Vô duyên vô cớ bị đưa đến một căn biệt thự ở New York, cô ngây ngô không hiểu gì cả. Những người bắt cô không dùng hành động thô lỗ mà chỉ nhẹ nhàng mời. Mà thực ra là chỉ nói nhẹ một cái là Yên Di làm theo nên họ không cần dùng thêm động tác dư thừa nào.
Đây là một căn biệt thự nhỏ thuộc sản nghiệp nhà họ Hoàng ở rìa thành phố New York hoa lệ. Vì là sản nghiệp nhỏ nên cũng không được liệt vào danh sách công bố trên truyền thông nên ít người biết. Sau khi Hoàng Gia Khiêm bố trí người canh chừng ở cổng thì cũng không lo Cao Thừa Hiên biết mà tìm đến.
Phía cổng biệt thự có một dàn hoa wisteria tím (một loại hoa họ đậu) rũ xuống rất đẹp. Ngôi nhà có sân trước và sân sau không quá lớn nhưng được trồng rất nhiều hoa. Đơn giản là vì nơi này chỉ có một người quản gia sinh sống trông coi ngôi nhà mà quản gia này lại rất thích trồng hoa cỏ.
Sau khi Yên Di đến, nơi này được bố trí thêm nhiều người như đầu bếp, giúp việc, bảo vệ... để chăm sóc cô.
Yên Di bước từng bước trên những phiến đá lót ngoài sân, đưa mắt nhìn quanh rồi mỉm cười như trẻ con. Cô thốt lên: “Chà, sao lại có nơi đẹp như thế này?”
Hoàng Gia Khiêm đi bên cạnh liền hỏi: “Nơi này làm sao bằng biệt thự Celio của cô.”
Yên Di lắc đầu: “Đúng là biệt thự Celio rất lớn, lớn nhất trong những ngôi nhà mà tôi từng thấy nhưng tôi thích nơi này. Nhà ở không cần quá rộng, quan trọng là ấm áp. Tôi thấy chỗ này rất ấm cúng. Anh nhìn phía kia xem, cái xích đu nhỏ dưới dàn hoa hồng, thật là đẹp quá đi. Còn nữa, từ cửa sổ phòng ăn có thể nhìn thấy cây táo đang trổ hoa. Có phải lãng mạn lắm không?”
Hoàng Gia Khiêm bất giác mỉm cười: “Đây là bắt cóc sao? Cô gái này giống như đang đi nghỉ dưỡng vậy đó. Hai cái tên kia lại giao cho anh cái việc canh giữ cô ta. Anh nên đem cô ta đến một kho hàng nhốt lại cho “con thỏ con” này khóc sưng mắt mới đúng. Nhưng...”
Hoàng Gia Khiêm đang nghĩ đến đây liền bị Yên Di kéo tay về một phía rồi chỉ cho anh xem: “Anh nhìn kìa, đó là con sóc đó. Cái đuôi đẹp như vậy, lại còn màu đỏ nữa. Xinh quá đi. Nhìn...nhìn kìa, nó đang gặm quả thông đấy.”
Hoàng Gia Khiêm trăm công nghìn việc đổ lên đầu, cộng thêm lo lắng cho Tinh Vân, anh làm gì còn tâm trạng đứng đây ngắm sóc với cô? Cho nên anh liền rút tay khỏi tay cô, nghiêm giọng hỏi: “Cô thật sự không biết Tinh Vân đang ở đâu sao?”
Yên Di mất hứng chùn vai xuống: “Tại sao các người ai cũng hỏi về một chuyện như vậy? Không chán hay sao? Tôi biết thì tôi sẽ nói mà.”
Hoàng Gia Khiêm cho hai tay vào túi quần: “Việc của chồng cô làm, cô không biết gì hay sao?”
Yên Di bất lực lắc đầu. Cô và Cao Thừa Hiên từ khi cưới nhau chưa nói với nhau đến mười câu. Trong nhà người trên kẻ dưới ai cũng bận rộn hoặc không dám nhiều lời. Do phép tắc nhà họ Cao rất nghiêm nên không ai dám lại gần cô, họ luôn giữ khoảng cách bề trên với cô. Ngoại trừ bà nội của Cao Thừa Hiên, cô thực sự chẳng tiếp xúc được với ai nhiều hết.
Biết không hỏi thêm được gì Hoàng Gia Khiêm liền đưa cô vào bên trong nhà. Cánh cửa gỗ màu xanh thẫm mở ra, một người phụ nữ trung niên người châu Á tươi cười chào hai người họ.
Hoàng Gia Khiêm nói xin chào với bà ấy bằng tiếng Việt Nam. Yên Di nghe xong cũng liền cúi đầu nói: “Con chào dì ạ!”
Cả hai người cùng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô. Hóa ra cô cũng là người Việt. Cũng may anh và bà Thư chưa trao đổi gì quá nhiều. Hoàng Gia Khiêm nhìn cô rồi mỉm cười hỏi: “Cô bé, em tên gì?”
“Yên Di.”
“Cái tên rất hay.” Bà Thư thân thiện nói.
“Cô ấy sẽ ở đây với dì ít ngày. Cô ấy thích làm gì thì cứ để cô ấy làm, chỉ là không được đi ra ngoài, không được gặp mặt người lạ, không được dùng điện thoại, không được lên mạng.” Hoàng Gia Khiêm nghiêm túc căn dặn bà Thư sau đó quay sang nhìn cô.
Yên Di đang phùng miệng lên nhìn anh, sau đó làu bàu: “Thời buổi này không cho người ta lên mạng, khác nào ở tù.”
“Cô chính là đang ở tù dạng cao cấp đó.” Hoàng Gia Khiêm nghiêm giọng nói. Thì ra những lời cô làu bàu lại xúi quẩy lọt vào tai anh.
Gương mặt Yên Di mép xệch, xách vali theo bà Như lên lầu. Cuộc đời của con thỏ nhỏ là hành trình chuyển từ cái lồng này sang cái lồng khác.
...
Biệt thự cao cấp bên cạnh bờ biển Turbo ở Colombia của nhà họ Cao được xếp vào một trong mười biệt thự đẹp nhất Turbo. Bên cạnh làng chài nhà cửa xấu xí của dân lao động thì biệt thự của Cao đại thiếu gia như viên ngọc sáng làm tâm điểm chói lóa cho khu Turbo. Phía bến cảng xa hoa trước cửa biệt thự, du thuyền của Cao đại thiếu gia lúc nào cũng được vệ sĩ bảo vệ xung quanh. Colombia có an ninh không quá tốt, có rất nhiều ẩu đả xung đột diễn ra mỗi ngày khiến khu vực này khá ồn ào và nhộn nhoạn nhưng riêng lãnh địa của Cao đại thiếu gia thì e rằng người của chính phủ cũng không dám động vào. Cho nên người của Đoàn Nam Phong tốn không ít công sức lùng sục khắp nơi vẫn không có chút tin tức gì của Tinh Vân.
“Thiếu gia, Hoàng tiểu thư đã tỉnh lại. Nhưng cô ấy rất hung dữ, vứt đồ khắp nơi, giật đựt ống truyền dịch, phá vỡ máy đo nhịp tim. Nhìn chung tinh thần không ổn định.” Vị bác sĩ già lần nữa cung kính cúi đầu sợ hãi báo cáo về tình hình của Tinh Vân.
Cao Thừa Hiên hút một hơi thuốc sau đó hỏi: “Vết thương trên đầu của cô ấy thế nào rồi?”
- ---------------------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal