đời Huy Nam thì anh lại chọn con đường riêng của mình. Không nối nghiệp theo ông nội ba và anh trai mình để làm quân nhân.
Nhìn vào đôi mắt sâu đang nhìn mình, anh ta liền cất tiếng:
“Tôi và cô từng là bạn của nhau?”
“Đúng là như vậy!” Quân nhẹ nhàng trả lời lại.
Hiện tại Huy Nam đối với cô chỉ là một phần ký ức đẹp đẽ. Những nhiệt huyết và tuổi trẻ đã dành cho người đàn ông này chỉ đổi lại là tình đơn phương. Mọi thứ đã khác xa.
“Nhưng tôi không nhớ bất cứ một thứ gì về cô cả.”
Vẫn còn giữ tấm ảnh chụp chung với Huy Nam trong lễ tốt nghiệp của mình Quân liền mở điện thoại lên tìm nó để cho anh ta xem. Nó là bằng chứng khẳng định rằng họ từng là bạn bè.
“Tấm ảnh này, anh nhìn có nhớ ra điều gì không?”
Lắc đầu, Huy Nam trả lời rằng “không”. Chẳng có ấn tượng gì cả.
“Bức ảnh này được chụp cách đây 4 năm.”
“Hồi đấy trong một lần gặp nhau ở buổi giao lưu văn nghệ do đoàn trường tổ chức chúng ta có dịp làm quen nhau. Rồi sau đó nhiều lần cùng tham gia các hoạt động ngoại khoá liền dần dần trở thành bạn.”
Quân bắt đầu kể lại những kỷ niệm trong quãng thời gian đẹp đẽ ấy. Mối tình đầu của cô cứ thế mà chớm nở. Ngượng chín mặt khi bị gán ghép thành một cặp với Huy Nam. Tuy ngoài miệng chối đây đẩy nhưng trong lòng lại nở một rừng hoa thắm. Chôn chặt tình cảm của mình trong tim, nó ngày một dần lớn lên. Hoa khôi khoa quản trị kinh doanh luôn khước từ mọi lời tỏ tình từ những chàng trai khác. Chỉ dành sự đặc biệt cho người đang ngồi trước mặt mình. Bao năm dù không được đáp lại nhưng cô vẫn dõi theo sau lưng anh. Ra trường rồi đi làm cả hai vẫn giữ mối quan hệ rất thân thiết. Đùng một cái Huy Nam bỗng nhiên mất tích hai năm trời không rõ nguyên nhân. Nhớ nhung, đau khổ, bất an cứ giày vò cô từng ngày. Đến khi gặp lại người vẫn còn sống và khoẻ mạnh là cô đã yên tâm rồi. Giờ đây Quân đã không còn là hoa khôi năm nào và Huy Nam cũng đã thay đổi, mọi thứ đã thay đổi kể cả tình cảm của cô.
Ân cần hỏi anh những năm qua đã sống như thế nào. Nhận được câu trả lời cô đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Sau khi bị tai nạn Huy Nam đã được đưa vào Sài Gòn chữa trị một thời gian. Tỉnh lại thì bản thân đã mất hết ký ức. Gia đình không muốn con trai căng thẳng và chuyển biến tồi tệ hơn nên cứ để anh sống cuộc sống mới không thúc ép anh phải nhớ những gì trong quá khứ. Mọi thứ về Quân cứ thế trở nên mơ hồ.
“Hiện tại anh đang làm gì rồi?”
“Tôi đang quản lý một công ty nhỏ của gia đình.”
Không chỉ vậy Huy Nam còn thường xuyên tham gia hoạt động từ thiện ở vùng cao. Anh còn lập ra quỹ từ thiện để Quyên góp tiền bạc xây dựng trường học và mua sách vở cho các em nhỏ ở đấy.
“Anh vẫn như ngày xưa. Vẫn luôn hăng hái đi làm thiện nguyện.”
Nhận ra trời đã tối Huy Nam đành chào ra về. Tiễn anh ra một đoạn Quân vui vẻ chào tạm biệt rồi quay người vào đóng cửa ra về. Hôm nay cô muốn về sớm. Bảo nhân viên tan ca trước còn bản thân đứng lại kiểm kê doanh thu của ngày. Đang còn mải chú ý kéo cửa khoá lại mà Quân chẳng biết có mối nguy hiểm rình rập ngay sau lưng. Hai kẻ đang nấp trong bóng tối bất ngờ lao ra cầm gậy đánh mạnh vào gáy lưng làm cô ngất xuống. Rồi nhanh chóng kéo cô lên chiếc xe ngay trước mặt. Mọi hành động đều chỉ diễn ra trong vòng vài phút.
