Chỉ Vì Quá Yêu Em

Chương 24: Anh Ấy Là Người Tôi Yêu Nhất






Dương Nhật Hạ trải qua bao nhiêu đau khổ, mất mát, nhưng rất ít khi thấy cô rơi nước mắt.

Nhưng tại sao cứ hễ nhắc đến anh, nước mắt cô lại không ngừng tuôn rơi? Do bản thân quá yếu đuối, cố chấp níu giữ quá khứ sao?
Lại khẽ đưa tay lên lau những giọt nước mắt nóng hổi, đưa mắt nhìn thành phố tràn ngập ánh đèn nhập nhoè bên dưới.
Nếu bây giờ em nói em nhớ anh, nhớ rất nhiều, thì liệu anh có nguyện từ bỏ tất cả lục tung khắp mọi nơi tìm em không? Liệu anh có hỏi lại em rằng muốn bên anh không? Liệu anh có như Hàn Vũ năm hai mươi tuổi, nguyện yêu em bằng cả con tim không?
Cô vẫn khóc, nước mắt làm nhoè đi khung cảnh xunh quanh, không để ý thấy Hứa Âu Thần đã lặng lẽ đứng ở đằng sau từ bao giờ.
Hứa Âu Thần đau lòng nhìn cô, có chút không nỡ.

Giờ anh chỉ muốn ôm chặt lấy cô, nói rằng anh vẫn ở đây, chưa bao giờ rời xa cô...
Anh khoác một chiếc áo khoác lên cơ thể lạnh ngắt của cô.

Nhật Hạ lúc này mới bất ngờ quay lại nhìn anh, ngơ ngác.

Đôi mắt tròn xoe đẫm lệ hút hồn nhìn anh, xong lại vội vã quay đi, lấy tay vội vàng lau nước mắt.

Không ai muốn người khác nhìn thấy bản thân mình khi yếu đuối..

“Sao em phải dày vò bản thân như thế?”
Đôi lông mày thanh tú của anh khẽ cau lại, bất lực nhìn cô.
Cô thật sự không muốn nhìn thấy một người giống hệt Hàn Vũ khi bản thân yếu đuối nhất! Anh ta quá giống Hàn Vũ.
Nhật Hạ vội vã quay đi, né tránh ánh nhìn của anh, né tránh phải nhìn thấy anh.

Sợ rằng trong lúc yếu lòng bản thân sẽ rung động.
“Anh ấy là người tôi yêu nhất, cũng là người muốn quên đi nhất.”
Nhật Hạ vẫn quay đi, không đủ can đảm để quay qua nhìn thấy anh, để rồi lại rơi nước mắt, để rồi trái tim lại đập loạn nhịp.
Hứa Âu Thần bỗng đi đến, đưa bàn tay ôm lấy gương mặt xinh đẹp mê hồn của cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Nhật Hạ.
Chả nhẽ cô không biết, mỗi khi cô khóc hay say, gương mặt cô đẹp đến mê hồn...!Khiến một người đàn ông như anh không thể kiềm chế nổi ham muốn.

Hơn nữa cô lại là người phụ nữ anh yêu nhất..
Dương Nhật Hạ bất ngờ, hoảng hốt phản kháng, cố gắng vùng vẫy đẩy anh ra.

Nhưng cô càng cựa quậy, Hứa Âu Thần càng giữ chặt hơn, tham lam muốn thưởng thức vị ngọt ngào mà anh luôn nhớ nhung trên đôi môi cô.
Cô vừa khóc, vừa cố gắng đẩy anh ra.

Nhưng cuối cùng đều vô ích, không biết do men say đã ngấm hay cô đã tưởng lầm Hứa Âu Thần là Hàn Vũ, cuối cùng cũng bất lực chấp nhận anh, tiếp nhận nụ hôn vừa dịu dàng vừa say đắm của anh.
Hai người như đem hết tình yêu, sự nhớ nhung, đau khổ suốt năm năm qua vào nụ hôn này.
Hứa Âu Thần tham lam chiếm lấy môi cô, lúc này chiếc lưỡi đã không yên vị nữa, bắt đầu khám phá khoang miệng cô, hai người như hoà vào làm một.

