Trên chiếc trực thăng, một bé trai hai tuổi rưỡi mặt xinh như thiên thần có mái tóc nâu hơi xoăn. Trong đôi mắt to tròn, tròng mắt màu nâu long lanh ngây thơ ngẩng lên hỏi người đàn ông bên cạnh: “Ba ơi, có phải chúng ta sắp gặp được mẹ không?”
Hắn quay sang trìu mến nhìn cậu bé, xoa đầu cậu nhẹ giọng nói: “Nếu ba đoán không nhầm thì mẹ của con đang ở trên con tàu này.”
“Ba ơi, làm sao ba lại đoán như vậy?” Em bé kháu khỉnh phấn khích hỏi.
“Vì trên thiệp mời của bữa tiệc này có nhắc đến tên con tàu là Nebula. Đó là tên của mẹ con. Trước đây, chúng ta cũng từng sống tại biệt thự mang tên Nebula.” Hắn kiên nhẫn giải thích cho con.
Cậu bé lại nghĩ nghĩ một lúc rồi chu cái miệng ra nói: “Mẹ tên Nebula à?”
“Mẹ con tên tiếng Việt là Tinh Vân, có nghĩa là Nebula trong tiếng Mĩ.”
“Tinh Vân sao? Có giống với Tinh Nhật không ba?” Cậu bé có sự liên tưởng rất nhanh liền hỏi lại.
Hắn mỉm cười đến ngọt ngào nói: “Giỏi quá, con trai của ba liên tưởng rất nhanh.”
“Ba ơi, vì sao tên con lại giống mẹ vậy?” Cậu bé ngây ngô hỏi.
“Vì ta muốn giữa con và mẹ có sự liên quan khắng khít.”
Không biết có hiểu không nhưng cậu bé cũng gật đầu.
...
Sau khi cả nhà họ Hoàng đều bước lên sân khấu, một cơn mưa bong bóng cũng từ trên rơi xuống, đi kèm là tiếng nhạc của bài hát “Happy Birthday”. Chiếc bánh kem cao năm tầng hình toà lâu đài được đẩy ra. Toàn bộ khách mời đều vỗ tay và hát theo nhạc. Sau khi cầu nguyện và cắt bánh, điệu Waltz of Roses (Điệu valse của những đóa hồng) của Eugen Doga vang lên. Điệu nhảy đầu tiên khai tiệc lúc nào cũng đóng vai trò quan trọng về vị trí của chủ nhân bữa tiệc và bạn nhảy. Cho nên, Tinh Vân quyết định nhảy với ông ngoại của mình.
“Ông ngoại, cháu mời ông nhảy điệu đầu tiên. Vì ông là người đàn ông mà cháu kính trọng và thương yêu nhất.”
Hoàng lão gia xúc động cùng cháu gái bước ra sàn nhảy. Tiếp theo đó, những người khác cũng bước ra nhảy.
Vài phóng viên tiến lên sân khấu phỏng vắn Hoàng Kim Minh, vài người khác phỏng vấn Hoàng Gia Khiêm: “Xin hỏi, ông nghĩ sao khi Hoàng lão gia không chọn ông mà lại chọn Hoàng tiểu thư là người thừa kế tập đoàn. Phải chăng, Hoàng lão gia không coi trọng những cống hiến của ông cho Hoàng Thiên mà chỉ xem trọng tình máu mủ.”
Một câu hỏi nhạy cảm không đúng lúc khiến mọi người chưng hửng. Tinh Vân và Hoàng lão gia đứng gần đó cũng có sắc mặt khó coi.
Hoàng Gia Khiêm mỉm cười, tiến về phía Tinh Vân, cầm tay cô rồi nhìn sang phóng viên, ung dung trả lời: “Tất cả những gì của tôi, đều là của cô ấy. Bao gồm sinh mệnh.”
“Wow...”
Một tràn vỗ tay lớn, đi kèm những tiếng huýt sáo phấn khích vang lên. Câu trả lời đa nghĩa của Hoàng Gia Khiêm không chỉ thông minh ấn tượng mà sau đó cũng gây ra nhiều tranh cãi trên truyền thông. Có người nói hai người bọn họ là quan hệ loạn luân mờ ám. Có người nói Hoàng Gia Khiêm giả vờ rộng lượng tung hỏa mù nhưng thực ra đang ngấm ngầm toan tính nuốt chửng Hoàng Thiên. Có người còn nói Tinh Vân không phải cháu gái của Hoàng Thời, chỉ là mạo nhận...v...v...
Nhưng cái nhìn của truyền thông là chuyện của sau này. Chuyện trước mắt là phía cửa đại sảnh, vị khách có khí thế có danh tiếng đang đứng đó, dùng vẻ mặt lạnh như băng nhìn về Hoàng Gia Khiêm và Tinh Vân tay trong tay. Truyền thông vừa nhìn thấy Đoàn Nam Phong liền quay sang phía anh chụp ảnh. Đoàn Nam Phong dắt tay con trai từng bước tiến về phía trước. Gương mặt lạnh lùng trước hàng ngàn ống kính.
“Chủ tịch tập đoàn Đoàn thị, người rất ít khi có mặt trong tiệc chiêu đãi hay trên truyền thông nay lại xuất hiện tại tiệc bữa tiệc của Hoàng tiểu thư. Chúng ta hãy cùng nhìn qua những hình ảnh được truyền hình trực tiếp của vị chủ tịch trẻ tuổi tài cao này.” Phóng viên vừa dứt lời liền hướng về phía Đoàn Nam Phong chạy đến. Những phóng viên khác cũng chạy theo.
Cậu bé với gương mặt ngây ngô bị dọa sợ níu chặt tay ba. Tim Tinh Vân lúc này như thắt lại khi nhìn thắy hai cha con Đoàn Nam Phong. Đủ loại cảm xúc pha trộn trong mắt cô. Cô đứng lặng, mải miết nhìn đứa bé đến mê người. Cho đến khi phóng viên ồ ạt kéo đến chụp ảnh Đoàn Nam Phong, đứa bé bị ánh đèn flash làm cho chói mắt, đưa hai bàn tay bé nhỏ che mặt vô tình bị đẩy ra xa khỏi người Đoàn Nam Phong. Dù chỉ trong tích tắc nhưng đứa bé sợ hãi té ra sàn kêu khóc. Tinh Vân như sực tỉnh liền lao về phía đứa bé. Cô ôm đứa bé vào lòng, cảm giác ấm áp thương mến từ người cô khiến đứa bé đỡ hoảng sợ. Cô tham lam ôm lấy đứa bé, vuốt mái tóc nàu nâu xoăn, nhìn gương mặt trắng muốt ửng hồng, nhìn chiếc mũi bé tẹo, nhìn đôi môi, đôi mắt, nhìn đôi tay, đôi chân cúp múp mũm mĩm. Bất giác mỉm cười. Cảm giác hạnh phúc chảy vào lòng.
Trong tích tắc vụt tay khỏi tay con, Đoàn Nam Phong đẩy phóng viên ra, lao về phía con thì nhìn thấy Tinh Vân đang ôm nó. Một khắc này thời gian như dừng lại, mắt hai người nhìn nhau, ngón tay vô tình chạm vào nhau. Không biết nói gì, cũng không cần nói gì. Chỉ cứ như vậy, yên lặng nhìn nhau.