Chì Vì Một Người

Chương 25: Người tôi yêu chính là anh ấy




Chiếc xe hàng hiệu Range Rover thân thuộc vừa mới đỗ ở trước cổng của công ty thì biết bao nhiêu ánh nhìn của nhân viên đều hướng về đó.

Không phải là khác lạ hay độc đáo gì mà là hôm nay chiếc xe lại có hai người ngồi trong đó. Trước giờ, giám đốc Khải Minh chưa từng dùng xe để đưa ai đi cùng hết vậy mà... Mọi người chỉ biết thấy có phúc cho người phụ nữ ngồi trên xe mà thôi.

-“Chào giám đốc!”

Nhân viên đứng cổng ra lời nói chào rồi mở cửa cho anh. Cô cảm thấy cảm giác này không quen cho lắm vì chưa bao giờ được người khác cung kính như thế này cả nhưng cũng cố gượng lại mà hành xử cho ra dáng để được xứng với anh.

Vào đến quầy tiếp tân thì anh đứng lại, đưa cô lên đứng sát vào mình.

-“Từ nay, người này sẽ là thư ký của tôi. Sau này có chuyện gì liên quan về tôi thì cứ đưa cho cô ấy xét duyệt.”

Chị tiếp tân gật đầu rồi lại nhìn qua cô.

-“Chào chị.”

-“Cô ấy là Ngọc Nhiên, vợ của tôi!”

Anh vừa nói xong thì ai cũng tròn mắt nhìn chú ý về phía quầy. Đặc biệt là nơi cô đứng. Đây là lần đầu tiên anh công khai việc mà mọi người lại phản ứng như vậy, thật sự rất ngạc nhiên.

-“Em xin lỗi. Nhìn chị xinh đẹp và lộng lẫy quá. Rất xứng đôi với giám đốc.”

-“Sắp tài liệu tôi nhắn mail cho cô hôm qua, đi photo rồi đem lên phòng cho tôi.”

Nói rồi, anh đưa cô đi thẳng lên phòng làm việc.

[...]

Cuộc họp về ký hợp đồng giữa công ty anh và Hà Lâm cũng sớm được bắt đầu. Hôm đó, Hà Lâm đến tập đoàn ATS rất sớm, anh đứng một mình ở dãy lầu gần phòng làm việc của anh. Trên tay cầm ly cà phê nhưng không uống, nhìn vẻ bề ngoài anh bây giờ rất gầy, râu thì đã mọc rất nhiều làm cho anh già đi. Nét xanh xao của anh không khác gì cô lúc mà bị anh hành hạ. Cô chỉ đi ngang qua thôi mà cũng thấy xót rồi, không biết những năm qua anh sống như thế nào nữa?

Bước vào phòng họp, anh đứng lên thuyết trình rất nhanh, sau đó lại đến Hà Lâm phân tích về khoảng nợ để mượn. Không khí rất ngột ngạt đến khó thở nhưng đến khi cô cầm sắp tài liệu bước vào mới làm cho nó càng khó thở hơn.

Hà Lâm nhìn mà cứ như là đang mơ vậy, cố ra sức gọi tên cô nhưng không thể vì bây giờ anh còn mặt mũi để gọi cô sao? Nhưng cũng không thể nghĩ như vậy được, có thể là người giống người mà thôi, anh nghĩ cô lúc trước là con nhà không gia giáo thì làm sao lại đứng được ở vị trí như bây giờ? Cuộc gặp mặt càng trở nên gây cấn, đột nhiên Khải Minh lại là người mà giải thích được sự hiểu lầm giữa hai người họ.

-“Đây là thư ký mới, cũng như là người sẽ bắt đầu quyết định cho cuộc họp này. Cô ấy là người đã du học ở nước ngoài nên chắc chắn sẽ có kinh nghiệm trong kỳ. Mong mọi người lắng nghe những lời cô ấy nói.”

Khải Minh vừa nói xong thì Hà Lâm lại đứng lên.

-“Rất hân hạnh được làm quen với cô, cô có thể cho tôi biết tên để xưng hô không?”

Anh đưa tay ra chào nhưng cô thì lại hơi rụt rè một chút. Trong giây phút này thì bỗng dưng Khải Minh lại lấy tay mình chạm vào phía sau lưng của cô làm cho cô cũng ổn hơn. Cố thở một cái thật mạnh rồi cô cũng đưa tay ra bắt và nói chuyện với Hà Lâm theo một cách rất tự nhiên.

-“Tôi là Ngọc Nhiên, rất vui khi biết đến anh.”

Vừa xong lời thì Hà Lâm như đứng hình lại, tại sao người mà anh đang rất cần và hy vọng nhất lại đang ở trước mặt anh chứ? Tại sao cô lại ra như vậy chứ? Thật sự không hiểu, Hà Lâm lắc đầu rồi lại loạng choạng bước về ghế.

Xong cuộc họp, cô cũng quyết định cho công ty Hà Lâm vay nợ.

-“Tôi có thể gặp riêng cô được không?”

Hà Lâm bước sau cô, gọi.

-“11 giờ ở ngoài công ty được chứ?”

-“Tôi không rảnh!”

-“Tôi chỉ muốn biết một số thông tin về cô mà thôi, Ngọc Nhiên.”

-“Anh còn gọi tôi bằng tên đó được à?”

Cô quay người lại, nước mắt chảy nhưng không rơi được xuống hết bề mặt.

-“Tôi đã rất muốn xa anh rồi. Không phải, anh rất thích điều này sao? Cuộc đời anh nếu không có tôi thì anh sẽ sống tốt mà! Tôi đã rất cố để không được khóc vì anh nhưng...”

Cô nấc trong từng tiếng nói mình phát ra nhưng cũng đủ để làm cho anh hiểu.

-“Em là Ngọc Nhiên thật sao? Phải không, phải không vậy?”

-“Đúng đấy, là chính tôi.”

-“Thật sự là em rồi.”

Anh bước đến ôm choàng lấy người cô nhưng sau đó lại bị cô đẩy ra ngoài.

-“Em sao vậy, anh đã biết tất cả rồi. Thật sự em chưa bao giờ lừa dối anh cả, chỉ là anh không tin em mà thôi, mọi lỗi lầm này anh xin nhận tất cả, chỉ mong em quay về với anh mà thôi.”

Anh ra sức giải thích nhưng cô chỉ trả lời, tôi có chồng rồi, làm cho anh muốn không tin cũng phải tin.

Chợt anh nhớ lại về ngày hôm ấy, ngày mà đã gặp Khải Minh ở đường dạo, anh đã thấy Khải Minh ôm lấy một người và nói người ấy là vợ mình. Anh cười nhạt rồi nhìn cô.

-“Không lẽ, người ấy là giám...”

-“Phải, người ấy, chính người ấy là người mà tôi yêu nhất. Xin lỗi anh.”

Cô bước đi để lại một mình anh lặng im trong vô vọng. Vậy là, tất cả mọi thứ anh dành cho cô, làm cho cô trong suốt hai năm qua, bỏ hết công việc để lên mạng tìm cô. Để rồi cuối cùng chỉ nhận được một lời nói, tôi đã yêu người khác. Không ngờ con người lại thay đổi nhanh như vậy, có thể làm cho người khác đau đến mức như thế này, thật sự mọi thứ điều rất lợi hại.