Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 93-1: Chuyện hôm qua. (I)




Tinh Vân rất muốn hét lên và nói với hắn rằng: “Đoàn Nam Phong, anh đừng hòng đụng vào tôi.” Nhưng nàng cách nào cũng không nỡ làm vậy với hắn, càng không muốn khiến đêm động phòng duy nhất trong đời này tan tành cho nên đành im lặng.

Thấy Tinh Vân không nói gì, cũng không có phản ứng đáp lại mình thì Đoàn Nam Phong bắt đầu khẩn trương.

“Tinh Vân, em vẫn không vui vì chuyện hôm qua sao?”

Tinh Vân nghĩ đến chuyện hôm qua liền hít lấy một hơi dài, quay mặt sang đối mặt với Đoàn Nam Phong. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc hỏi: “Nam Phong, anh còn yêu Lưu Uyển Linh không?”. Trước nay, cô chưa từng trực tiếp hỏi anh về vấn đề này. Lúc đầu là tránh né hiện thực. Về sau là không muốn moi móc chuyện quá khứ. Cô biết anh yêu cô, cô cũng yêu anh, như vậy là quá đủ. Nhưng hôm nay, nếu không hỏi rõ thì vướng mắc này thực sự khó bước qua. Cô không cần cái danh “rộng lượng”, cái cô cần là hiểu rõ người bạn đời này. Nếu anh kết hôn với cô vì lý do nào khác ngoài tình cảm thì cô sẽ toại nguyện cho anh và buông tay. Bao gồm quyền nuôi con hay lợi ích kinh tế.

Đoàn Nam Phong nhìn thẳng vào mắt nàng, cương quyết nói: “Không còn!”

Hai chữ ngắn gọn trực tiếp cho Tinh Vân một đáp án rõ ràng. Cô khẽ gật đầu. Đoàn Nam Phong hôn lên trán cô, yêu thương vuốt tóc cô: “Tinh Vân, chuyện ngày hôm qua... em đừng để trong lòng được không?”

Tinh Vân ngẩng đầu lên, hai mắt to tròn mang theo chút ý cười nhìn gương mặt anh đang khó nhọc nhắc lại chuyện hôm qua. Đoàn Nam Phong nghĩ nàng sẽ giận dỗi phá phòng tân hôn và không chịu ở cùng anh hoặc có thể là hủy hôn... Nhưng không, Tinh Vân còn nhìn anh cười giễu.

“Anh cũng biết nói đó là chuyện của ngày hôm qua mà. Em sẽ không để nó ảnh hưởng đến ngày hôm nay của chúng ta. Chỉ cần anh không còn tình cảm với cô ấy nữa thì em sẽ mãi xem cô ấy là ngày hôm qua của anh.”

Trong mắt Đoàn Nam Phong lấp lánh ý cười. Anh thương yêu ôm nàng vào lòng, cảm giác được chia sẻ và thông cảm này còn hạnh phúc hơn rất nhiều so với cảm xúc yêu thương rung động thuở ban đầu.

“Cái bẫy ngày hôm qua đã rõ mười mươi. Nếu cô không nhìn ra được, cô còn xứng ngồi ở vị trí chủ tịch của Hoàng Thiên sao? Bọn họ càng muốn đám cưới của cô tan rã, cô càng cho họ thấy cô vui vẻ hạnh phúc bên cạnh người cô yêu.” Nghĩ vậy cho nên Tinh Vân không làm lớn chuyện nhưng cô cũng không dễ dàng buông tha cho Đoàn Nam Phong. Cô bắt anh xuống nước năn nỉ cô, bắt anh cả ngày nơm nớp lo sợ. Nhìn gương mặt anh như vậy, cô lại nhớ đến lúc anh cầm chi phiếu đưa cho cô. Thật giống như là hai người khác nhau vậy đó.

Cô rút vào lòng anh, thỏ thẻ: “Nam Phong, trước đây rất lâu, đã có người nói với em rằng nếu em muốn là người phụ nữ bên cạnh người đàn ông xuất chúng như anh thì em phải rộng lượng. Em phải giả mù, giả điếc, giả câm nếu như thấy anh có người phụ nữ khác bên ngoài. Lúc đó,em đang mang thai con của anh, sao em có thể xem như không hay không biết, không đau lòng khi anh qua lại với người đàn bà khác. Cho nên, em đã tự nói với mình là em không làm được. Em thà sống cô đơn cũng không chịu ở bên cạnh người đàn ông như vậy. Em biết rất rõ anh xuất sắc, anh tài giỏi, anh là tâm điểm của nhiều cô gái nhưng mà em không muốn vì vinh quanh đứng cạnh anh mà phải khóc thầm trong lòng. Em không làm được.”

Nàng ngẩng đầu lên, hai mắt bắt đầu hồng hồng nhưng giọng nói vẫn kiên quyết: “Đến bây giờ, em vẫn là không làm được. Cho nên, nếu anh có yêu thích người khác thì chúng ta hãy ly hôn.”