Lúc này một thanh niên lao ra đạp ngã kẻ đang cố nhấc nốt hai chân Quân vào xe. Là Huy Nam. Do dự một hồi anh quyết định quay lại xin số điện thoại của Quân để tiện liên lạc thì thấy cảnh này. Tuy đạp ngã được kẻ kia và cố mở cửa kéo người đang bị ngất kia ra khỏi xe nhưng đồng bọn của hắn lại lao ra chống trả. Yếu thế đã đành còn bị hai kẻ đấy hung hăng dùng gậy đối phó. Huy Nam bị đánh mạnh vào tay buộc lòng phải lùi lại, anh chỉ kịp ghi nhớ biển số của chiếc xe đang lao với tốc độ nhanh như gió kia. Lập tức vẫy taxi để đuổi theo và kịp nhìn lên tấm biển quảng cáo của cửa hàng Huy Nam liền gọi điện đến số điện thoại được in trên đấy để xem đó là số điện thoại của cô hay là người thân.
Nhận được tin con gái bị bắt cóc bà Phượng hoảng loạn sợ hãi gọi cho con rể thông báo tình hình. Khóc ngất qua điện thoại, bà Phượng nghĩ mình sẽ không chịu nổi nếu con gái có mệnh hệ gì.
Nghe tin vợ gặp nguy hiểm Khánh liền bỏ ngang bữa tối với một đối tác quan trọng để đến hiện trường xem tình hình. Đứng ngồi không yên Khánh chẳng thể giữ được bình tĩnh cứ thế gầm lên. Vô tình hình dung ra gương mặt Quân sợ hãi khi bị những kẻ xấu ấy hành hạ lòng anh lo lắng không yên. Nếu cố ấy có gì bất trắc chắc chắn anh không sống nổi. Bằng mọi giá anh sẽ đưa Quân trở về nhà an toàn lành lặn.
Liên hệ với người đã báo tin cho mẹ vợ anh đã nắm được biển số xe của bọn bắt cóc ang liền báo cảnh sát. Với quyền lực và các mối quan hệ của nhà họ Phan rất nhanh chóng cảnh sát đã vào cuộc để tìm kiếm chiếc xe bắt cóc ấy.
“Ba. Vợ con bị bắt cóc rồi. Ba cho con điều vài vệ sĩ đi tìm cô ấy?”
“Cái Quân sao lại bị bắt cóc? Là ai làm?” Ông Hưng hốt hoảng hỏi.
Cả nhà họ Phan bắt đầu nhốn nháo hết cả lên khi nghe mợ chủ bị kẻ xấu bắt đi.
“Vẫn chưa xác định được là ai. Nhưng khả năng là bọn tống tiền.”
Lần trước nhận đã được một email nặc danh tống tiền Khánh suy đoán có thể chúng là cùng một bọn với nhau.
“Điều hẳn 30 người chia ra tìm kiếm. Tao không biết mày làm thế nào. Dù có xới tung cái đất Đà thành lên cũng phải đưa cái Quân trở về nhà an toàn.”
“Tuân lệnh. Con sẽ đưa con dâu cưng của ba về nhà sớm thôi.”
Một đội lực lượng bao gồm vệ sĩ của gia đình và phía cảnh sát đã được lập ra. Họ bắt đầu trích xuất camera giám sát các tuyến đường để tìm kiếm hình ảnh của chiếc xe màu đen ấy. Bọn chúng chuyên nghiệp đến nổi liên tục di chuyển từ xe này sang xe khác để đánh lạc hướng điều tra. Lịch trình rắm rối khi chúng chạy quanh các tuyến đường trong thành phố hòng gây khó khăn việc tìm kiếm. Cuối cùng lại mất dấu ở ngoại thành khiến mọi manh mối tìm kiếm như đi vào ngõ cụt. Vò đầu, Khánh đấm liên tiếp vào tường đến đỏ cả tay. Lần không ra dấu vết, thời gian càng kéo dài. Với cái tình hình như thế này Quân sẽ gặp nguy hiểm mất. Mọi thứ đảo lộn lên hết, vợ lại biến khỏi tầm mắt của mình. Lo lắng sợ hãi nếu cô lần này gặp phải hoạ diệt thân thì Phan Quân Khánh anh phải làm sao đây?
Chẳng kiểm soát được mình Khánh liền nổi nóng quát tháo đạp đổ chiếc ghế trước mặt khiến những người đang dán mắt vào màn hình quan sát camera cũng phải quay lại nhìn.
Biết anh đang lo lắng cho vợ nên một người trong đội cảnh sát đã an ủi động viên.
Ánh mắt đỏ ngầu tức giận Khánh thề rằng phải cho kẻ dám bắt cóc vợ mình tan xương nát thịt thì mới hả giận được.
Từ lúc Quân mất tích đến giờ đã hơn 8 tiếng đồng hồ. Thức trắng đêm để lùng sục khắp nơi vẫn chưa thể tìm ra tung tích của chiếc xe đưa cô ấy đi. Khánh không ăn không ngủ chỉ túc trực bên chiếc bên điện thoại để nhận cuộc gọi. Mỗi lúc chuông reo lên anh lại hi vọng đấy là cuộc gọi thông báo đã tìm được Quân. Nhưng chỉ có thất vọng khi các vệ sĩ lần lượt thông báo rằng vẫn chưa tìm ra người.
Nỗi sợ hãi cứ xâm chiếm trong tâm trí.
Khánh Quân. Rốt cuộc em đang ở đâu.