Hứa Âu Thần vẫn cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi trên nước da trắng ngần của Nhật Hạ, càng nhìn càng đau lòng.
Bàn tay không yên phận, men theo chiếc váy vừa mua sáng nay, bắt đầu làm những việc tiếp theo, khám phá cơ thể quyến rũ đẫy đà ẩn sau lớp váy của cô, từ từ kéo khoá váy xuống.
Chiếc váy rơi xuống sàn.

Lộ ra cơ thể hoàn mỹ không thể phủ nhận của cô.

Như bức tranh sơn dầu đẹp đẽ.
Cánh tay săn chắc nhẹ nhàng bế cô lên, đặt lên giường.


Hứa Âu Thần nâng gương mặt đỏ bừng đầy ám muội của cô lên, nghiêng mặt ngậm lấy vành tai nhỏ của cô.

Dương Nhật Hạ lúc này đã hoàn toàn mềm nhũn không thể phản kháng, anh ta dịu dàng giống hệt Hàn Vũ! Lúc yếu lòng là lúc con người thiếu tỉnh táo nhất...
Cô nửa tỉnh nửa mê, khẽ gọi tên Hàn Vũ.

Trong một khoảnh khắc nào đó, cô thoáng nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên môi Hứa Âu Thần, nụ cười đau khổ hệt như lúc ở trên xe.
Lúc này môi Hứa Âu Thần không an phận trên tai cô nữa, di chuyển khắp nơi trên da thịt cô, để lại dấu vết đỏ chót.

Lúc này khoá áo đã tuột ra, lộ da thịt trắng ngần mê người của Nhật Hạ, khiến anh không kìm chế nổi nữa.
Mọi cử chỉ của anh đều nhẹ nhàng như nước, như sợ làm cô đau, nâng niu từng chút một như báu vật.
Màn đêm lạnh lẽo, từng cơn gió thổi lạnh buốt, thét gào ngoài khung cửa sổ, không làm nguội đi không khí hừng hực trong căn phòng phát ra những âm thanh khiến người nghe đỏ mặt.
Nụ hôn của anh lại phủ xuống, hôn sâu bất tận mà quấn quýt, dịu dàng nâng niu cô.

Hứa Âu Thần tham lam chiếm lấy cô, từ giờ cô sẽ là của anh, chỉ mình anh thôi.

Anh không cho phép cô rời xa anh thêm bất cứ lần nào nữa.
Mỗi lần nhìn gương mặt của người đàn ông trước mặt mình, cô thấy mọi thứ sụp đổ vì gương mặt giống Hàn Vũ như tạc.

Mắt cô lại nhoè dần, không thấy rõ xung quanh nữa.

Anh ta lau nước mắt cho cô, khẽ hôn lên những giọt nước mắt mặn chát! Y hệt cái cách mà Hàn Vũ cố gắng giữ cô bên mình.

Dương Nhật Hạ lại nhớ về lần duy nhất cô gần gũi với đàn ông, chính xác là Hàn Vũ.

Anh cũng nhẹ nhàng, nâng niu cô như vậy.

Đơn giản vì anh yêu cô, không muốn tổn thương cô dù chỉ một chút..

Còn Hứa Âu Thần thì sao? Anh làm vậy vì gì? Vì tình yêu, hay chỉ là ham muốn thể xác nhất thời? Liệu khi mọi chuyện kết thúc, anh có vứt bỏ cô không..

trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đó là những suy nghĩ tỉnh táo duy nhất Nhật Hạ có thể nghĩ tới được.
Hàn Vũ đã rời đi năm năm, nhưng dù cố gắng bao nhiêu, kí ức về anh vẫn không thể nhạt phai.

Tất cả sự dịu dàng nâng niu anh dành cho cô dường như đã tạo một ám ảnh trong tâm trí cô, dù hận, dù ghét anh bao nhiêu cũng không thể nào quên! Nhật Hạ cứ thế ngu ngốc chờ đợi, nhất quyết không chấp nhận bất kì người đàn ông nào khác bước vào trái tim đã sớm không còn niềm tin vào tình yêu.
Cứ thế một đêm ân ái trôi qua, Nhật Hạ vẫn ngốc nghếch mơ rằng đó là Hàn Vũ...
Cô nhớ anh, nhớ đến điên dại! Dù chỉ được nhìn anh hạnh phúc từ xa, cũng đủ mãn nguyện.

Cô sẽ không ích kỉ giữ anh bên mình, nhưng chí ít, vẫn muốn nhìn thấy anh hạnh phúc..