Nói đến đây, nàng ngồi dậy, mở túi xách lấy ra một văn bản ly hôn được soạn thảo kỹ càng có chữ ký kèm theo con dấu của nàng đưa về phía Đoàn Nam Phong: “Văn bản này, anh cứ giữ lấy. Bất cứ khi nào thấy không còn muốn ở cạnh em nữa thì hãy mạnh dạn ký tên lên đó. Xin anh, đừng lén lút làm chuyện sau lưng em. Em không muốn giống như người khác vì đàn ông mà thay đổi. Vì đàn ông mà trở nên hung tợn lao ra đường đánh ghen hay dùng thủ đoạn loại bỏ đối thủ. Nam Phong à, em không muốn như vậy. Em không muốn giống bà ngoại em, em cũng không muốn giống bà Fancy. Sống như vậy thật quá mệt mỏi. Những người đi trước đã cho em những bài học sâu sắc. Cho nên, em chọn cách này, trao quyền quyết định và tự do vào tay anh.”

Trái Tim Đoàn Nam Phong như thổn thức trước những lời của Tinh Vân. Tình cảm quả thực là sợi dây mãnh liệt và mạnh mẽ kết nối hai người lại với nhau. Người ta thường nói, thời gian rất đáng sợ, nó có thể bào mòn mọi thứ, thay đổi mọi chuyện nhưng từ người nhà Tinh Vân, anh lần đầu hiểu được thời gian hay nghịch cảnh cũng không thể làm thay đổi được tình cảm của hai người “cố chấp yêu nhau”.

Đoàn Nam Phong cầm lấy tờ giấy từ tay Tinh Vân. Cô nhẹ cười nhìn anh, trong lòng nghĩ: “Đoàn Nam Phong, đường lui trong mối quan hệ của chúng ta, anh cuối cùng cũng nhận rồi.”

Nhưng Tinh Vân không ngờ anh vừa cầm lấy tờ giấy, nhìn qua liền xé nát vứt đi, sau đó tiến đến chỗ Tinh Vân đang đứng, ôm cô ngã nhào xuống giường. Trong mắt anh, sự kiên định hiện rõ, anh từng chữ từng chữ nói ra: “Cao Hoàng Tinh Vân, anh nói cho em biết, Đoàn Nam Phong anh không muốn quay lại, cả đời này cũng không muốn buông tay em ra. Nếu một lúc nào đó em muốn quay lại, anh cũng không cho phép. Giữa hai chúng ta, không có cái gọi là ly hôn, nếu muốn xa nhau, chỉ có một con đường chết. Dù chết rồi thì thiên đàng hay địa ngục anh cũng nhất định phải bám theo em.”

Gương mặt Tinh Vân lúc này không biết nên cười hay nên mếu nữa. Người đàn ông này, lúc nào cũng bá đạo như vậy. Hứa hẹn cả đời với hắn khó lắm hay sao, cứ phải dọa người ta sợ mới chịu.

Nàng đưa tay vòng qua cổ hắn, nũng nịu hỏi: “Dọa em sao?”

Hắn nhoẻn miệng cười nhưng trong mắt vẫn chưa tan đi cơn giận. Nàng và hắn còn chưa lấy hôn thú, nàng lại ở đây “rung cây dọa khỉ” chừa đường lui cho hôn nhân của họ. Thật là chọc hắn tức chết. Không dọa nàng thì nàng sẽ còn làm ra trò gì trêu tức hắn nữa?

“Không phải dọa, mà là thật. Nghiêm túc cảnh cáo em, từ bây giờ em chính là bà Đoàn. Đoàn Nam Phong anh sẽ không để cho em giống mẹ của anh chịu uất ức, chịu thương tổn.”

Tinh Vân nghe xong nụ cười cũng nở ra. Nụ cười của nàng đẹp như ánh ban mai khiến lòng hắn ấm áp. Hắn cúi người, áp sát vào thân nàng bắt đầu chính thức “động phòng”.

Sau một hồi xô lệch thì ánh trăng lần nữa trốn mất vì không muốn ghen tị với đôi vợ chồng mới cưới này. Ánh mặt trời của ngày mới từ từ nhô lên chiếu vào phòng tân hôn. Tinh Vân mở mắt nhìn lên tấm ảnh cưới ở bức tường đối diện. Cô không dám tin rằng bọn họ mình đã kết hôn với Đoàn Nam Phong. Cô nằm suy nghĩ, lại nhớ về khoảng thời gian lúc mới gặp hắn. Đúng là không ngờ tai nạn lần đó đã trói buộc cô vào cuộc đời hắn.

Đoàn Nam Phong đang gác tay lên bụng cô, tiện thể di chuyển khắp người cô một lúc rồi mới dần dần mở mặt ra: “Bé con, em lại mơ mộng à?”. Sau đó hắn lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Tinh Vân mỉm cười nhìn sang gương mặt ngáy ngủ đáng yêu của hắn, kêu lớn: “Đoàn Nam Phong, thức dậy thôi. Hôm nay là bữa sáng đầu tiên ở nhà chồng của em. Anh không được mê ngủ như vậy.”

Đoàn Nam Phong nghe xong thấy có gì đó vui thích liền xốc chăn đến bụng, nửa nằm nửa ngồi tựa lưng vào đầu giường dụi dụi mắt: “Vợ yêu à, tối qua anh làm việc rất cực nhọc.”

- -----

Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).

http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!

Cám ơn các bạn!

Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.

https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal