Chỉ Vì Quá Yêu Em

Chương 26: Bức Ảnh Đã Phai Màu






Từ khi rời khỏi nhà Tư Duệ, Nhật Hạ bắt đầu một cuộc sống tự lập.

Lúc đó cũng là lúc cô bắt đầu học đại học.
Trong di chúc, mẹ nuôi đã để lại hết những tài sản còn lại cho Nhật Hạ, để cô có thể tiếp tục cuộc sống.

Đến lúc đó Nhật Hạ mới biết, mẹ có một khoản tiền không nhỏ trong ngân hàng tích góp từ khi còn trẻ, dự định sẽ chi trả cho việc học đại học của cô.

Vậy mà lúc bệnh nặng, mẹ không nói với cô một lời, không tiêu đến một xu, quyết tâm để dành tiền cho Nhật Hạ học đại học.

Mỗi khi nhìn di ảnh mẹ, Dương Nhật Hạ lại khóc...
Chi trả hết tiền học đại học, vẫn còn một khoản để sống đủ qua ngày.

Nhưng cuối cùng cô lại tiêu hết vào cuộc sống ngọt ngào với Hàn Vũ.

Nhưng cô vẫn không hối hận với quyết định của mình.
Tối đó, Nhật Hạ ra ngoài phòng khách sau giấc ngủ chập chờn, dựa vào vai Khả Vy cùng xem tivi.

Dương Nhật Hạ vẫn luôn thích cuộc sống yên bình cùng Trương Khả Vy như vậy, bên cạnh là Hạ Nhi đang tô màu, nhà ba người cứ như vậy nương tựa vào nhau mà sống.
“Mai mình sẽ bắt đầu dọn đồ.

Dọn xong mình và Hạ Nhi sẽ chuyển đi.

Nhà cũng đã đặt cọc rồi.” Nhật Hạ đưa cho Khả Vy cốc sinh tố, nhỏ giọng nói.
Cô không muốn Hạ Nhi buồn, chắc chắn con bé sẽ không muốn rời đi vì từ nhỏ Khả Vy đã ở cạnh ân cần chăm sóc con bé như một người mẹ thứ hai.

Ngày hôm qua cô đã gọi cho bên môi giới rồi gửi cho họ một khoản tiền đặt cọc, hết tuần này sẽ chuyển tới ở, nhờ sự giúp đỡ của Hạo Hiên mà nhanh gọn hơn rất nhiều.
“Tại sao? Sao cậu phải chuyển đi chứ? Cuộc sống của chúng ta đang rất ổn mà.” Khả Vy bất ngờ nhìn Nhật Hạ.
“Vy Vy à, rồi cậu cũng phải có cuộc sống, tổ ấm riêng của mình chứ.

Cậu là gia đình mình, nhưng cậu cũng cần có không gian riêng cho bản thân.

Mình chuyển đi nhưng mình vẫn sẽ qua lại thường xuyên mà.” Nhật Hạ vòng tay qua, ôm lấy Khả Vy.
“Cậu đã làm cho mẹ con mình quá nhiều rồi.

Giờ là lúc cậu được hạnh phúc.

Mình chờ mong tiểu bảo bối ra đời lắm đấy!”
Dương Nhật Hạ vẫn luôn thích cái ôm ấm áp của Khả Vy.
“Không có mình bên cạnh cậu và Hạ Nhi sẽ ổn chứ?” Khả Vy lo lắng hỏi, cô vẫn luôn lo cho người khác quên bản thân.
“Mình và Nhi Nhi sẽ ổn thôi.

Lúc nào mình cũng có thể qua chơi, cậu cũng vậy mà.” Nhật Hạ an ủi cô bạn thân mười năm, cảm kích vì những gì Khả Vy đã làm cho mình bao lâu nay.
Tối đó, Nhật Hạ bắt đầu thu dọn hết đồ đạc.
Đến khi dọn xong xuôi, nhìn xuống gầm giường, bỗng thấy một chiếc hộp đã cũ, phủi đầy bụi nhưng lại có chút quen thuộc.

Bất ngờ hiện lên trong trí nhớ của cô.
Cô hít thở sâu, thổi đi lớp bụi phía trên, mở chiếc hộp ra.
Trong chiếc hộp là một vài món đồ cũ kĩ, những bức ảnh đã phai màu.

Nhật Hạ nhẹ nhàng cầm chú gấu bông nhỏ lên, khẽ mỉm cười.

Nhớ lại chuyện quá khứ.
“Tặng em.”
Hàn Vũ ngại ngùng, quay mặt đi.

Đôi tai nhỏ nhắn lúc này đỏ ửng, giơ chú gấu đáng yêu màu hồng ra trước mặt Nhật Hạ.
Cô bé Nhật Hạ lúc này cười tít cả mắt, đón lấy chú gấu bông ôm vào lòng.
“Cảm ơn anh, Hàn Vũ.

Em thích lắm!”
Cậu bé vẫn chưa hết ngại, đưa bàn tay nhỏ nhắn lên vò tóc, vẫn chưa dám nhìn cô.
“Em thích là được.”
Tiếp theo, cô cầm một hộp quà trống không có chiếc nơ xinh xinh, nhìn đã cũ.

Lúc này những giọt nước mắt đã bắt đầu đọng trên khoé mi.
“Anh nhỏ, anh làm gì trong đây vậy?”
Cô bé Dương Nhật Hạ tò mò, nhìn cậu bé cô độc đang ngồi một góc, không chịu tiếp xúc với bất kì ai trong cô nhi viện, mọi người hỏi cũng không thưa.
Hàn Vũ lúc này mới vừa được chuyển đến cô nhi viện, sợ hãi trốn vào một góc, gục mặt vào đầu gối.


Cậu vẫn chưa hết bàng hoàng với cái chết của mẹ mình.
Cô bé nhỏ cứ chờ mãi vẫn không thấy cậu bé nói gì, liền im lặng cứ thế ngồi luôn xuống bên cạnh cậu.

Được một lúc, thấy cô bé không chịu đi, cậu bé cuối cùng cũng đã chịu ngẩng mặt lên khỏi đầu gối, hiếu kì nhìn cô.
“Cuối cùng anh cũng chịu nhìn em rồi! Chào anh, em là Dương Nhật Hạ, còn anh?” Cô bé hoạt bát nở nụ cười tươi, lộ ra hai chiếc má lúm xinh xinh.

Cô bé xinh như búp bê vậy, thân hình nhỏ bé, đôi môi chúm chím, đôi mắt trong veo lúc nào cũng như đang cười với người đối diện, hai chiếc má bánh bao đáng yêu.
Cậu bé lúc này vẫn còn sợ, chỉ thốt ra hai tiếng Hàn Vũ bé xíu, ái ngại nhìn cô.
Cô bé Nhật Hạ nở nụ cười thuần khiết, nhẹ nhàng lấy hộp kẹo đang ôm trong lòng vừa được các cô tặng đưa hết cho cậu bé bên cạnh.
“Kẹo sẽ giúp chúng ta bình tĩnh hơn.

Anh có muốn làm bạn với em không?”
Cậu bé ngại ngùng nhận lấy, gật đầu.

Từ đó, cậu chính thức coi cô bé là bạn.
Hai đứa trẻ từ đấy dính chặt lấy nhau, nửa bước không rời.

Tính tình Hàn Vũ lúc ấy rất lạnh lùng, lãnh đạm, hơn nữa còn rất ít nói, tự ti.

Nhật Hạ thì lại hoạt bát, hoạt ngôn, luôn kể chuyện trên trời dưới biển cho Hàn Vũ.

Cậu bé lúc ấy chăm chú lắng nghe.

Chơi thân, luôn ở bên cạnh nhau trở thành thói quen không thể bỏ.
Dương Nhật Hạ tiếp tục xem, những giọt nước mắt lúc này đã lã chã rơi.

Tìm mãi cũng thấy đáy hộp, cô run rẩy cầm chiếc ảnh đã phai màu lên.
Trong bức ảnh là Dương Nhật Hạ mười ba tuổi tràn đầy sức sống mỉm cười rạng rỡ.

Bên cạnh cô là Hàn Vũ mười lăm tuổi, cũng mỉm cười rất tươi, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời làm say đắm bao trái tim thiếu nữ.
Bức ảnh này là Khả Vy bắt hai người chụp, kỉ niệm chiếc máy ảnh mới được mẹ tặng mang về từ nước ngoài.

Dương Nhật Hạ và Hàn Vũ may mắn được cô nhi viện sắp xếp cho học cùng một trường cấp hai.

Trường này không phải trường tốt nhất, nhưng cũng đứng top trong thành phố.

Vì cả hai đều có học lực tốt nên được ưu tiên rất nhiều.
Hàn Vũ vừa đẹp trai sáng sủa, học giỏi, lại chơi thể thao giỏi, là nam thần trong mắt nữ sinh trong trường.

Kết quả thi cử của anh luôn đứng đầu trong khối, không ngừng nhận các giải từ thành phố đến quốc gia.

Hơn nữa khí chất lại hơn người, khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Dương Nhật Hạ rất xinh, cơ thể cao gầy, nét đẹp thuần khiết tự nhiên của những cô gái mới lớn, đẹp đến rung động lòng người.

Thành tích của Nhật Hạ cũng rất tốt, hơn nữa lại có thiên phú đàn hát, nên cũng không ít người ái mộ.
Hai người lúc ấy xuất sắc, nổi tiếng khắp trường.

Là trai tài gái sắc.
Chiều nào Nhật Hạ cũng qua lớp Hàn Vũ, cùng anh về cô nhi viện, thói quen hình thành từ khi còn nhỏ.

Hai người thân thiết như vậy dần dà mọi người cũng dần quen, không còn cảm thấy lạ nữa.
“Hàn Vũ, nàng thơ của cậu tới rồi.” Một cậu bạn lên tiếng trêu chọc, vẫy tay với Nhật Hạ lúc này đang đứng chờ ở cửa lớp.
Hàn Vũ lúc này đang làm bài tập, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt va vào nụ cười duyên dáng của Nhật Hạ.

Ánh nắng vàng chiếu lên gương mặt cô, sáng cả một góc lớp học, khiến Hàn Vũ đứng hình, rơi chiếc bút máy trên tay xuống đất.